Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 477: Gặp người quen cũ tại hiệu sách.

Chương 477: Gặp người quen cũ tại hiệu sách.Chương 477: Gặp người quen cũ tại hiệu sách.
Cho dù Lý Diên Khánh đã vô cùng đau đầu, nhưng hắn lại không thể vứt bỏ mặc kệ tiểu nương tử này. Dù sao nàng mới bảy tuổi, lỡ như rơi vào trong tay người có lòng bất lương nào đó, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, hắn sẽ giải thích với Tào gia thế nào?
Lý Diên Khánh không khỏi oán trách Tào gia quản thúc không nghiêm, lại để một tiểu nương bảy tuổi tùy tiện chuồn ra khỏi phủ. Hắn nhất định phải nhắc nhở Tào gia, không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa.
Phàn nàn thì phàn nàn, hắn vẫn phải giải quyết thích đáng vấn đề khó khăn trước mắt. Muốn để tiểu nương vui vẻ về nhà, thì phải thỏa mãn yêu cầu của nàng. Lý Diên Khánh đành phải gọi một cỗ xe bò, mang theo Tào Kiều Kiều tiến tới Đại Tướng Quốc Tự.
Bên cạnh Đại Tướng Quốc Tự là phố Thư Uyển, là một con đường sách nổi tiếng ở kinh thành, hai bên đường phố hơn một dặm này tập trung gần trăm cửa hàng sách to nhỏ.
Lúc này mặc dù đã giữa trưa, nhưng cũng không phải ngày nghỉ lễ, khách trên đường Thư Uyển cũng không nhiều. Đường Thư Uyển tương đối yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt giống như các khu vực khác, cũng bởi vì phần lớn người đọc sách đều có cửa hàng sách quen thuộc của mình, giữa các cửa hàng sách cũng không cố gắng tranh cướp khách hàng trên đường.
- Kiều Kiều, bình thường muội đi hiệu sách nào?
Tới đầu phố Thư Uyển, Lý Diên Khánh cười hỏi tiểu nương.
- Ta lần đầu tiên tới đây, Lý đại ca dẫn ta đi đi! Nơi nào cũng được.
- Vậy được rồi! Chúng ta tới Sĩ Lâm Nguyên.
Lý Diên Khánh chỉ một cửa hàng sách quy mô khá lớn ở phía trước. Hắn luôn có một tình cảm đặc thù đối với hiệu sách Sĩ Lâm Nguyên, đi dạo hiệu sách ở kinh thành, hắn đều đi Sĩ Lâm Nguyên, chẳng qua đã nửa năm rồi hắn không tới.
Sĩ Lâm Nguyên xếp hạng năm ở kinh thành, trải qua nhiều năm phát triển, nó đều có chi nhánh của mình tại các thành trì quan trọng trong thiên hạ.
Trong hiệu sách cực kỳ yên tĩnh, dường như họ vừa mới nhập một lượng sách mới, hai tên tiểu nhị đang bận rộn phân loại chỉnh lý. Lúc này, chưởng quỹ vội vàng đi ra đón từ sau chỗ ngồi.
- Hoan nghênh! Hoan nghênh!
Lý Diên Khánh nao nao, đây không phải chưởng quỹ trước đó, mà giọng nói này lại hơi quen tai. Hắn nhìn kỹ một chút lão giả tóc trắng phơ này, bỗng nhiên nói:
- Ngươi là… La chưởng quỹ?
- Quan nhân biết ta sao?
- Trước kia ngươi là chưởng quỹ Sĩ Lâm Nguyên huyện Thang Âm!
- Đúng vậy! Quan nhân cũng là người huyện Thang Âm sao?
Lý Diên Khánh cười, không nghĩ tới lại gặp cố nhân nhiều năm trước ở nơi này:
- La chưởng quỹ còn nhớ ta không?
- Ta cũng cảm thấy quan nhân khá quen, hẳn là đã gặp qua rồi, nhưng lại không nhớ nổi.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên trông thấy một chồng Đại Thánh Tróc Yêu Ký thật dày bên cạnh, liền tiện tay nhặt một quyển sách cười nói:
- Còn nhớ quyển sách này không?
Ký ức lập tức xuất hiện trong đầu La chưởng quỹ, lão kích động nói:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là Lý thiếu lang!
- Đúng vậy! La chưởng quỹ rốt cuộc nhớ ra ta rồi.
- Làm sao có thể quên chứ? Đời ta chính là nhờ phúc của Lý thiếu lang, chúng ta đã vài chục năm không gặp nhau rồi!
- Rất lâu rồi, tóc La chưởng quỹ cũng bạc rồi!
- Đúng vậy! Bộ dạng của Lý thiếu lang thay đổi rất lớn, ta cũng không nhận ra, Lý thiếu lang mau mời ngồi bên này!
Lý Diên Khánh thấy Tào Kiều Kiều ngồi trên một chiếc ghế nhỏ xem sách, trong tay chính là ‘Đại Thánh Tróc Yêu Ký chi Hồng Hài Nhi’ của mình, nàng đang đọc say sưa ngon lành.
Lý Diên Khánh không quấy rầy này, ngồi xuống một bên cười hỏi:
- Quyển sách này vẫn còn bán sao?
- Đã nhiều năm như vậy quyển sách này vẫn bán tốt nhất, chí quái khác đều kém nó rất xa. Hiện giờ Sĩ Lâm Nguyên chúng ta có thể trở thành hiệu sách lớn thứ năm trong thiên hạ, chính là dựa vào nó.
- Lời này hơi quá rồi!
- Tuyệt đối không quá lời, ta rõ ràng nhất, nếu không phải quyển sách này, ta có thể thăng lên làm đại chưởng quỹ kinh thành sao?
- Trước đó La chưởng quỹ ở đâu vậy? Dường như Sĩ Lâm Nguyên huyện Thang Âm cũng sớm thay người rồi.
- Trước đó ta làm mấy năm ở phủ Đại Danh, về sau điều tới Thái Nguyên làm mấy năm, trước khi tới kinh thành ta vẫn luôn ở phủ Ứng Thiên, tháng trước vừa mới tới kinh thành. Hiện giờ Lý thiếu lang đang làm gì? Còn viết sách không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Năm ngoái ta mới thi đậu Tiến Sĩ!
- Ai nha nha!
La chưởng quỹ cả kinh đứng dậy:
- Hóa ra Lý thiếu lang đã làm quan rồi, vậy ta hẳn xưng hô ngươi là Lý quan nhân mới đúng!
Lý Diên Khánh kéo lão ngồi xuống:
- La chưởng quỹ là cố nhân của ta, cha ta vẫn luôn nhớ mãi không quên ngươi, nói thời khắc hắn khó khăn nhất lúc trước nhờ có ngươi cho hắn con đường sống chép sách, nếu không chúng ta quả thực không sống nổi.
- Ài! Đời người chính là như vậy, có lên thì có xuống, ai có thể vinh quang cả đời? Ai có thể không may cả đời? Năm đó ta đã nói với cha ngươi, tuổi ngươi còn nhỏ đã có thể viết sách, tương lai nhất định không tầm thường, ta nói không sai chứ, cha ngươi hiện giờ còn ở quê quán không?
- Mười năm trước cha ta đã theo thương rồi, hiện giờ hắn cũng mở một cửa tiệm ở kinh thành, làm ăn không tệ lắm.
La chưởng quỹ cười ha ha:
- Cha ngươi mở tiệm, chắc chắn là bị ép làm.
- La chưởng quỹ nói đúng lắm, tính cách hắn trước đó nhu nhược, hiện giờ cũng bị cuộc sống ép ra. Hắn vẫn rất nhớ La chưởng quỹ, lúc nào hai người gặp mặt một lần.
- Hiện giờ cha ngươi mở cửa hàng gì?
- Hắn làm ăn son phán, mở một tiệm son nhỏ, gọi là Bảo Nghiên Trai…
La chưởng quỹ lập tức há to miệng, qua nửa ngày mới cả kinh nói:
- Ông trời ơi… ! Hóa ra Bảo Nghiên Trai là cha ngươi…
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Cửa hàng thì cửa hàng, nhưng hắn làm người vẫn giống như trước đây, hắn chắc chắn rất muốn gặp La chưởng quỹ.
La chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán, trong lòng lão cảm khái vạn lần. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Lý Đại Khí nhu nhược nhát gan lại trở thành ông chủ Bảo Nghiên Trai, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
- Lý đại ca…
Tào Kiều Kiều nhẹ nhàng kéo vạt áo Lý Diên Khánh.
- Đây là muội muội của ngươi sao?
La chưởng quỹ nhìn Tào Kiều Kiều cười hỏi.
- Là muội muội của bằng hữu ta, hôm nay ta đưa nàng tới mua sách.
Lý Diên Khánh cười hỏi tiểu nương:
- Kiều Kiều chọn được sách chưa?
- Chính là bộ sách ta đang cầm.
Tào Kiều Kiều chỉ một chồng sách thật dày bên cạnh, chính là nguyên bộ ‘Đại Thánh Tróc Yêu Ký’.
- Nhưng ta không biết nên mua sách gì cho Đại Thư nương?
La chưởng quỹ nhìn sách một chút cười nói:
- Quyển sách này là Lý đại ca của ngươi viết, ngươi không biết sao?
- Thật sao?
Tào Kiều Kiều lập tức mở to mắt, vô cùng sùng bái nhìn Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh vỗ đầu nàng cười nói:
- Lúc ta viết quyển sách này, cũng lớn chừng như ngươi vậy.
- Vậy ta có thể viết sách không?
- Có thể! Về sau ngươi ngoan ngoãn ở nhà viết sách, đừng chạy linh tinh.
- Vậy ta không viết ra được, có thể tới tìm Lý đại ca không?
Lý Diên Khánh lập tức cảm thấy mình bị quấn lấy:
- Việc này… ngươi vẫn nên đi học cho giỏi, qua mấy năm rồi viết!
La chưởng quỹ thấy thú vị, liền cười ha ha nói:
- Tiểu muội muội, năm đó Lý đại ca của ngươi là thần đồng, hắn biết một vạn chữ mới bắt đầu viết sách. Chờ ngươi cũng biết được một vạn chữ, là có thể viết sách rồi.
Tào Kiều Kiều gật đầu:
- Được! Ta trở về cố gắng học chữ.
Lúc này, Lý Diên Khánh nhìn tiệm sách một chút, thấy nhập không ít sách mới, liền cười nói với La chưởng quỹ:
- Tất cả sách mới đều cho một bộ, coi như là tiểu muội muội mua.
- Ta có tiền!
Tào Kiều Kiều vội vàng móc ra một lạng bạc, là số bạc lần trước Lý Diên Khánh cho nàng.
Lần trước Lý Diên Khánh mua mèo đã biết, tiểu nương này không có khái niệm gì về tiền bạc, luôn cho rằng một lạng bạc của mình có thể mua được rất nhiều thứ, thiên kim hào môn mà, cũng khó trách!
Hắn nháy mắt với La chưởng quỹ, La chưởng quỹ hiểu ý, liền cười nói:
- Tiền đủ rồi, ta gói một chút, đưa qua cho các ngươi.
Lý Diên Khánh cũng không nghĩ tới sách mới lại nhiều như vậy, nhóm sách này đều hơi đắt, một bản cần mấy trăm văn tiền. Hắn bỏ ra hơn một trăm năm mươi lạng bạc mua hơn sáu trăm quyển sách, chứa vào bốn cái rương lớn. Hắn để La chưởng quỹ đưa tới Tào phủ. Đương nhiên, các khoản trong đó đều ghi lên người Tào Kiều Kiều, nàng đã bỏ ra một lạng bạc mà.
Tào Kiều Kiều không quan tâm chuyện sau đó, sau khi rời khỏi hiệu sách lên xe, nàng đều mê mệt trong Tề Thiên Đại Thánh Kim Cô Bổng.

- Đại Thư nương!
Trở lại viện, Tào Kiều Kiều liền hô lên.
- Kiều Kiều, ngươi đi nơi nào? Ta và nương tìm ngươi khắp nơi.
Tào Uẩn trầm mặt bước nhanh tới từ Tú Lâu:
- Hôm nay nương nhất định sẽ dạy dỗ ngươi!
- Nương không đánh ta, ta mua lễ vật cho ngươi.
- Lễ vật?
Tào Uẩn lập tức ngẩn người, lúc này nàng mới phát hiện sau lưng muội muội có một rương gỗ lớn.
- Ngươi lại vụng trộm chuồn khỏi phủ đúng không?
Tào Uẩn lập tức nổi giận nói.
- Không có! Ta đi ra cùng Tiểu Tam lang, không có vụng trộm chuồn đi, không tin các ngươi đi hỏi Tiểu Tam lang.
Tào Kiều Kiều gấp đến độ nước mắt sắp trào ra:
- Qua mấy ngày là sinh nhật của Đại Thư nương, Kiều Kiều mua lễ vật cho ngươi.
- A!
Tào Uẩn đau lòng vội ôm lấy muội muội:
- Hóa ra là như vậy, là A tỷ trách oan ngươi.
- Đại Thư nương mau nhìn lễ vật ta mua cho ngươi!
Tào Kiều Kiều giữ chặt tay đại tỷ đi tới trước hòm gỗ:
- Ngươi nhất định sẽ thích!
- Đây là cái gì?
- Sách nha!
Tào Kiều Kiều đắc ý nói:
- Thích không?
Tào Uẩn ngây người, mấy rương sách lớn thế này ít nhất có năm sáu trăm bản sách, số này cần tốn bao nhiêu tiền?
- Ngươi… ngươi lấy tiền ở đâu?
- Của ta nha! Ta còn một lạng bạc tiền tiêu vặt, liền mua sách cho Đại Thư nương.
Tào Uẩn bỗng cảm thấy không đúng, Tào Tính là quỷ hẹp hòi nổi tiếng Tào gia, tuyệt đối sẽ không dùng tiền mua sách cho mình. Tiểu nương này chắc chắn có việc giấu diếm mình, nàng nhớ tới chuyện con mèo lần trước, nàng vẫn cho là tổ phụ mua, hiện giờ nghĩ lại cũng không đúng lắm, trong này chắc chắn có vấn đề.
- Kiều Kiều ngươi đi theo ta, A tỷ có chuyện hỏi ngươi!
Hôm nay nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận