Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1000: Gia quyến vào kinh

Chương 1000: Gia quyến vào kinhChương 1000: Gia quyến vào kinh
Sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh xuất ở ở bến thuyền phía nam Tây Hồ. Bến thuyền nam Tây Hồ chính là bến thuyền hoàng gia lúc trước, trước kia chuyện dụng của Thiên tử, hiện giờ đổi thành chuyên dụng cho triều đình, quan viên nghênh đón đưa tiễn, ngay trên bến thuyền này. Đương nhiên, hoàng thất muốn dùng có thể xin trước, sẽ sắp xếp thuyền đặc thù.
Mấy chục chiếc thuyền chở khách thả neo hai bên bến thuyền, một quan viên vừa vặn muốn tới Nhạc Châu nhận chức, một đám quan viên đang tiễn biệt đồng liêu trên bến thuyền. Lúc này Lý Diên Khánh đứng trong đình nghỉ ngơi ở phía trên, chờ lát nữa thuyền của vợ con cũng sẽ tới.
Một bên khác là Hỗ Thanh Nhi nắm tay Lý Phác, nhất là Lý Phác, rốt cuộc được gặp mẫu thân, trong mắt nó tràn ngập kích động và chờ mong.
Một lát, quan viên đưa tiễn lên thuyền rồi, chắp tay cáo biệt với mọi người, thuyền xuất phát, vợ con quan viên đi ra từ trong khoang thuyền đón gã vào, có thể thấy người nhà đều rất kích động.
Lúc này, Lý Diên Khánh đột nhiên hỏi Phủ Doãn Lâm An Lưu Phương bên cạnh:
- Tiến độ phòng quan thế nào rồi?
Lưu Phương là Tri Sự Ngạc Châu thăng lên làm Phủ Doãn Lâm An vào tháng mười hai năm ngoái. Năm năm trước gã vẫn là một văn lại Ngự Sử Đài không có phẩm cấp, chỉ vì đi theo đúng người, thời gian năm năm ngắn ngủi liền thăng lên làm Chính Phụng Đại Phu chính tứ phẩm, quyền Phủ Doãn Lâm An.
Lưu Phương vội vàng nói:
- Đã hoàn thành chín thành, còn một số công sự cuối cùng đang nhanh chóng xây dựng!
Lưu Phương là tâm phúc của Lý Diên Khánh, gã biết tầm quan trọng của việc lung lạc trấn an quan viên trung hạ tầng đối với Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh hứa hẹn trong vòng nửa năm giải quyết vấn đề phòng ở của quan viên, hiện giờ đã qua năm tháng, cách lời hứa hẹn của hắn đã không tới một tháng, Lý Diên Khánh cũng bắt đầu quan tâm tới.
Sở dĩ Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, là bởi vì vừa rồi hắn trông thấy quan viên đi nhận chức và người nhà của gã rất kích động. Bình thường mà nói, quan viên thực quyền cũng không quá muốn ra ngoài, trừ khi không phải quan viên thực quyền. Ra ngoài mặc dù có thể gia tăng tư lịch và thu nhập, nhưng sẽ tổn thất quan hệ tại triều đình, nhất là khi triều đình mới đang bắt đầu, các phương diện vừa mới bắt đầu liền ra ngoài, sẽ mất đi rất nhiều cơ hội.
Cho nên Lý Diên Khánh hơi kỳ quái trong lòng, người khác đều muốn trăm phương ngàn kế lưu lại triều đình, vì sao quan viên này lại vui mừng được ra ngoài? Điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là ra ngoài sẽ có nhà quan.
- Buổi chiều ta tới hiện trường phòng quan nhìn xem.
Lý Diên Khánh suy nghĩ, vẫn quyết định tự mình xem một chút.
- Ti chức sẽ an trước!
Đúng lúc này, có thân binh chỉ nơi xa hô lớn:
- Điện hạ, đến rồi!
Lý Diên Khánh mừng rỡ, vội vàng nhìn lại nơi xa, chỉ thấy mười mấy điểm đen xuất hiện nơi xa, hẳn là một đội thuyền, đang chạy tới bến thuyền phía nam.
- Chúng ta đi xuống đi!
Lý Diên Khánh nắm tay con trai rời khỏi đình nghỉ ngơi, bước nhanh tới bến thuyền.
Không bao lâu, mười mấy chiếc thuyền khách ngàn thạch chậm rãi áp vào bến thuyền. Trong này có nhóm người Tào Uẩn thê tử của Lý Diên Khánh, còn có các loại hòm xiểng chuyển nhà, tràn đầy bảy tám chiếc thuyền lớn. Lần này họ đi gần một tháng mới tới Lâm An, nửa đường còn còn đón mẹ kế Dương thị của Lý Diên Khánh và Lý Bảo Nghiên ở Ngạc Châu.
Lần đi về đông này không chỉ người nhà của Lý Diên Khánh, mà còn có mười vạn Tây quân tinh nhuệ và rất nhiều dầu hỏa, vật tư chiến lược hỏa khí. Chẳng qua quân đội tập kết chậm hơn một chút, khoảng mười ngày sau mới có thể tới Phủ Giang Ninh.
Thuyền lớn dẫn đầu rốt cuộc áp vào bến thuyền, dựng vào boong thuyền. Lý Diên Khánh nắm tay con trai tới đón, người xuống thuyền đầu tiên chính là Tào Uẩn thê tử Lý Diên Khánh, đằng sau là nhũ mẫu, ôm con gái nhỏ Lý Hạ.
- Mẹ!
Lý Phác hô lớn một tiếng, chạy tới. Tào Uẩn vội vàng ngồi xuống ôm con trai vào lòng. Nàng nghe nói chuyện chính biến cung đình, nhớ tới liền sợ không thôi.
- Cha con gửi thư nói con lại cao lớn, quả thực là như thế.
Tào Uẩn sờ lên đầu con trai, phát hiện nó quả nhiên lớn hơn một đoạn, khiến nàng mừng rỡ không thôi.
Lúc này, Lý Diên Khánh đi tới cười nói:
- Chưa có nhà mới, tạm thời vẫn ở nhà cũ của chúng ta lúc trước.
- Vậy có người khác ở qua không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Không có, vẫn duy trì dáng vẻ lúc chúng ta rời đi, cửa phòng đều khóa lại, quản gia vẫn giữ gìn cẩn thận.
Tào Uẩn yên tâm cười nói:
- Thực ra ta cũng không muốn chuyển qua nhà lớn, tòa nhà cũ cũng không tệ, lúc trước ta còn không nỡ đi.
Lúc này, nhũ mẫu ôm con gái nhỏ Lý Hạ của Lý Diên Khánh tới trước. Nó đã mười một tháng, đang lúc bi bô học nói. Trưởng nữ A Liên cũng chạy tới ôm lấy phụ thân. Triệu Phúc Kim lại ôm con trai nhỏ Lý Linh tới, để Lý Diên Khánh luống cuống tay chân một hồi, mọi người không nhịn được bật cười.
Hỗ Thanh Nhi lặng lẽ đi tới, kéo tay Tào Uẩn cười nói:
- Đại tỷ, ta mong mỏi mọi người lâu rồi.
Tào Uẩn sờ bụng nàng, nhỏ giọng nói:
- Có không?
Mặt Hỗ Thanh Nhi đỏ bừng, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Muội thật là kém, cho muội thời gian dài như vậy, lại vẫn không có động tĩnh, muội không vội ta cũng vội nha!
- Đại tỷ, loại chuyện này ta cũng không có cách nào.
- Thôi trở về rồi nói đi!
Tào Uẩn cười hỏi:
- Phu quân, hiện giờ đi về sao?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Mọi người lên xe đi! Chúng ta về nhà.
Mặc dù mọi người cực kỳ mỏi mệt, nhưng nghĩ tới sắp về nhà, đều mừng rỡ, lần lượt lên xe ngựa. Xe ngựa khởi động, chạy về phía Vương phủ…
Buổi chiều, trong nhà vẫn lộn xộn. Mỗi lần dọn nhà đều như thế này, không có bảy tám ngày chỉnh lý, đừng nghĩ tới ngủ an giấc. Có đôi khi sắp ngủ thiếp đi, chợt nhớ tới thứ nào đó còn chưa sắp đặt tốt, lại vội vàng đứng dậy xem xét. Trong lòng mọi người đều có loại cảm thụ này, chuyển nhà một lần giống như sinh bệnh nặng, mấy tháng cũng không có tinh thần.
Nhưng mọi người cũng không có cách nào, các nàng đi ở theo con đường quan của trượng phu, chỉ là hi vọng lần này có thể ở lâu một chút, an ổn một chút.
Chẳng qua chỉ vấn đề như vậy, Lý Diên Khánh cũng không thể đưa ra đáp án rõ ràng, tương lai có thể lại dời đô hay không?
Buổi chiều, Lý Diên Khánh cùng Lưu Phương đi tới hiện trường xây dựng phòng quan. Phòng quan và nhà quan không phải một chuyện, nhà quan là đại viện đơn độc, chiếm diện tích ít nhất ba mẫu trở lên, từ quan ngũ phẩm trở lên mới có tư cách xin. Nói cách khác, chỉ cần quan giai làm tới tòng ngũ phẩm, thì có thể xin một nhà quan nhỏ ba mẫu đất, có thể ở tới khi quan viên qua đời mới thôi.
Võ tướng trú tại kinh thành cũng có thể xin nhà quan và phòng quan. Chỉ là điều kiện của võ tướng hơi hà khắc một chút, võ tướng phải tứ phẩm trở lên mới có thể xin nhà quan, dù sao võ tướng thăng quan dễ dàng hơn quan văn nhiều.
Về phần quan viên ngũ phẩm trở xuống, thậm chí rất nhiều văn lại không có phẩm cấp, cũng phải cân nhắc chỗ ở cho họ. Họ phải thành gia, phải nuôi con, như vậy phải xây dựng phòng quan. Nói nôm na một chút, phòng quan chính là ký túc xá tập thể của quan viên, đương nhiên điều kiện tốt hơn ký túc xá tập thể.
Phòng quan xây dựng ở tây nam thành Lâm An, ở phường Thái Bình phía nam Phủ Học, cách khu chợ lớn nhất trong thành Lâm An không xa, phía đông tựa vào phố Hậu Thị, khu vực này coi như không tồi. Cả tòa phòng quan chiếm diện tích hơn ba ngàn mẫu, chia làm bốn khu, rất tương tự với phòng học của Thái Học Đông Kinh Biện Lương, chung quanh tường cao, bên trong cây xanh râm mát, trúc xanh um tùm, các loại đình đài lầu các, núi giả hồ cá, đầy đủ mọi thứ, giống như một công viên cực lớn, chẳng qua không phải hưởng dụng tư nhân, mà là phong cảnh thuộc về công cộng.
Bốn khu lớn phân chia dựa theo phẩm giai. Phòng quan lục phẩm và phòng quan thất phẩm tập trung một chỗ, gọi là Mai Viên. Phòng quan bát phẩm và phòng quan cửu phẩm tập trung một chỗ, gọi là Cúc Viên. Khu thứ ba là phòng quan của văn lại không có phẩm cấp, gọi là Hà Viên.
Nhưng khu vực lớn nhất gọi là Đào Lý Viên, đây là chỗ ở cho quan viên các Châu Phú trú tại kinh thành, điều kiện kém hơn một chút, phòng một người cũng có, phòng hai ba người ở cũng có. Dù sao họ đều tạm thời trú tại kinh thành, không mang theo người nhà giống quan lại kinh thành.
Lý Diên Khánh tới Mai Viên trước, nơi này là phòng quan lục phẩm và thất phẩm, rất giống biệt thự sau này, mỗi hộ đều là một căn nhà độc lập, chiếm diện tích từ một tới hai mẫu khác biệt nhau. Giống như chính lục phẩm là hai mẫu ruộng, tòng lục phẩm chính là một mẫu rưỡi, chính thất phẩm và tòng thất phẩm đều là một mẫu, chỉ là căn viện của chính thất phẩm tinh xảo hơn, hướng cũng tốt hơn một chút.
Phòng quan bát phẩm và cửu phầm đều là liên hợp, mỗi nhà năm gian phòng, viện nhỏ trước sau.
Quan xá văn lại là phòng đơn, dựa theo tư lịch từ ba gian đến một gian. Văn lại vừa mới tham gia công tác thì hai người một gian, một năm sau mới có thể có được phòng đơn.
Lý Diên Khánh hứa hẹn trong vòng nửa năm quan viên có thể vào ở phòng quan, hiện giờ còn lại một tháng, nhưng phòng quan đã cơ bản làm xong rồi, hiện giờ đang xây dựng tường vây bên ngoài, trồng cây cối, xây dựng núi giả. Hôm nay đúng là lúc ngày nghỉ, từng đám quan viên đang tràn ngập phấn khởi mang theo gia đình tới tham quan phòng quan.
Đám quan chức thấy Lý Diên Khánh tới, vội vàng khom người thi lễ. Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhìn thấy bạn cũ Chu Xuân. Chu Xuân là con rể của Cao Thâm, đảm nhiệm Lễ Bộ Thị Lang. Lý Diên Khánh đi tới cười nói:
- Người là quan lớn tòng tam phẩm, có nhà quan của mình, chạy tới xem phòng quan lục phẩm làm gì?
Chu Xuân vội vàng hành lễ:
- Hạ quan đi cùng đám thuộc hạ Lễ Bộ tới tham quan nhà mới, tất cả mọi người rất kích động và chờ mong.
Mười mấy quan viên Lễ Bộ cùng tiến tới làm lễ. Lý Diên Khánh vung tay một cái nói:
- Rất nhiều người các ngươi đều từng ra ngoài làm Huyện Lệnh, tại huyện có nhà quan của mình, vào kinh còn phải thuê nhà ở, điều kiện cũng không tốt, đã sớm nói sẽ giải quyết vấn đề nhà ở cho các ngươi, an cư mới có thể lạc nghiệp mà!
Một quan viên hơi lớn tuổi kích động nói:
- Điện hạ giải quyết nhà ở cho chúng ta, thực sự là giải quyết vấn đề lớn trong sinh hoạt, chúng ta cảm kích điện hạ từ tận đáy lòng.
Lúc này, những quan viên khác đều lục tục vây quanh, mười mấy quan viên ồn ào, cảm xúc đều hết sức kích động. Lý Diên Khánh lại nói:
- Ta cũng từng bước làm lên từ tầng dưới chót, biết chỗ khó xử của mọi người. Phải nuôi sống gia đình, coi trọng giáo dục con cái, còn phải phụng dưỡng song thân.
Giá nhà Lâm An quá đắt, bổng lộc một tháng dùng gần một nửa để trả tiền thuê nhà, cuộc sống của mọi người đều rất quẫn bách. Ta nghe nói rất nhiều quan viên vì bớt tiền thuê nhà, vợ con đều đặt ở quê nhà, bản thân mình thuê một gian phòng nhỏ ở kinh thành, không thể làm như vậy được.
Cho nên ta muốn cải cách chế độ quan lại, cắt giảm quan lại vô dụng, tiết kiệm tiền tăng bổng lộc cho quan viên thực chức, lại xây dựng phòng quan nhà quan, gia tăng phúc lợi, cải thiện điều kiện sinh hoạt của mọi người. Chỉ hi vọng mọi người có thể càng thêm thanh liêm chăm chỉ làm việc cho triều đình, làm việc cho bách tính trong thiên hạ.
Lý Diên Khánh nói chuyện một phen, mọi người lục tục vỗ tay.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt phát hiện một quan viên né tránh, không chịu đối mặt với mình. Hắn không khỏi kỳ quái trong lòng, liền âm thầm dặn dò thủ hạ giữ quan viên này lại. Chờ mọi người tản đi, Lý Diên Khánh đi tới cười hỏi:
- Ta thấy ngươi trông khá quen, ngươi tên là gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận