Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 192: Gặp lại bạn cũ.

Chương 192: Gặp lại bạn cũ.Chương 192: Gặp lại bạn cũ.
Hai người vừa đi vừa nói, một lát liền tới trước cửa hàng. Ngô chưởng quỹ đã chú ý họ nửa ngày, y tiến tới đón cười tủm tỉm hành lễ nói:
- Cuối cùng tiểu đông chủ trở về rồi!
Lý Diên Khánh nghe giọng quê hương Thang Âm của y, không khỏi cảm thấy thân thiết, cười hỏi:
- Ngô chưởng quỹ biết ta sao?
- Giải Nguyên Tương Châu chúng ta, có mấy người không biết chứ?
Ngô chưởng quỹ nói rất chậm rãi, rất biết cách nịnh nọt người khác, nói cũng không khoa trương, nhưng luôn vừa vặn.
Lý Diên Khánh lập tức thích y. Lý Diên Khánh thấy trong tiệm đều là phụ nữ, ngay cả tiểu nhị cũng là nữ tử trẻ tuổi, chỉ có một mình chưởng quỹ là nam, không khỏi cười nói:
- Xem ra mỗi ngày chưởng quỹ đều sống trong son phấn rồi.
- Ha ha! Ba mươi mấy năm qua vẫn luôn như vậy, quen thuộc rồi. Nữ nhân mà! Chỉ cần ngươi khen dáng dấp nàng duyên dáng, nàng sẽ rất vui vẻ, nhưng phải chân thành, không thể nhắm mắt nói bậy. Ví dụ như dáng dấp mập, ngươi khen nàng có thể vận quý phi, dáng dấp gầy, liền khen nàng có tiên tư Phi Yến, thực sự không liên quan tới cái gì, thì khen nàng có tướng vượng tử vượng phu. Mọi người sống không dễ dàng, cũng đều vì vui vẻ, chúng ta cần gì làm hỏng tâm tình của những vị khách này?
Lý Diên Khánh nghe vậy giơ ngón tay cái lên. Lời này của chưởng quỹ, coi như y chính thức thông qua phỏng vấn của hắn.
- Chưởng quỹ đi làm việc đi! Chờ một lát ta còn phải tới Thái Học, chuyện bên này về sau ta sẽ không hỏi tới thường xuyên, có chuyện gì ngươi thương lượng với phụ thân ta là được.
Lý Diên Khánh nói bóng gió chính là viên thuốc an thần cho chưởng quỹ, hắn sẽ không can thiệp vào chuyện kinh doanh của cửa hàng.
- Cảm ơn tiểu quan nhân tín nhiệm!
Lý Diên Khánh đang hỏi tình hình của đám người Vương Quý, bỗng nhiên nghe thấy có người hô to phía sau:
- Đây không phải lão Lý sao? Lão Lý trở về rồi!
Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy ba người Vương Quý Thang Hoài Nhạc Phi chạy tới từ trên cầu. Lý Diên Khánh vui vẻ trong lòng, cuối cùng nhìn thấy đám người này. Hắn cũng chạy tới, ôm nhiệt liệt với mấy người. Vương Quý cười đấm một quyền vào hõm vai hắn:
- Tiểu tử ngươi trở về lúc nào vậy?
- Ta vừa trở về, còn chưa vào nhà nữa! Sao các ngươi biết ta trở về.
Thang Hoài cười tủm tỉm nói:
- Chúng ta không biết ngươi trở về, chúng ta đi ăn cơm, vừa vặn đi ngang qua nơi này.
- Đây chính là ý trời! Ta cũng chưa ăn cơm tối, các ngươi nói làm sao bây giờ?
- Vậy thì mang chút bánh ngọt về cho ngươi thôi!
Nhạc Phi nghiêm trang nói.
Bốn người cùng cười ha ha.
Lý Diên Khánh tranh thủ giao vật phẩm và ngựa cho Thiết Trụ, để gã trở về phủ trạch, lại muốn nhắn nhủ gã vài câu, Vương Quý đợi mất kiên nhẫn, ôm cổ hắn:
- Đi thôi!
Động tác của Vương Quý có vẻ hơi lỗ mãng, khiến Lý Diên Khánh không kịp đề phòng, hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào.
- Tiểu tử thối, uống nhiều rượu sao?
Lý Diên Khánh một quyền nện vào sau lưng gã, Vương Quý cười lớn chạy ra.
Lý Diên Khánh đuổi theo vài chục bước, thấy Vương Quý chạy xa, hắn liền ôm lấy cổ Nhạc Phi, duỗi tay khác ôm cổ Thang Hoài, mang theo hai người họ cười to nói:
- Các ngươi không biết, một tháng này ta trải qua việc gì? Nói ra các ngươi nhất định không tin.
Cho đến giờ phút này, Lý Diên Khánh mới có cảm giác vui vẻ từ nội tâm, dường như hắn trở về thời đại đơn thuần của mình, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Bốn người tới phố phía tây Ngự Nhai, nơi này là một ngã tư cách Tân Kiều gần nhất, là một con đường nhỏ cách Tân Kiều chỉ mấy trăm bước, quy mô nhỏ hơn phố tây Bỉ Châu, chẳng qua chim sẻ tuy nhỏ cũng đủ ngũ tạng, trên phố đủ loại hàng ăn, đủ loại tiệm tạp hóa đặc sắc san sát bên nhau, cạnh tranh kịch liệt, các món ngon đều làm tới cực hạn.
Bốn người ngồi xuống trong một quán rượu tên là Cao Bằng Tiểu Tửu. Quán nhỏ này cũng rất đặc biệt, nó chỉ bán rượu, muốn ăn thứ gì, tiểu nhị có thể đi mua giùm, chỉ thêm chút phí chạy chân. Trên thực tế quán rượu này đem tất cả quán quà vặt trên phố làm phòng bếp của nó, chủ nhân tính toán cực kỳ khôn khéo.
- Chúng ta ngồi bên này!
Thang Hoài cướp được một chiếc bàn trước cửa sổ. Thang Hoài luôn im lìm không nói lúc này lại biểu hiện cực kỳ tích cực, gã mở một chiếc quạt xếp mạ vàng mới, cười tủm tỉm nói:
- Nơi này có thể trông thấy trận đấu bóng đá bên trong Đại Bằng, hôm nay Trương Đoàn Tử sẽ ra sân!
Vương Quý bĩu môi nói:
- Sớm biết ngươi muốn đến xem bóng đá, chúng ta sẽ không tới nơi này, bóng đá thì có gì, còn không bằng tới ngã tư phía đông Ngự Nhai nghe nhạc.
Lý Diên Khánh biết Thang Hoài là một kẻ yêu thích bóng đá cuồng nhiệt từ lúc ở quê, trong bốn người gã đá bóng tốt nhất, thường đại biểu xã Hiếu Hòa tới huyện tranh tài, gã ở kinh thành thích bóng đá cũng rất bình thường.
Nhưng khiến Lý Diên Khánh khó hiểu là Vương Quý. Vương Quý cũng là một người yêu thích bóng đá, tại sao hôm nay gã bỗng nhiên phản cảm bóng đá rồi?
Nhạc Phi cười nói đáp án cho Lý Diên Khánh:
- Hai người này một người ủng hộ đội Hồng Kiều, một người ủng hộ đội Tuyết Sơn. Trước đây không lâu đội Hồng Cầu thua bởi đội Tuyết Sơn, cho nên Quý ca nhi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đêm nay đội Tuyết Sơn sẽ tới nơi này tranh tài, Quý ca nhi đương nhiên không vui.
- Vốn là như vậy mà!
Vương Quý nói lầm bầm:
- Trương Đoàn Tử kia bộ dạng như quả trứng gà, thế mà vẫn có người sùng bái hắn, nghĩ không ra!
- Ngươi nói cái gì?
Thang Hoài vỗ bàn giận dữ, ưỡn cổ quát:
- Có gan ngươi lặp lại lần nữa.
Người ở mấy bàn bên cạnh đều nhìn qua nơi này, trong mắt lộ vẻ bất mãn. Lý Diên Khánh vội vàng khuyên nhủ:
- Hai vị huynh đệ tốt, hôm nay cho ta mặt mũi, ngồi xuống uống rượu, trở về các ngươi lại đánh tới đủ!
Nhạc Phi cũng khuyên vài câu, bốn người mới ngồi xuống. Lúc này, một tiểu nhị chạy tới cười nói:
- Bốn vị muốn uống gì, ăn gì?
Vương Quý gõ bàn nói:
- Cho bốn bình Ngõa Tử Thiêu, đồ ăn là Lão Bát Dạng, sau khi ăn xong lại cho chúng ta bốn ly nước ngũ vị Băng Trấn!
- Được!
Tiểu nhị cao giọng hô xuống dưới lầu:
- Bốn vị khách bàn tám lầu hai, bốn bình Ngõa Tử Thiêu, Lão Bát Dạng, chuẩn bị bốn ly nước ngũ vị Băng Trấn!
- Bốn vị chậm rãi ngồi, ta đi rót trà cho các vị!
Tiểu nhị vừa muốn đi, Thang Hoài nhìn thoáng qua sân bóng trống rỗng ngoài cửa sổ, nghi hoặc hỏi thăm:
- Dương như thời gian đã qua rồi, tại sao trận đấu bóng đá còn chưa bắt đầu?
- Ai nha! Tiểu quan nhân không biết à, hôm nay thân thể Trương Đoàn Tử khó chịu, trận đấu kéo dài tới ngày mai.
- Hả! Hắn thế nào?
Thang Hoài lo lắng hỏi.
Vương Quý đối diện bĩu môi, nhịn không được muốn phát biểu ý kiến. Lý Diên Khánh lại trừng mắt với gã, gã nuốt lời nói trở về.
Tiểu nhị thấp giọng nói:
- Nghe nói hôm qua hắn tranh tài với Cao nha nội, thắng Cao nha nội, kết quả bị Cao nha nội đánh cho một trận, ít nhất phải dưỡng thương ba ngày mới khỏe.
- Vương bát đản!
Thang Hoài nghe nói thần tượng bị quyền quý ẩu đả, lập tức lòng đầy căm phẫn, cắn răng nghiến lợi mắng một câu.
Tiểu nhị cười cười rời đi. Lúc này Lý Diên Khánh cười nói:
- Các ngươi có biết Ngưu Cao không?
- Ngươi nói là Ngưu Hắc Thán à! Đương nhiên rất quen.
Vương Quý cười hì hì nói:
- Hắn chạy tới xin lỗi chúng ta, còn nói từng uống rượu với ngươi, chúng ta không đánh thì không quen, hôm nay vốn hắn cũng muốn đến, nhưng một đồng hương của hắn sinh bệnh, một nhóm người đi thăm viếng, nếu như hắn biết ngươi trở về, đêm nay chắc chắn sẽ tới, chẳng qua để lần sau đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận