Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 795: Khó mà ở lại lâu được

Chương 795: Khó mà ở lại lâu đượcChương 795: Khó mà ở lại lâu được
Tiếng nổ và ngọn lửa lớn đêm qua cũng khiến cho quân thần Triệu Hoàn đang ở Kim Doanh một đêm chưa ngủ, đến tận hừng đông mới có Kim binh nói cho bọn hắn, nói là quân doanh phía trước bị cháy làm chấn thiên lôi phát nổ, bọn họ mới thả lỏng, bọn họ chỉ sợ Lý Diên Khánh làm loạn, làm hỏng kế hoạch đàm phán của bọn họ.
Mới sáng sớm quân thần Triệu Hoàn đều ngây người, điểm tâm Kim binh đưa tới cho bọn họ chính là mỗi người một bát cháo, còn có hai chiếc bánh bao mốc meo cứn như đá, y chưa từng được nhìn thất đồ gì kinh tởm như vậy.
Lúc này, Triệu Hoàn cũng không nhịn được nữa, nói với Cảnh Nam Trọng:
- Ngươi đi nói với người Kim, trẫm hôm nay nhất định phải quay về, bọn chúng đưa ra yêu cầu gì trẫm đều có thể đồng ý.
Đường Khác bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Chỉ sợ bọn chúng lại nhắc tới chuyện hôm qua!
Mấy người đều trầm mặc, bọn hắn vừa tiến vào quân doanh đã bị răn dạy một trân vì không mang theo Đế Cơ, ngay sau đó người Kim yêu cầu bọn hắn viết thư thuận hàng, điều này khiến Triệu Hoàn không thể nào chấp nhận được, y tới để đàm phán chứ không phải tới để xin hàng, sao có thể viết thư thuận hàng được?
Sau khi y nói lời từ chối, Kim binh liền đuổi hết bọn họ tới căn lều nhỏ rách lát này, không cần nói, đây chính là một kiểu biến tướng của giam lỏng.
Sau hồi lâu, Triệu Hoàn nói:
- Chỉ cần cho trẫm trở về, trẫm có thể cho tiền, cho nữ nhân!
Trong mấy Đại thần, chỉ có Cảnh Nam Trọng có thể tiếp xúc với Da Luật Dư Đổ, coi như là một đầu mối liên hệ mà người Kim để lại cho họ, Cảnh Nam Trọng cũng không ăn bánh, chỉ uống hai ngụm cháo, liền bị Kim binh dẫn vào trong một đại trướng.
Hôm nay Da Luật Dư Đổ tiếp đãi Cảnh Nam Trọng hào phóng như vậy cũng có mục đích, nhưng y không nói ra mà để Cảnh Nam Trọng ngồi xuống hỏi:
- Không biết Cảnh Tướng Công tìm ta có chuyện gì?
- Gia Luật Tướng Quân, Quan gia chúng tôi hi vọng có thể về thành chuẩn bị tiền bạc ca kỹ, khẩn cầu quý phương có thể đồng ý.
Da Luật Dư Đổ khoát tay cười nói:
- Đàm phán còn chưa có kết quả, đã vội vàng trở về làm gì? Lẽ nào chê chúng ta chiêu đãi không chu đáo?
- Đâu có! Đâu có! Chúng ta không có ý đó.
- Đã không có ý này thì nhắc lại chuyện trở về nữa, như vậy đi! Các ngươi có thể phái một người trở về chuẩn bị vàng bạc ca kỹ, chúng ta cần trăm vạn lượng vàng, mười triệu lượng bạc, ba vạn, ca kỹ ba vạn người, bao gồm tất cả cung nữ cùng Đế Cơ, nếu như hoàn thành được điều kiện này, chúng ta sẽ cân nhắc chuyện cải thiện đãi ngộ, mặt khác, Đô Nguyên Soái còn thêm một điều kiện, điều kiện này có liên quan tới việc đàm phán cuối cùng có thành công hay không!
Nói đến đây, Gia Luật Dư Đổ giống như trừng mắt uy hiếp nhìn Cảnh Trọng Nam một cái.
Cảnh Trọng Nam lau mồ hôi trên trán, khom người nói:
- Gia Luật Tướng Quân mời nói, tại hạ rửa tai lắng nghe!
- Bảo Hoàng Đế các ngươi hạ chỉ, bãi miễn tất cả chức quan của Lý Diên Khánh, nhốt lại điều tra!
- Đương nhiên là có thể!
Cảnh Nam Trọng miệng nói đồng ý, nhưng y lại giải thích nói:
- Chỉ là ấn tỳ Thiên tử hiện tại không cầm theo.
- Vậy thì hạ thủ dụ!
Da Luật Dư Đổ đã không kiên nhẫn được nữa.
- Ta biết rồi, để ta đi sắp xếp!
Cảnh Nam Trọng vội vàng chạy về doanh tướng, Da Luật Dư Đổ cũng đi báo cáo tình hình cho Hoàn Nhan Tà Dã.
……
Lúc này Hoàn Nhan Tà Dã cũng không ở trong đại trướng Trung quân, mà đang ở trại Bắc ứng phó với tình huống khẩn cấp, từ sau đêm qua có hơn năm trăm tên binh lính xuất hiện triệu trứng trên nôn dưới tả, sáng nay lại có hơn một ngàn người xuất hiên bệnh tình tương tự, mà hơn năm trăm người hôm trước đã có hơn mười người tử vong, Hoàn Nhan Tà Dã lúc này mới ý thức được chuyện mình lo lắng nhất rốt cục cũng xảy ra, trong quân xuất hiện tình trạng dịch bệnh.
Việc đầu tiên của Hoàn Nhan Tà Dã là hạ lệnh giết chết tên quân y chẩn đoán sai bệnh, y nghe lời đề nghị một tên quân y người Hán, bắt đầu lập doanh trại cách ly.
Hoàn Nhan Tà Dã đương nhiên lo sợ nhất là dịch bệnh lan tràn, trước mặt dịch bệnh chỉ xuất hiện ở trại Bắc, mấy trại lớn khác vẫn chưa phát hiện dịch bệnh, nhưng không thể khẳng định là không có.
Hoàn Nhan Tà Dã lúc này hạ hai điều nghiêm lệnh: Thứ nhất, ngăn trại Bắc không có bất kỳ liên hệ gì với các trại lớn khác.
Thứ hai, trong quân bất luận kẻ nào xuất hiện hiện tượng tiêu chảy, tất cả nhốt hết vào doanh cách ly, cho dù là Vạn Phu Trưởng cũng không ngoại lệ.
Đúng lúc này, Da Luật Dư Đổ tìm được Hoàn Nhan Tà Dã, báo cáo tình hình gặp mặt với Cảnh Nam Trọng.
Hoàn Nhan Tà Dã trầm tư chốc lát nói:
- Vậy để Cảnh Nam Trọng về thành, nói với hắn, chỉ cần hạ gục Lý Diên Khánh, ta lập tức thả Hoàng Đế bọn họ về thành, ngoài ra, vàng bạc và nữ nhân có bao nhiêu đưa tới bấy nhiêu, không cần chờ quên góp đủ mới đưa tới, cung nữ có thể đưa tới trước.
- Ti chức hiểu rõ!
Da Luật Dư Đổ vội vã đi, Hoàn Nhan Tà Dã lại cho người kêu Hoàn Nhan Tông Vọng tới.
Mặc dù trong quân doanh ngoài thành xảy ra vụ nổ lớn, nhưng chủ yếu là vật tư bị tổn thất nặng nề, mà binh sĩ thương vong không lớn, chỉ có hơn một ngàn người tuần tra tại Đông Doanh bỏ mình, Tây Doanh chỉ bị thương hơn trăm người, ba vạn binh sĩ khác đều trốn khỏi đại doanh kịp thời.
Cho dù là như vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn bị mắng chửi thậm tệ một trận, đồng thời miễn đi chức vụ Phó Nguyên Soái, nhưng miễn chức thì miễn chức, Hoàn Nhan Tà Dã vẫn bổ nhiệm y thống lĩnh quân đội.
- Ngươi bây giờ về chỉnh đốn quân đội, làm tốt công việc chuẩn bị công thành, chờ ta hạ lệnh liền công thành quy mô lớn.
- Tuân lệnh!
Hoàn Nhan Tông Vọng khom người đồng ý, chần chừ một chút lại hỏi:
- Đô Nguyên Soái khoảng lúc nào công thành?
Hoàn Nhan Tà Dã suy nghĩ một chút nói:
- Chậm nhất là sáng ngày mai!
- Ti chức đã rõ!
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu, xoay người đi thị sát quân doanh cách ly, Hoàn Nhan Tông Vọng giữ chặt Hoàn Nhan Hi Doãn lặng lẽ hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì, Đo Nguyên Soái tại sao có chút gấp gáp công thành vậy?
Hoàn Nhan Hi Doãn thấp giọng nói:
¬- Ngươi không biết trong quân xuất hiện sự tình dịch bệnh?
- Có nghe thấy, không phải nói là không nghiêm trọng sao?
Hoàn Nhan Hi Doãn lắc đầu,
- Đã có một ngàn sáu trăm người ngã bệnh, còn không tính người chưa được phát hiện, điều quan trọng là bên quân y vẫn chưa tìm được thuốc để chữa trị, chỉ có thể cách ly, Đô Nguyên Soái rất lo lắng cho nên không muốn ở lại lâu, công thành kinh thành, cướp bóc cả người lẫn của rồi đi.
- Vậy tại sao không công thành hôm nay?
- Có lẽ là Tống Triều đống ý cách chức và nhốt Lý Diên Khánh lại, Đô Nguyên Soái đang đợi tin tức này!
Hoàng Nhan Tông Vọng không khỏi thở dài, Đô Nguyên Soái sao lại tin được điều này, Lý Diên Khánh làm sao có thể là người khoanh tay chịu trói, nếu không lần trước sẽ không có đầu giả Lý Diên Khánh xuất hiện rồi.
……
Cảnh Nam Trọng về thành cũng không bị gây khó dễ, Lý Diên Khánh hạ lệnh cho y vào thành, chỉ cần không phải Triệu Hoàn về thành, Lý Diên Khánh tạm thời vẫn chưa muốn vạch mặt triều đình, như vậy sẽ bất lợi cho thanh danh của hắn.
Tối qua phá hoại Kim Doanh ngoài thành, Lý Diên Khánh đã gia tăng luyện binh bộ pháp, chủ yếu là huấn luyện dân binh, lần này chiêu mộ tám vạn dân binh, mặc dù phần lớn đều là thành niên trai tráng, có một nửa người là lần đầu tiên tham gia cuộc chiến kháng Kim, nhưng vẫn có hơn bốn vạn người không hề có kinh nghiệm tác chiến, không có kinh nghiệm tác chiến cơ bản, chỉ có lòng quyết tâm bảo về quốc gia, như vậy cũng sẽ chết một cách vô nghĩa.
Huấn luyện được tiến hành trên đầu thành, một trăm người một đội, mỗi đội do một lão binh thân kinh bách chiến làm huấn luyện viên, giáo trình cũng là do Lý Diên Khánh tạm thời biên soạn, chủ yếu là năm phương diện lớn, đầu tiên là ném chấn thiên lôi, thứ hai là tránh né mũi tên, thứ ba là dập tắt ngọn lửa, thứ tư là phối hợp giết địch, thứ năm là cấp cứu chấn thương.
Trên đầu thành náo nhiệt lạ thường, tiếng hô hào không ngừng, Lý Diên Khánh cưỡi ngựa tới dưới thành, trên một khoảng đất trống bên dưới thành, một ngàn binh sĩ cường tráng đang huấn luyện ném hỏa lôi, đương nhiên có bọn họ sử dụng là mô hình, giống như trình diễn phi hỏa lôi mà Lý Diên Khánh nhìn thấy, binh sĩ đứng trên một đài cao, vung côn đồng, vòng đồng trên phi hỏa lôi rời khỏi côn đồng, bay về phía một chiế thang công thành bên ngoài mười mấy bước, chỉ khi dây thừng trên phi hỏa lôi cuốn lấy thang công thành mới là đạt.
Ném phi hỏa lôi thật ra cũng không khó, quan trọng là thao tác phải thuần thục, huấn luyện vài chục lần có thể làm được chín mười lần.
Lý Diên Khánh đứng từ xa nhìn các binh sĩ huấn luyện phi hỏa lôi, lúc này sau lưng truyền tới tiếng bước chân gấp rút, Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy Tào Thịnh vội vã chạy tói,
- Đô Thống, phiền phức rồi!
- Có phiền phức gì?
- Sau khi tên Cảnh Nam Trọng trờ về đã lệnh hai người Binh Bộ Thị Lang Vương Thời và Phủ Doãn Khai Phong Từ Bỉnh Triết dẫn theo hai ngàn binh sĩ cùng mấy trăm nha dịch tới từng nhà bắt các cô gái trẻ tuổi, lục soát cướp đoạt vàng bạc những nhà giàu, trong thành huyên nào gà bay chó chạy.
Lý Diên Khánh lập tức giận dự, hằm hằm nhìn Tào Thịnh,
- Vậy sao ngươi không ngăn lại?
- Ta vốn định ngăn lại, nhưng bọn chúng đưa ra Thượng Phương Thiên Tử Kiếm và thánh chỉ Quan gia, ta không tiện can thiệp, cho nên vội vàng chạy đến đây bẩm báo Đô Thống.
Lý Diên Khánh mặc dù biết Tào Thịnh là phò mã, thân phận tương đối đặc biệt, không dám công khai chống lại thánh chỉ, nhưng biết rõ đối phương làm chuyện ác cũng không dám ra tay ngăn lại, chứng tỏ Tào Thịnh có chút câu nệ quan trường quá, so với Tào Tính, Tào Mãnh còn kém xa, vốn cho rằng Tào Thịnh sẽ là trợ thủ của mình trên quan trường, bây giờ xem ra đã khiến Lý Diên Khánh có chút thất vọng.
Nhưng chỉ là thất vọng thoáng qua, chí ít Tào Thịnh còn vội vàng chạy tới tìm mình, chứng minh y vẫn phân biệt rõ phải trái, chỉ là thiếu một chút cứng rắn mà thôi.
Nghĩ tới đây, tia bất mãn trong lòng đối với Tào Thịnh vừa nãy cũng biến mất,
- Còn có chuyện gì nữa?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Còn có chính là liên quan tới Đô Thống, nghe nói Quan gia hạ lệnh miễn đi tất cả chức quan của Đô Thống, cho tới bây giờ trong bách quan vẫn chưa ai dám tiếp nhận chuyện xui xẻo này, Cảnh Nam Trọng gấp đến độ nhảy dựng lên rồi.
Mặc dù chuyện nghe ra rất nghiêm trọng, nhưng trên thực tế không có chút ý nghĩa nào, đây cũng là nguyên nhân Tào Thịnh cũng không quá để tâm, Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng hỏi:
- Cảnh Nam Trọng tại sao không tới?
Tào Thịnh lắc đầu,
- Y cũng không ngốc, đến miễn chức của người, còn không biết rốt cục ai miễn chức ai đâu?
- Nếu đã như vậy, ta sẽ cùng y chơi một chầu!
Lý Diên Khánh bình tĩnh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận