Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 357: Tuyến tây thảm bại.

Chương 357: Tuyến tây thảm bại.Chương 357: Tuyến tây thảm bại.
Kịch chiến tiến đánh Đạp Cát Trại đã ròng rã ba ngày, khói đặc cuồn cuộn phía dưới Đạp Cát Trại, có thể thấy thi thể bị đốt như than củi ở khắp nơi, thi thể chồng chất, máu nhuộm đỏ mặt đất, quân Tống thương vong hơn hai vạn người, nhưng Đạp Cát Trại vẫn sừng sững như cũ, từ đầu đến cuối quân Tống không cách nào đánh hạ nó.
Đồng Quán đã nóng vội đến đỏ mắt, vung kiếm rống to:
- Tăng thêm một vạn tấn công, giao trách nhiệm ba ngàn đao phủ đốc chiến, người dám can đảm lui lại một bước, chém thẳng!
Ai cũng không dám thuyết phục Đồng Quán, Đại tướng Vương Bẩm đành hạ lệnh:
- Quân thứ tư tấn công!
Tiếng trống gõ vang, một vạn binh sĩ quân Tống đánh lên núi như thủy triều, lúc này sĩ khí quân Tống cực kỳ thấp, nhưng Đồng Quán tự mình dẫn ba ngàn đao phủ đốc chiến phía sau, ép buộc một vạn binh sĩ xông về phía trước.
Phía bắc Đạp Cát Trại cũng hiểm trở khó công, chỉ có một con đường núi rộng chừng hai trượng thông tới cửa trại, hai bên đều là vách núi dốc đứng. Thi thể tướng sĩ nằm đầy trên đường núi chỉ hai trăm bước ngắn ngủi, binh sĩ quân Tống đằng sau chỉ có thể giẫm lên thi thể đồng bạn xông lên đỉnh núi. Đợt thứ nhất hơn ngàn binh sĩ vừa xông tới mấy chục bước, từng cây gỗ thô to lăn từ trên núi xuống.
Binh sĩ trước mặt sợ hãi vội vàng nâng thuẫn ngăn cản, nhưng lực trùng kích của cây gỗ nặng nề quá lớn, dưới va chạm mạnh, các binh sĩ bị nện bay ra ngoài, lập tức thương vong hơn trăm người. Mấy binh sĩ bị nện óc vỡ toang, cực kỳ kinh khủng, mấy ngàn binh sĩ sợ hãi ngồi xổm xuống đất run rẩy, nâng thuẫn hò hét cũng không có người chịu đi lên.
Đồng Quán thấy rõ ràng, trong lòng giận dữ, ra lệnh:
- Người lười biếng không tấn công, giết!
Một đội nỏ thủ xông lên, bắn tên người không chịu công kích phía sau, liên tục giết hơn mười người, quân Tống phía trước mới bị ép bò lên đỉnh, họ sớm đã sợ vỡ mật, hai chân đứng không nổi.
Lúc này, Đại tướng Vương Bẩm cũng không nhìn được nữa, tiến lên khuyên Đồng Quán:
- Công kích như vậy ngoại trừ tăng thêm thương vong cũng không có ý nghĩa, căn bản không có khả năng cướp Đạp Cát Trại, còn không bằng tấn công huyện thành khác, cướp bóc chút lương thực.
- Coi như cướp được lương thực, vậy chúng ta trở về thế nào?
- Không bằng đi hướng tây, lui tới bên Hoàng Hà, lại xuôi nam dọc theo Hoàng Hà.
Hoàng Hà cách nơi này gần năm trăm dặm, phải xuyên qua một sa mạc mênh mông, hành quân cực kỳ khó khăn, Đồng Quán nhất thời trầm ngâm không nói.
Đúng lúc này, phía sau đại quân bỗng nhiên xảy ra dị động, liền nghe tiếng lo to hoảng sợ của quân Tống. Trận hình quân đội bắt đầu hỗn loạn, Đồng Quán ngẩn người, xảy ra chuyện gì?
Một binh lính chạy nhào tới bẩm báo:
- Thái Úy, có kỵ binh Tây Hạ tập kích đằng sau!
Lúc này, mặt đất bắt đầu chấn động, giữa không trung truyền đến tiếng ầm ầm như sấm rền. Đồng Quán cũng nhìn thấy, một đội kỵ binh vô cùng vô tận đang đánh tới nơi này từ phía đông. Bụi đất che khuất bầu trời, quân đội vẫn đang hỗn loạn, đây là một vạn kỵ binh giết ra khác giết ra từ sau núi, dẫn đầu xông loạn trận hình quân Tống.
Đây quả thực là chiến thuật cao minh, trước tiên dùng một vạn kỵ binh xông vào trận hình đối phương, khiến đối phương hỗn loạn, lúc này Lý Sát Ca mới dẫn ba vạn kỵ binh chủ lực đột nhiên đánh tới, khiến cho quân Tống không kịp nghênh chiến, cuối cùng chắc chắn xuất hiện cục diện thảm bại.
Sắc mặt Đồng Quán trắng bệch, lão run giọng hét lớn:
- Kết trận nghênh chiến!
Lúc này kết trận đã không còn ý nghĩa nào nữa, quân Tống tiến đánh Đạp Cát Trại thương vong thảm trọng, sĩ khí đã sớm xuống thấp, lòng quân gần như tan rã. Bốn vạn kỵ binh Tây Hạ mang đến một kích nặng nề cuối cùng, bảy vạn quân Tống cuối cùng sụp đổ.
Chưa chờ kỵ binh giết đến, bảy vạn quân Tống đã binh bại như núi đổ, mấy vạn binh sĩ hoảng sợ la lớn, chà đạp lẫn nhau, vứt bỏ binh khí, cởi bỏ khôi giáp, bỏ mạng chạy trốn. Đồng Quán cũng được mấy trăm thân binh vây quanh chạy trốn về hướng tây, trên chiến trường trở thành đồ sát một bên.
Trận chiến này quân Tống bị giết người ngã ngựa đổ, thây ngang khắp đồng, bảy vạn quân Tống chỉ chạy được không tới hai thành, phần lớn đều bị quân địch Tây Hạ đồ sát hầu như không còn.
Lý Sát Ca thấy quân chủ lực đối phương đã bại, gã ra lệnh thủ hạ đại tướng tiếp tục đuổi giết bại quân, tự gã dẫn một vạn kỵ binh tinh nhuệ xuyên qua Đạp Cát Trại đánh tới hậu cần chủ lực của quân Tống.
Đại quân hậu cần của quân Tống đều là sương quân và dân phu, dù là trang bị hay sức chiến đấu đều cực kỳ yếu kém. Bởi vì Đạp Cát Trại lấy được rồi lại mất, khiến họ tiến lui không được, sau khi chờ mấy ngày không có tin tức gì, họ đành chậm rãi lui về Thưởng Di Khẩu.
Lúc mấy vạn đại quân cùng hơn vạn chiếc xe lớn sắp lui tới Thưởng Di Khẩu, kỵ binh Lý Sát Ca đánh tới, thần hồn nát thần tính, sương binh và dân phu sợ hãi vạn phần, vứt bỏ xe ngựa liều mạng chạy trốn. Kỵ binh Tây Hạ một đường truy sát, tiếp theo cướp đoạt đại doanh quân Tống và Thưởng Di Khẩu.
Vật tư quân sự chồng chất như núi bế tắc miệng hẻm núi rộng vài dặm, chỉ lương thực vận chuyển đến đã có năm mươi vạn thạch, còn có vô số vũ khí, trống trận, dầu hỏa, hỏa khí quân dụng, sương binh và dân phu bị giết tính đến hàng vạn, quân Tống tuyến tây tấn công Tây Hạ hoàn toàn hủy diệt.
Bởi vì quân Tống tuyến tây thảm bại, quân Tống tuyến đông lập tức tràn ngập nguy hiểm, Tây Hạ nhanh chóng tăng binh Hạ Châu hai mươi vạn, khiến binh lực chiếm giữ Hạ Châu đạt tới ba mươi vạn. Sự thực chứng minh Chủng Sư Đạo nhìn xa, thành Thạch Châu liền trở thành điểm mấu chốt trong toàn bộ chiến dịch Tây Hạ.

Trong hành cung Hạ Châu, Lý Càn Thuận chắp tay đứng trước cửa sổ nghe huynh đệ Lý Sát Ca báo cáo tình hình chiến đấu.
- Quân đội Đồng Quán gần như đã hoàn toàn bại vong, tình báo cuối cùng ta nhận được là Đồng Quán nhận được sự trợ giúp của Thục Khương, dẫn mấy ngàn tàn quân chạy trốn dọc theo Hoàng Hà về phía nam. Hoành huynh không cần lo lắng hắn sẽ ngóc đầu trở lại, toàn bộ hậu cần quân nhu của hắn đều rơi vào tay chúng ta, hắn đã vô lực phản công, hiện giờ hắn hẳn là đang suy nghĩ giải thích với Hoàng đề triều Tống thế nào?
Cho dù Lý Sát Ca nhận được chiến quả huy hoàng, nhưng Lý Càn Thuận lại thản nhiên nói:
- Sau khi Lưu Pháp chết quân Tống tuyến tây đã chắc chắn thất bại rồi, nếu không ta cũng sẽ không sớm chuyển tới Hạ Châu. Chiến thắng tên hoạn quan Đồng Quán kia không đáng khoe, thực sự khó đối phó chính là Chủng Sư Đạo.
Lời Lý Càn Thuận giống như một chậu nước lạnh dập tắt sự đắc ý trong lòng Lý Sát Ca, gã cúi đầu xuống nửa ngày không nói.
Lý Càn Thuận liếc mắt nhìn gã, lại hỏi:
- Chuyện ta phân phó trước đó, ngươi làm được không?
Lý Sát Ca mừng rỡ:
- Hồi bẩm hoàng huynh, chúng ta bắt được một phụ tá của Đồng Quán, dưới sự chỉ dẫn của hắn, chúng ta phát hiện sáu quả Chấn Thiên Lôi trong một đại trướng.
Khuôn mặt Lý Càn Thuận rốt cuộc nở nụ cười:
- Đồ ở nơi nào?
- Đang đặt ở gian ngoài, mời hoàng huynh đi theo ta!
Lý Sát Ca mang theo huynh trưởng đi vào một gian phòng được quân cận vệ bảo vệ nghiêm mật. Vừa vào cửa, ánh mắt Lý Càn Thuận sáng lên, bước nhanh tới trước một cái bàn lớn, chăm chú nhìn thật lâu sáu cục sắt đen nhánh trưng bày trên bàn, mỗi quả nặng ít nhất bốn mươi cân. Đây chính là Chấn Thiên Lôi mà Lý Sát Ca thu được sau khi đánh bại quân Tống tuyến tây, Lý Càn Thuận cuối cùng nhìn thấy Chấn Thiên Lôi mà y mong đợi thật lâu.
Bên bàn, hai thợ thủ công thuốc nổ kinh nghiệm phong phú đang cẩn thận nghiên cứu một quả Chấn Thiên Lôi đã mở ra. Lúc này, Lý Sát Ca lại thấp giọng nói:
- Tên phụ tá kia nói, loại Chấn Thiên Lôi này vừa mới nghiên cứu ra, ngay cả Đồng Quán cũng không có phối phương, phối phương ở trong tay Chủng Sư Đạo, mặc kệ Đồng Quán uy hiếp thế nào, hắn cũng không chịu giao cho Đồng Quán.
- Đây chính là chỗ thông minh của Chủng Sư Đạo, biết Đồng Quán không đáng tin cậy!
Lý Càn Thuận châm chọc một câu, liền đi tới trước mặt hai thợ thủ công hỏi:
- Thế nào, nhìn ra manh mối gì không?
Một thợ thủ công vội vàng đứng dậy nói với Lý Càn Thuận và Lý Sát Ca:
- Bệ hạ, Tấn Vương điện hạ, chúng ta đã xem kỹ Chấn Thiên Lôi này, nhìn từ màu sắc, có lẽ gồm ba loại thành phần là bột tiêu, bột lưu huỳnh và than củi, chỉ là hàm lượng của ba loại thành phần này không giống với thuốc nổ chúng ta thường dùng. Sở dĩ Chấn Thiên Lôi phải làm lớn như thế, quan trọng là cần số lượng thuốc nổ đủ mới có thể nổ tung vỏ sắt, nếu như làm nhỏ, uy lực sẽ không nổ được vỏ sắt.
- Các ngươi dựa vào kinh nghiệm có thể nhìn ra được hàm lượng thành phần phối trộn hay không?
Lý Càn Thuận tiếp tục hỏi.
Thợ thủ công lắc đầu:
- Trộn lẫn một chỗ rất khó nhìn ra, chẳng qua có thể nhìn ra được hàm lượng tiêu tăng lớn, hàm lượng bột than cũng tăng lớn, hàm lượng lưu huỳnh giảm bớt. Chẳng qua chúng ta có thể thí nghiệm, thử nghiệm vài tháng, ta nghĩ cũng có thể chế tạo ra Chấn Thiên Lôi.
Lý Càn Thuận vui mừng, lập tức ra lệnh:
- Lấy hai trăm lạng vàng tới đây!
Thân binh bưng tới một khay vàng, Lý Càn Thuận nói với hai thợ thủ công:
- Số vàng này các ngươi cầm lấy sắp xếp vợ con, sau đó đóng cửa thí nghiệm cho ta, kết quả thí nghiệm trực tiếp báo cáo với ta, không thể nói cho bất cứ kẻ nào!
Hai thợ thủ công được sủng mà kinh, vội vàng nói:
- Chúng ta không dám!
Lý Càn Thuận lập tức nói với Đại tướng thân vệ Lý Tư Nhiên:
- Ngươi dẫn theo một ngàn quân đội cùng họ tới thành Tỉnh Ngôi thí nghiệm hỏa khí, phải bảo vệ họ nghiêm mật, không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp xúc với họ, đồng thời phải phong tỏa tin tức chặt chẽ, sau khi thành công ta sẽ trọng thưởng!
- Tuân lệnh!
Lý Càn Thuận chỉ vào mấy quả Chấn Thiên Lôi trên bàn nói:
- Mang cả chúng đi.
Lý Tư Nhiên và mấy thân vệ ôm Chấn Thiên Lôi đi, hai thợ thủ công thi lễ, cùng đi ra ngoài với họ.
Lúc này, Lý Sát Ca chậm rãi đi tới phía trước nói:
- Nếu như chúng ta có thể tạo ra Chấn Thiên Lôi trong vòng nửa năm, có lẽ có thể thay đổi cuộc chiến U Châu.
Lý Càn Thuận lắc đầu:
- Đại thế của Liêu quốc đã mất rồi, không phải một hai loại hỏa khí có thể thay đổi vận mệnh diệt quốc của nó, nhiều nhất kéo dài vài năm. Chỉ sợ một khi người Kim nhận được loại hỏa khí này từ tay Liêu quốc, Tây Hạ chúng ta cũng phải đứng trước tai họa ngập đầu.
- Hoàng huynh không định cho Liêu quốc?
Lý Càn Thuận cười nhạt nói:
- Đây là vũ khí bí mật của chúng, phải sử dụng ở thời khắc mấu chốt mới có hiệu quả. Có loại Chấn Thiên Lôi này, ít nhất Kim quốc sẽ không cách nào diệt chúng ta. Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta phải phong tỏa chặt chẽ tin tức này, ngoài huynh đệ chúng ta, tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào biết chúng ta cũng đang nghiên cứu Chấn Thiên Lôi.
- Thần đệ hiểu được!
- Được! Không nói chuyện Chấn Thiên Lôi nữa, chúng ta bàn bạc một chút, xem làm thế nào mới có thể lấy được thành Thạch Châu?
Trong lòng Lý Sát Ca đã sớm nghẹn đủ rồi, gã thở ra một hơi ngạo nghễ nói:
- Hoàng huynh không cần quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, ta cam đoan trong vòng ba ngày lấy được thành Thạch Châu!
- Đó là quân đội của Chủng Sư Đạo, không phải Đồng Quán, ngươi tuyệt đối không thể khinh địch!
- Thần đệ sẽ không khinh địch!
Lý Sát Ca nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão già kia sắp xuống lỗ rồi! Trước khi hắn xuống mồ, cuối cùng cũng phải nếm thử sự lợi hại của ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận