Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 867: Quỷ nước Hoàng Hà

Chương 867: Quỷ nước Hoàng HàChương 867: Quỷ nước Hoàng Hà
Mối liên hệ giữa quân Tây Hạ và Phủ Hưng Khánh xâm lấn Hi Hà Lộ của Đại Tống chủ yếu là đi đường thủy Hoàng Hà, Hoàng Hà ngàn dặm, nằm giữa Lan Châu tới Phủ Khánh Hưng là một đoạn sông nước có thế nước bình ổn nhất, vô cùng thích hợp với việc đi thuyền trên mặt nước.
Phương tiện giao thông trên mặt nước của Tây Hạ chủ yếu là bè da dê, bọn chúng cũng tận dụng da dê đến cực hạn, đem từng chiếc thổi trống kết thành một phương tiện vận chuyển trên mặt nước cực lớn, có thể chở được mấy ngàn cân, thậm chí hơn vạn cân hàng hóa.
Bè da dê lớn nhất giống như ngọn núi nhỏ vậy, lương thực chất đầy như núi chậm chãi lướt trên mặt nước, nếu như ngược dòng thì cũng vẫn cần kéo thuyền.
Hi Hà Lộ là một vùng của Hoàng Hà và Lũng Hữu, thời ở triều Đường thuộc khu vực giàu có phồn vinh, do sự thay đổi của khí hậu, tới thời kỳ triều Tống, nơi này trở nên vô cùng rét buốt, cây nông nghiệp sinh trưởng chậm chạp, nhân khẩu giảm mạnh, Hi Hà Lộ đã trở thành một trong những nơi ít nhân khẩu nhất, nghèo khó nhất của Đại Tống.
Tiến công Hi Hà Lộ tuy là quốc sách trăm năm của Tây Hạ, nhưng lợi ích có thể vơ vét được ở Hi Hà Lộ lại không nhiều, ngoài lợi ích về mặt đất đai ra, tiêu hao vật tư lương thực ngược lại là chi tiêu bị âm, các loại tiêu hao hàng ngày của tám vạn đại quân Tây Hạ ở Hi Hà Đường, ngoài một phần cướp được ở Hi Hà Lộ ra, phần lớn tiếp tế vẫn phải nhận từ mẫu quốc Tây Hạ.
Hoàng Hà là đường tiếp tế quan trọng nhất của Tây Hạ cho quân đội Hi Hà Lộ, mấy ngàn chiếc bè da cực lớn lướt liên tục không ngừng trên sông Hoàng Hà, để đảm bảo ổn định sĩ khí và lòng quân của đại quân Tây Hạ Hi Hà Đường.
Lý Diên Khánh ngay sau khi đánh hạ Đạp Cát Trại, đã phái một nhánh năm trăm bộ đội tinh nhuệ tiến vào khu vực Hoàng Hà, nhánh quân đội này do Trương Thuận làm thủ lĩnh, Nguyễn Nhị Tam Hùng làm phó thủ lĩnh, nhiệm vụ của họ chính là phá hỏng giao thông đường thủy giữa Tây Hạ và Hi Hà Lộ, chặt đứt con đường tiếp tế vật tư của Tây Hạ đối với Hi Hà Lộ.
Năm trăm binh sĩ này lấy bộ phận quân cũ của Trương Thuận và Nguyễn Thị Tam Hùng làm chủ, ai nấy tinh thông sông nước, am hiểu tác chiến ở mặt nước và đáy sông, là một đội quân sông nước đặc thù của quân đội Kinh Triệu.
Trương Thuận và Nguyện Thị Tam Hùng tiến vào trong Ti Cảnh Bảo Thái Quân của Tây Nam Bộ Tây Hạ sau đó ẩn nấp, kiên nhẫn đợi cơ hội ra tay.
Buổi chiều hôm đó, tại phía Tây chân núi Nhu Lang ở phía Bắc Hội Châu, năm trăm quân Tống đang nghỉ ngơi trong một khu rừng, nơi này cách Hoàng Hà khoảng chừng hơn mười dặm, đứng ở chỗ thấp đã có thể nhìn thấy rõ tình hình trong Hoàng Hà, hơn nữa địa thế hai bên phức tạp, quân đội khó di chuyển, khiến cho năm trăm quân xuất quỷ nhập thần ở đây, đến giờ vẫn chưa bị quân Tây Hạ phát hiện.
Trước một tảng đá lớn trong rừng cây, Trương Thuận chỉ vào bản đồ nói với Nguyễn Thị Tam Hùng:
- Chúng ta đã thấy ba chiếc bè da trống không lên phía Bắc, có lẽ trong hai ngày hôm nay và ngày mai, đội bè chở vật tư Tây Hạ sẽ xuôi nam, lần này có lẽ là tiếp tế quy mô lớn, cũng là cơ hội lập công của chúng ta.
Nguyễn Thị Tam Hùng đều đồng ý với phán đoán của Trương Thuận, Nguyễn Tiểu Nhị trầm ngâm một chút nói:
- Gần đây quân chủ lực Tây Hạ đều ở Lan Châu, bọn chúng có khả năng chuyển hậu cần tiếp tế đại doanh từ Hôi Châu tới Lan Châu hay không?
- Có khả năng này, bước tiếp theo chúng ta sẽ phải di chuyển vào trong địa phận Hội Châu, theo dõi nhất cử nhất động của quân Tây Hạ.
Ba người đang bàn bạc, lúc này, một tên tiến lên bẩm báo,
- Khởi bẩm Trương Tướng quân, thám tử chúng ta phái đi đã trở về!
Trương Thuận chính là đang chờ tin tức của thám tử, y nghe vậy thì vui mừng, vội vàng nói:
- Mau cho hắn vào báo cáo!
Không bao lâu, một binh sĩ trinh sát bước nhanh tới, một chân quỳ xuống hành lễ,
- Ti chức tham kiến Trương Tướng quân, tham kiến ba vị Nguyễn Tướng quân!
Nguyễn Tiểu Thất tiến lên đỡ tên trinh sát lên cười nói:
- Chúng ta chỉ quan tâm tình báo của ngươi, không muốn nghe ngươi tự lễ!
Tên trinh sát gãi đầu nói:
- Đúng là có tin tốt!
- Chính là đội tàu quân địch đã xuôi nam?
Trương Thuận vội hỏi.
- Đúng vậy!
Trinh sát giải thích cặn kẽ nói:
¬- Ước chừng có hơn tám mươi chiếc bè da loại lớn chở đầy vật tư xuôi nam, bây giờ cũng đã cách chúng ta khoảng ba mươi dặm, lúc nào cũng có thể đi qua chỗ này.
Nguyễn Tiểu Ngũ vỗ bàn một cái,
- Vậy còn chờ gì nữa, hành động theo kế hoạch là được rồi!
- Đợi một chút!
Trương Thuận gọi y lại,
- Chúng ta rà soát lại kế hoạch một lần nữa, xem còn có lỗ hổng nào không?
Bốn người lại thấp giọng thương nghị một lát, thảo luận qua mấy khả năng có thể xảy ra trong kế hoạch, lúc này mới dựa theo kế hoạch phân công mà làm.
…….
Đội bè da từ Phủ Hưng Khánh xuôi nam là lội ngược dòng, cần nhân công kéo bè, mà Hoàng Hà ở đoạn này phía Đông Bắc có núi Linh Ba, phía Nam có núi Nhu Lang, trong mấy trăm dặm đều nằm giữa dãy núi uốn lượn, kéo thuyền chỉ có thể ở bờ Tây Hoàng Hà, đội vận chuyển bè da này tất nhiên sẽ cập vào bờ Tây, hiểu rõ được những chi tiết này, năm trăm quân Tống đã có được kế hoạch rõ ràng.
Một góc Tây Nam núi Nhu Lang ăn sâu vào trong Hoàng Hà, hình thành nên bán đảo dài nửa dặm, rộng bảy tám dặm, trên đảo đầy bóng cây tùng cao to rậm rạp che phủ, bên rìa sông có từng đống đá ngầm sừng sững, từ đường bộ đi vào bán đảo này vô cùng gian nan, muốn vượt qua núi Nhu Lang chít ít phải mất hai ngày mới đến được chỗ này, nhưng đi đường thủy lên bờ lại dễ như trở bàn tay, mấy trăm dặm vùng này đều không có một bóng người, trong rừng có nhiều nai và dã thú sinh sống.
Vào đêm, gió núi vi vu thổi lướt qua mặt nước, bọt nước vỗ vào đá ngầm, gió núi thổi tấp vào rừng tùng, rừng tùng chập trùng, phát ra âm thanh oang oang kỳ quái, Trương Thuận và Nguyễn Tiểu Ngũ dẫn theo ba trăm tên lính nằm phục trong rừng tùng, kiên nhẫn đợi đội bè da tới, bọn họ là đội chủ lực của hành động đêm nay.
Ngoài ra, Nguyễn Tiểu Nhị và Nguyễn Tiểu Thất dẫn theo một trăm người bố trí ở vị trí ngoài mười dặm các ngả Nam Bắc, bọn họ phụ trách chặn đường vận chuyển bè da lọt lưới.
Quân Tống cũng không lo lắng, dựa vào kinh nghiệm, bè da sẽ không di chuyển vào ban đêm, lúc này có lẽ đang neo đậu ở ngoài hai mươi dặm, ước chừng tới canh năm bắt đầu xuất phát.
Binh sĩ trong bán đảo trừ mười mấy tên thau phiên nhau canh gác, những người khác đều quấn chiếc chăn lông thật dày ngủ dưới tán cây, trên mặt đất dày đặc lá cây tùng, không biết đã tích lũy mấy trăm năm rồi, khá mềm mại, các binh sĩ ngủ vô cùng sâu giấc.
Thời gian vào khoảng canh tư, một tên lính gác nấp ở trên cây tùng quan sát tình hình mặt sông cuối cùng đã phát hiện đội bè đang được đẩy tới ở phía xa xa, dưới ánh trăng trông vô cùng rõ nét, y lập tức tụt xuống, đánh thức Trương Thuận và Nguyễn Tiểu Ngũ,
- Tướng quân, đội thuyền bè đến rồi!
Trương Thuận nhảy lên một cái, lúc này hạ lệnh:
- Gọi tất cả binh sĩ dậy!
Binh sĩ đồng loạt bị đánh thức, bọn họ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ném chăn đi, mỗi người đều mặc một thân đồ lặn màu đen, trên hai bên đùi mỗi bên buộc chặt một con dao găm sắc nhọn.
Lúc này đội thuyền bè vẫn còn cách hơn ba dặm, Trương Thuận triệu tập mọi người, cao giọng nói:
- Ta nhắc lại một lần nữa, chúng ta không phải đến cướp vật tư, mà là đến phá hủy vật tư, để vật tư lương thảo rơi xuống sông Hoàng Hà là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, đối phó bè da rất đơn giản, chỉ cần khiến bè mất cân bằng, bè da sẽ bị nghiêng và lật, nhưng lúc vật tư rơi xuống nước, mọi người nhất định phải cố gắng tránh xa, tránh dòng nước xoáy kéo suống đáy sông, phải chú ý bảo vệ bản thân, mọi người nghe rõ cả rồi chứ?
- Rõ!
Mọi người đồng thanh trả lời.
Lúc này, có không ít binh sĩ cởi bỏ đồ lặn, cởi trần, bên dưới chỉ mặc một cái quần đùi, bọn họ cảm thấy cởi trần xuống nước sẽ thoải mái hơn, Trương Thuận cũng không miễn cưỡng, cho bọn họ làm việc theo thói quen.
Đám người phủ phục tại biên giới rừng tùng, lúc này, đội thuyền bè xuất hiện ở vị trí ngoài một dặm, bên dưới là bè da cực lớn, trên bè chất đầy hóa cao tới hai trượng, chủ yếu là những vật tư lương thảo, binh khí, khôi giáp, dầu hỏa và súng đạn. Trương Thuận vung tay lên, binh sĩ quân Tống ồ ạt từ trong rừng vọt ra, trốn ở phía sau những đống đá ngầm.
Đoạn Hoàng Hà từ Lân Châu đến Phủ Hưng Khánh thuộc thượng du, chiều rộng khoảng từ hơn ba mươi đến hơn trăm trượng, vùng bán đảo này hơi hẹp, Hoàng Hà chỉ rộng hơn bốn mươi trượng, nhưng nước rất sâu, chỗ nông nhất cũng hơn hai trượng, binh sĩ xuống nước là tiến luôn vào chỗ nước sâu.
Rộng hơn bốn mươi trượng cũng tương đương với khoảng một trăm hai mươi mét, đối với những binh sĩ có thể vượt qua sông Trường Giang này mà nói, một chút cự ly này căn bản không đáng kể, mỗi người đều có thể bơi qua bơi lại mười mấy lượt.
Đội bè da được tạo thành từ hơn tám trăm chiếc bè da cực lớn, kéo dài hơn mười dặm, sau khi bè da chạy qua bán đảo năm sáu dặm, các binh sĩ bắt đầu lặng lẽ xuống nước.
Trên mỗi chiếc bè đều có mười tên lính áp vận, nhưng binh sĩ Tây Hạ có nằm mơ cũng không ngờ, hai bên bờ Hoàng Hà vùng này vắng vẻ hoang tàn mà lại xuất hiện quỷ nước quân Tống, đám binh sĩ đều ngồi trên bè nói chuyện phiếm, hai bên bè tương đối cao, khiên lưng của mỗi người đều có chỗ dựa, trừ phi đứng dậy, nếu không tất cả mọi người đều không nhìn thấy tình hình trong Hoàng Hà.
Lúc này, trời còn chưa sáng, hai bên bờ Hoàng Hà đen kịt một màu, có thể lờ mờ nhìn thấy dãy núi bờ Đông và cái bóng của rừng tùng, bờ Tây thì là bãi sa mạc, mấy tên lính kéo thuyền chính đang còng lưng, mệt nhọc túm lấy dây kéo thuyền.
Trên mặt sông vốn là sóng nước đen ngòm, nhưng bị ánh trăng chiếc rọi, khiến ánh sáng lăn tăn hiện mặt nước.
Trương Thuận dẫn đầu xuống nước, y thở dài một hơi, lặn xuống nước lao về hướng chiếc bè da lớn nhất.
Mỗi hơi lặn phi ra được hơn chục trượng, lúc Trương Thuận từ đáy sông ngoi đầu lên, một chiếc bè lớn xuất hiện trước mặt y, đây là một chiếc bè da cực lớn, chở đầy ba trăm bao lương thực, mỗi bao nặng tới một thạch, toàn bộ bè da đang chịu trọng tải hơn mấy vạn cân.
Trương Thuận đã tỉ mỉ nghiên cứu qua bè da, y biết điểm yếu nhất của bè da là ở dưới đáy, loại bè da cực lớn này, dưới đáy chí ít có mười mấy lớp da may lại, vô cùng chắc chắn, nhưng có chắc chắn mấy cũng không chống nổi vết cắt chém sắc bén của dao găm.
Lúc này, quân Tây Hạ cách đó không xa phát ra tiếng kêu lớn sợ hãi, Trương Thuận quay đầu, chỉ thấy Nguyễn Tiểu Ngũ đầy mặt dương dương đắc ý chui ra từ một chiếc bè da, y đã ra tay thành công, lương thực như một ngọn núi nhỏ trên chiếc bè da sau lưng y bỗng nhiên tiêu tan, tất nhiên tất cả rơi xuống nước, khiến cho mặt nước bắt đầu nhấp nhô mạnh mẽ.
Trương Thuận chui vào đáy nước, hai tay nhẹ nhàng vạch một cái, tựa như một con cá sấu xuất hiện dưới đáy bè, y rút dao găm sắc bén, đâm một dao vào bè da, ra sức bơi về phía trước, chỉ nghe thấy một tràng tiếng kêu kéo kéo, đáy bè đã bị y rạch ra, mấy vạn tấn lương thực trên bè lập tức nhét vào chỗ rách dưới đáy, giống hệt đồng hồ cát, từng bao lương thực bắt đầu đổ rào rào rơi vào trong nước, chìm xuống đáy sông.
Lúc này, Trương Thuận đã nhanh chóng bơi đi xa, lại bơi về hướng một chiếc bè da khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận