Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 212: Giải vây giảm áp lực.

Chương 212: Giải vây giảm áp lực.Chương 212: Giải vây giảm áp lực.
Lý Diên Khánh chạy tới Bảo Nghiên Trai, thấy trước cổng chính quạnh quẽ, tình trạng náo nhiệt lúc trước không thấy, mấy nữ nhân viên cửa hàng căng thẳng bất an trốn trong góc, mười tráng hán lai lịch không rõ đứng trước cửa, mỗi người mặt mũi dữ tợn, tướng mạo hung ác, ôm tay đứng trên bậc thang, không ít khách muốn vào cửa hàng, thấy tình cảnh này quay đầu rời đi.
Lúc này, Ngô chưởng quỹ bỗng nhiên nhìn thấy Lý Diên Khánh, vội vàng nghênh đón:
- Ông chủ nhỏ tới rồi!
Lý Diên Khánh chỉ hơn mười tráng hán:
- Họ là ai?
- Họ đều là tiểu nhị của ba nhà đồ tể kia, không trả tiền dầu cho họ, họ sẽ không cho chúng ta làm ăn.
- Tổng cộng thiếu bao nhiêu tiền dầu?
- Khoảng một ngàn quan, hai nhà ba trăm quan, một nhà bốn trăm quan.
Lý Diên Khánh lấy một chồng giấy từ trong ngực ra đưa cho Ngô chưởng quỹ:
- Đây là ba ngàn quan, tiền hương liệu có thể chậm một chút, trước tính toán nợ khác, không đủ chỗ ta còn có.
Nói xong, Lý Diên Khánh nhặt một cây côn sáp ong, bước tới phía trước, nhắm vào đám tráng hán đánh tới:
- Cút sang một bên cho ta!
Hơn mười tráng hán thấy đối phương tới hung mãnh, sợ hãi vội vàng lui lại, mấy người trong đó bị quét trúng chân, lộn nhào xuống đất từ trên bậc thang, họ vội vàng trợn mắt nhìn Lý Diên Khánh.
Mặc dù đám tráng hán này dáng dấp hung ác, nhưng muốn họ ra tay đánh người họ lại không dám. Dù sao người mở tiệm trên Ngự Nhai ít nhiều đều có hậu trường, họ chỉ dám làm bộ, dọa chưởng quỹ và nữ nhân viên cửa hàng.
Lúc này, ba người đàn ông trung niên bước nhanh ra từ trong tiệm, vội vàng hô:
- Mau mau dừng tay!
Lý Diên Khánh thu gậy lại, lạnh lùng nói:
- Đòi tiền có thể tìm tới ta, nhưng chặn cửa tiệm của ta, tổn thất trong này ta sẽ trừ đi trong số tiền hàng, một ngày ba trăm quan tiền, tự các ngươi tính đi!
Ba tên đồ tể nhìn nhau, một tên đồ tể hơi lớn tuổi trong đó vội vàng tiến tới nói:
- Chúng ta đều làm ăn nhỏ, thực sự không khất nợ nổi, nếu không phải lòng nóng như lửa đốt, chúng ta cũng không dùng hạ sách này, chúng ta cam đoan không tiếp tục làm như vậy, khẩn cầu tiểu quan nhân trả tiền hàng cho chúng ta.
Lý Diên Khánh cũng chỉ tìm lại mặt mũi, đối phương đã xin lỗi, hắn cũng không quá mức bức bách, dù sao về sau còn cần họ cung ứng mỡ lợn, không thể thực sự trở mặt.
Lý Diên Khánh liền giảm giọng điệu một chút nói:
- Tất cả mọi người đều là người làm ăn, ai không có thời điểm kinh tế căng thẳng. Mặc dù trong tiệm không còn tiền, nhưng ông chủ ta đây có tiền, ta trả tiền cho các ngươi, một văn tiền cũng không thiếu, hi vọng sau này mọi người thông cảm hơn, cùng nhau phát tài!
Ba người nghe nói trả tiền, trong lòng mừng rỡ, thái độ lập tức trở nên cung kính khác thường, vội vàng tiến đến chào Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh nháy mắt với Ngô chưởng quỹ, Ngô chưởng quỹ khách khí mời ba tên đồ tể vào trong trao đổi. Ba tên đồ tể vội vàng để thủ hạ của mình trở về cửa hàng, không quấy rối nữa. Dương Tín nhanh chóng tổ chức nữ nhân viên cửa hàng khai trương lần nữa, đốt một chuỗi pháo lốp bốp, xua đuổi tà khí ảnh hưởng làm ăn. Một lát, khách đến mua ngọc phấn lại xếp hàng dài.
Trong phòng, Lý Đại Khí nằm trên giường bệnh, Dương thị bưng bát cẩn thận mớm thuốc cho gã. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, liền nghe Lý Diên Khánh ở ngoài cửa hỏi:
- Ta có thể vào không?
Dương thị vui mừng:
- Là Diên Khánh tới, mau vào đi!
Lý Diên Khánh đi vào phòng, thấy sắc mặt phụ thân tái nhợt, gò má gầy lõm xuống, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên bệnh cũng không nhẹ.
Lý Diên Khánh chợt nhớ tới tình hình phụ thân bị Lưu Diên Phúc đả thương năm đó, hắn khổ sở trong lòng, đi tới nắm chặt tay phụ thân:
- Cha khá hơn chút nào chưa?
Lý Đại Khí chậm rãi mở to mắt, thấy con trai ngồi bên cạnh mình, trong mắt y lộ vẻ áy náy, trong lòng quả thực khổ sở, đôi mắt hơi đỏ lên, nghẹn ngào nói:
- Cha vô năng, sắp làm hỏng Bảo Nghiên Trai con khổ sở gây dựng.
Lý Diên Khánh cười an ủi phụ thân:
- Chỉ là cha không có kinh nghiệm. Yên tâm đi! Con sẽ mời Gia Vương hỗ trợ, đòi tiền nội cung nợ trở về.
- Nhưng nếu không đòi được thì làm sao bây giờ? Ba vạn quan tiền nha!
Lý Đại Khí gần như khóc lên.
- Cha, thật ra chuyện này trên đường tới con đã nghĩ thông, cái gọi là thiên chi đạo, bổ không đủ mà tổn hại có thừa, chúng ta làm ăn quá tốt, lại được cửa hàng trên Ngự Nhai miễn phí, thực sự quá thuận lợi, cho nên ông trời muốn cho chúng ta một lần tai nạn, thực sự không đòi được tiền chúng ta cũng nên chấp nhận, chúng ta chịu thiệt một hồi, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, về sau hấp thu giáo huấn, chậm rãi kiếm tiền trở về.
- Nhưng hiện giờ tiền quay vòng làm sao bây giờ? Nhiều người đòi nợ như vậy, chúng ta căn bản không trả nổi?
- Ai nói chúng ta không trả nổi, cửa hàng này trị giá mười vạn quan, lại nói chỗ ta còn có mấy ngàn quan, có thể trả hết số nợ cấp bách. Phía Trịnh gia kia ta đi nói chuyện, Trịnh gia sẽ cho chúng ta thời gian, thực sự không được ta cũng có thể tìm người mượn một chút. Phụ thân không cần phải suy nghĩ, quan trọng cần bảo vệ thân thể của mình, sau đó làm ăn cẩn thận, chỉ cần bảng hiệu Bảo Nghiên Trai còn, sẽ từ từ qua đi.
Dương thị bên cạnh cũng nói:
- Diên Khánh nói đúng, quan trọng là phải giữ sức khỏe của bản thân. Đại Khí, ngươi cũng không cần tự trách, ta tin tưởng rồi sẽ tốt hơn.
Con trai nói chuyện một phen khiến Lý Đại Khí cũng nhìn thấy hi vọng, nhưng nghĩ tới để con trai bỏ tiền trả nợ, trong lòng gã càng thêm áy náy, không khỏi trầm thấp thở dài một tiếng:
- Ta thực vô năng!
Lý Diên Khánh nhìn phụ thân, lại đi tới cửa hàng, vừa vặn gặp Ngô chưởng quỹ tiễn khách trở về.
- Tiễn ba ôn thần rồi chứ?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Ông chủ nhỏ cũng không thể nói như vậy, họ chỉ là nghe được phong thanh, không biết ai nói cho họ chúng ta sắp đóng cửa, họ mới sốt ruột, hiện giờ số nợ trả hết, mọi người lại là bằng hữu.
- Về sau họ còn đưa hàng tới không?
- Có thể Bành gia không đưa, hai nhà khác vẫn đồng ý tiếp tục đưa hàng, nhưng yếu cầu thấy hàng tính tiền.
- Còn món nợ nào khác không?
- Còn có tiền hộp báu của cửa hàng thợ mộc Tào Ký, ước chừng hai ngàn quan, mặt khác còn một ngàn quan tiền dầu của Trương Cổ lão, ngoài ra còn có sáu trăm quan tiền công.
Ngừng một chút, Ngô chưởng quỹ lại thấp giọng nói:
- Khó nhất chính là tiền hương liệu của Trịnh gia, họ cũng không thúc, nhưng ngừng cung cấp hàng, hương liệu của chúng ta nhiều nhất chỉ có thể kéo được ba ngày.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Chỗ ta còn ba trăm lạng vàng, đại khái trị giá bốn năm ngàn quan tiền, trước tiên trả số nợ hương liệu, tiền còn lại để quay vòng, phía Trịnh gia để ta đi nói chuyện.
Ngô chưởng quỹ nghe nói ông chủ nhỏ còn ba trăm lạng vàng, trái tìm hoàn toàn rơi xuống. Y biết ông chủ nhà quan hệ rất tốt với nha nội Trịnh gia, với gia nghiệp của Trịnh gia, đương nhiên cũng không để mấy ngàn quan tiền trong mắt, đoán chừng họ sẽ cho ông chủ nhỏ mặt mũi, nguy cơ lần này có thể miễn cưỡng vượt qua được.
Nhưng vừa nghĩ tới ba vạn quan tiền, Ngô chưởng quỹ vẫn không cam lòng:
- Tiểu quan nhân, vậy ba vạn quan tiền kia chúng ta không có biện pháp nào sao?
- Ta chỉ có thể nói thử một lần.
Lý Diên Khánh rời khỏi Ngự Nhai, đi thẳng tới phủ Gia Vương. Chờ một lát ở cửa ra vào, một thị vệ bước nhanh tới, ôm quyền cười nói:
- Để Lý thiếu quân chờ lâu, Gia Vương điện hạ cho mời!
Lý Diên Khánh đi theo thị vệ tiến vào Vương phủ, đi thẳng tới phòng chính liền thấy Triệu Giai đứng trong đình viện vô cùng chăm chú vẽ một cây đại thụ. Lý Diên Khánh không quấy rầy, ở bên lẳng lặng chờ, lúc này Triệu Giai đặt bút xuống cười nhạt nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận