Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 247: Sư Sư mời khách (trung).

Chương 247: Sư Sư mời khách (trung).Chương 247: Sư Sư mời khách (trung).
Thật ra Chu Bang Ngạn không có hứng thú kể chuyện quan trường cho Lý Diên Khánh. Y nhìn ra hắn cũng không nguyện ý nghe, vậy mình cần gì phải làm cho người ta khó chịu?
Có điều, y ngại mặt mũi Lý Sư Sư, đành tiếp tục kể:
- Trong năm Thần Tông xảy ra chiến tranh với Tây hạ, có một quan văn, ta không nhớ tên, lâm trận đào thoát, dẫn đến toàn đội thảm bại. Hoàng đế Thần Tông giận dữ, hạ chỉ xử trảm người này. Tể tướng Thái Xác dẫn đầu phản đối, tuyệt không ký tên vào ý chí của Thiên tử, dẫn theo mấy trọng thần, rất cường ngạnh nói với Hoàng đế Thần Tông rằng, từ khi Đại Tống khai quốc đến nay chưa từng giết sĩ phu, chúng ta không hy vọng Thiên tử phá hư cái lệ này.
Hoàng đế Thần Tông không đấu lại Thái Xác, đành đổi ý chỉ thành xâm chữ lên mặt. Nhưng môn hạ Thị lang Chương Đôn lại kiên quyết phản đối, nói rằng, sĩ khả sát bất khả nhục, thích chữ trên mặt sĩ phu còn không bằng giết đi luôn. Hoàng đế Thần Tông bị chọc giận, vỗ bàn mắng không làm được việc gì cho thoải mái. Chương Đôn cũng rất lạnh nhạt đáp, chuyện thoải mái như thế không làm cũng được. Các ngươi đoán xem kết quả cuối cùng như thế nào?
Triệu Minh Thành thở dài:
- Khẳng định là không giải quyết được gì.
- Nói không sai. Cho dù Hoàng đế Thần Tông nổi giận đến phát run, nhưng tất cả đại thần đều không chấp hành lệnh của ngài, ngài khỏi cần làm Hoàng đế cũng được. Cuối cùng, viên quan văn phạm phải tội chết này chỉ bị lưu đày.
Chu Bang Ngạn ý vị thâm trường liếc sang Lý Diên Khánh:
- Đây chính là rừng rậm mà ta nói đến. Đảng quan văn, bọn họ mới là người cầm quyền thực sự của Đại Tống. Nếu Diên Khánh muốn làm nên đại sự, việc đầu tiên ngươi cần làm là đâm cái rễ xuống vùng rừng rậm này, dần dần trưởng thành thành đại thụ che trời. Nếu làm một viên võ tướng, sẽ vĩnh viễn không thể hòa vào tập thể này, vĩnh viễn không có tiền đồ!
Mặc dù Chu Bang Ngạn giảng chuyện thú vị sinh động, nhưng Lý Diên Khánh chưa chắc đã tán đồng quan niệm của y. Các loại lý luận “Chính quyền sinh ra từ báng súng”, “Chân lý nằm trong tầm bắn của đại pháo” đã là thâm căn cố đế trong đầu hắn, trở thành phương thức suy nghĩ của hắn. Quan trọng hơn, hắn biết sau bảy tám năm nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế khai quốc triều Tống Triệu Khuông Dận là người phúc hậu, không giết tôn thất Hậu Chu, không giết văn nhân. Đến thời Thần Tông đã bị đám sĩ phu áp bức phải hủy bỏ hình phạt thích chữ và trượng hình dành cho quan văn, tội lớn bằng trời cũng chỉ có thể lưu vong. Trên thực tế, lưu vong cũng chỉ là một chút hình thức, hai ba năm sau lại quay lại, tiếp tục làm quan.
Tới một mức độ nào đó, chuyện Tống Huy Tông trọng dụng hoạn quan cũng là một kết quả tất yếu của việc bị tập đoàn quan văn “bắt nạt”.
Triểu Tống, quan văn cực kỳ an nhàn thoải mái, không bị nguy hiểm, cũng không cần cân nhắc trách nhiệm, chính cuộc sống ấm áp an nhàn kéo dài suốt mấy trăm năm này đã khiến cho quan trường Đại Tống mục nát bại hoại tưng ngày, lâu dần khó sửa, cuối cùng bị hai dị tộc Kim, Nguyên quét ngang, sơn hà tn nát, nền văn minh rực rỡ suýt nữa không còn. Có thể nói, Nam Bắc Tống là bại trong tay tập đoàn quan văn, vì lợi ích của một tập đoàn nhỏ, mà không để ý tới hưng vong quốc gia. Vậy mà Chu Bang Ngạn còn muốn mình gia nhập nó?
Đương nhiên, Lý Diên Khánh phản cảm với Chu Bang Ngạn còn vì một nguyên nhân khác khó mà nói ra lời. Có lẽ là có một phần ghen tị. Mặc dù cũng biết y và Lý Sư Sư chỉ là bằng hữu, nhưng cũng đủ để khiến cho hắn không có cảm tình với y.
Lý Diên Khánh trầm mặc không nói, bầu không khí trong phòng hơi chùng xuống ngượng ngập. Lý Thanh Chiếu bèn giơ cuốn sách trên tay lên, cười nói:
- Cuốn “Đại Thánh tróc yêu ký” này viết rất thú vị. Ta đã từng nghe Cửu Chân kể, hôm nay mới được đọc lần đầu.
Thấy cái tên Cửu Chân này đã được nhắc tới hai lần, Lý Sư Sư tò mò hỏi:
- Cửu Chân là ai?
- Là tộc muội của ta. Phụ thân nàng từng làm quan ở Tương Châu, quen biết Lý Thiếu quân từ nhỏ.
- Thật sao?
Mắt phượng như cười như không lướt qua Lý Diên Khánh.
Hắn gãi đầu gãi tai cừoi cười giải thích:
- Là độc giả nhỏ tuổi của ta mà thôi. Khi ấy, hầu hết người thích cuốn sách này là trẻ con, Cửu Chân là một trong số đó.
- Lý Thiếu quân là người Tương Châu sao?
Triệu Minh Thành hỏi.
- Đúng vậy, ta xuất thân bần hàn, ở vùng quê Thang Âm huyện Tương Châu.
Lý Diên Khánh nói vậy coi như rũ sạch quan hệ với Lý Cửu Chân. Một người là thiếu niên nhà quê nghèo khổ, một người là khuê tú thiên kim Tri Châu, bọn họ có thể có kết giao gì? Lý Sư Sư thông minh tuyệt đỉnh, nàng sẽ không hỏi thêm nữa.
Đúng lúc này, quản gia tới báo:
- Cô nương, thịt rượu đã đến.
Lý Sư Sư vội vàng đứng dậy cười nói với đám người:
- Trù nghệ của Sư Sư quá tệ, dành phải mua mấy món điểm tâm từ Phàn Lâu, mong mọi người không ghét bỏ.
Chu Bang Ngạn cười nói:
- Mặc dù đồ ăn chỉ bình thường, nhưng rượu vô cùng ngon. Thọ Mi Tửu ủ hai mươi năm của Phàn Lâu chỉ còn lại mười vò, hôm nay Sư Sư đặc biệt lấy ra một vò chiêu đãi chúng ta.
Lý Thanh Chiếu nhíu mày:
- Sao Sư Sư có mặt mũi vậy kia à?
- Dịch An Cư Sĩ khong biết rồi, Phàn Lâu là của Sư Sư.
Lý Sư Sư khẽ đằng hắng một cái, ngăn Chu Bang Ngạn để lộ bí mật, cười nhạt:
- Sư Sư chỉ có chút đóng góp ở Phàn Lâu mà thôi.
Lý Diên Khánh hiểu, nhất định Sư Sư là cổ đông lớn nhất của Phàn Lâu. Khó trách nàng thân là danh kỹ lại vẫn giữ được thân tự do, nếu không có tài lực hùng hậu chống lưng, sao có thể?
- Xin mời mọi người theo ta!
Lý Sư Sư kéo tay Lý Thanh Chiếu đi trước. Lý Diên Khánh thả chậm một bước theo sau đi cùng Triệu Minh Thành, quả thực hắn không thích Chu Bang NGạn, không muốn nghe y thuyết giáo nữa.
- Đức Phủ huynh vẫn ở Thanh Châu, sao có thời gian đến Kinh thành vậy?
- Chủ yếu là đến Kinh thành gặp hiệu sách bàn việc xuất bản cuốn “Kim thạch lục”, ngoài ra còn muốn tranh mua một vài món thư pháp lẫn trong dân gian.
- Thư pháp gì vậy?
Y thở dài:
- Ta nghe nói bên huyện Trần Lưu có một vài bức tranh chữ của Tô Thức, là người ta lấy được trước khi bị thiêu hủy. Ta cùng chuyết kinh vội vàng chạy đến, nhưng vẫn chậm một bước, đã bị người ta mua với giá cao. Quả thực là tiếc nuối.
- Đức Phủ huynh thích thư pháp của Thiên tử không?
Triệu Minh Thành gật gật đầu:
- Nói thật, Kim thượng có tạo nghệ khá cao về thư pháp, nhất là thể chữ sấu kim lại càng là trân phẩm. Gần đây chuyết kinh cũng muốn luyện thể sấu kim, chỉ khổ tâm không tìm được thiếp chữ.
- Thật ra ta có hai quyển. Nếu đại tẩu thích, ta sẽ đưa cho tẩu ấy một.
- Ngươi có thiếp chữ của Thiên tử?
Triệu Minh Thành rất kinh ngạc.
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Là Thiên tử ban thưởng cho ta. Sáng hôm nay ta mới nhận được, thể chữ sấu kim không hợp với ta lắm. Ta tặng cho huynh trưởng và đại tẩu.
- Nhưng đó là vật ngự tứ, sao có thể tùy ý.
Quả thực Triệu Minh Thành rất động tâm, nhưng y cũng biết vật ngự tứ không thể túy ý chuyển tặng, hậu quả rất nghiêm trọng.
Lý Diên Khánh cười nhạt:
- Vậy coi như cho hai người mượn.
Triệu Minh Thành mừng rỡ, mượn thì được, vội vàng thấp giọng nói:
- Ta sẽ về thương lượng với chuyết kinh một chút, sau này sẽ liên lạc lại.
Y lặng lẽ đưa một tờ giấy cho Lý DiêN KHánh:
- Đây là địa chỉ của chúng ta ở Kinh thành. Lúc nào Lý Thiếu quân cũng có thể tới làm khách.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vưa đi, rất nhanh đã tới phòng ăn. Bữa cơm được bày ở hậu viện của Lý Sư Sư, một lâm viên nho nhỏ tinh tế, cầu nhỏ nước trong, rừng trúc thanh thanh, hai tòa tiểu đình hình bát giác đối diện. Đình phía đông tên Triêu Khởi, đình phía tây tên Lạc Nguyệt, tạo hình cổ phác trang nhã, ánh đèn nhu hòa, bốn phía có màn tơ, có thể tránh côn trùng quấy nhiễu.
- Mọi người thoải mái ngồi đi, không cần quá câu nệ.
Tuy nói là thoải mái ngồi nhưng mọi người vẫn ngồi vào vị trí quen thuộc. Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư ngồi cạnh nhau, các nàng có thể tâm sự chuyện nữ nhân. Lý Diên Khánh ngồi cạnh Triệu Minh Thành, hắn thích Triệu Minh Thành khiêm tốn hài hòa. Chu Bang Ngạn đành ngồi một mình, nhưng rượu đã là bằng hữu tốt nhất của y rồi, y không thèm để ý ngồi đâu.
Thức ăn rất phong phú, mỗi người có hơn mười món, năm thị nữ phụ trách mang thức ăn lên cho bọn họ.
Hai món ăn đầu, một là sò thanh thủy, mỡ màng ngọt lịm, mỗi người có năm con. Đây là món ăn nổi tiếng ở Phàn Lâu, Lý Diên Khánh đã từng nếm qua ở đó, ở quán rượu bên ngoài không có. Một con sò giá hai lượng bạc, một bàn đồ ăn này giá tới mười lượng bạc, huống chi là năm bàn. Lý Sư Sư mời khách thật tốn kém.
Món thứ hai là cua ủ cam. Hiện giờ là mùa cua, nhưng xã hội thượng lưu thời Tống không nhai cua, mà có một cách ăn tao nhã lịch sự riêng. Cua ủ cam là một món đặc biệt, là đồ ăn cung đình, dùng một quả cam chín để ủ, lấy thịt cam, thêm một ít nước chanh, bỏ thịt cua, gạch cua, dầu cua vào bên trong quả cam, lại đậy nắp vỏ cam lên trên, bỏ vào nồi đất nhỏ, thêm rượu thanh, dấm và nước chưng chín, cuối cùng trộn thêm dấm và muối ăn lên trên cùng, mỹ vị dị thường.
Một con cua ủ cam cần đến năm con cua nước Tô Châu, ở Phàn Lâu giá cực kỳ đắt, mặc dù Lý Diên Khánh chưa từng nếm qua nhưng hắn biết giá không thấp hơn năm mươi lượng bạc.
Lúc này thị nữ bưng rượu lên. Rượu được đựng trong chén ngọc chân cao, Thọ Mi Tửu vàng sóng sánh như mạt ong chảy vào trong chén, như một hàng mày thọ thật dài, nhờ vậy mà thành tên. Đây cũng là bảo bối trấn điếm của Phàn Lâu, có tiền cũng không mua được. Thoáng chốc trong đình thơm nồng mùi rượu, khiến người ta như say như mê.
Lúc này, Lý Sư Sư nâng chén hé miệng cười mời:
- Ngày tốt cảnh đẹp, có rượu ngon cua thơm.
- Còn có mỹ nhân như ngọc!
Chu Bang Ngạn bên cạnh xen vào.
Lý Diên Khánh và Triêu Minh Thành vỗ tay cười lớn:
- Không sai, còn có mỹ nhân như ngọc!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Sư Sư ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh như bảo thạch chăm chú nhìn Lý Diên Khánh:
- Hôm nay Sư Sư mời mấy vị bạn thân cùng tới uống rượu, cùng thưởng thức đêm thu tĩnh mịch, thứ hai là chúc mừng Lý Thiếu quân hôm qua dũng thắng võ sĩ Tây Hạ, giương uy Đại Tống ta. Sư Sư không biết làm sao, chỉ đành dùng rượu để diễn tả tâm ý. Mời Lý Thiếu quân!
Mọi người nhao nhao đứng dậy nâng chén:
- Mời Lý Thiếu quân!
Trong lòng Lý Diên Khánh dâng lên ấm áp, thi ra đây là tiệc mừng nàng chuẩn bị cho mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận