Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 549: Quan trường tiểu quy.

Chương 549: Quan trường tiểu quy.Chương 549: Quan trường tiểu quy.
Thể chế quan địa phương triều Tống trên cơ bản kế thừa triều Đường. Quan đứng đầu một huyện cũng có thể xưng là tri huyện, hoặc huyện lệnh. Thực ra hẳn phải gọi là huyện lệnh, do đây không phải quan viên triều đình kiêm nhiệm, hiểu biết một châu nào đó, quận nào đó, mà là vị quan thực sự làm chủ cả vùng đất.
Điểm khác biệt nhỏ giữa triều Tống và triều Đường là, có một quãng thời gian rất dài triều Đường hủy bỏ chức huyện thừa, chỉ giữ ba chức quan: huyện lệnh, huyện úy và chủ bộ. Sau khi Nguyên Phong cải chế, chức huyện thừa được khôi phục nhưng vẫn không có thực quyền, chỉ phụ trách chuyện trong huyện nha, nên đa số huyện nhỏ đều để chủ bộ kiêm nhiệm chức này.huyện Gia Ngư cũng thế, Dương Cúc đảm nhiệm chức huyện thừa kiêm chủ bộ.
Huyện Gia Ngư ngoài huyện lệnh và ba người huyện thừa, huyện úy, chủ bộ ra còn có mười hai văn lại cùng với ba mươi bộ khoái, nha dịch. Bên cạnh đó còn có vài quan viên thuộc cơ cấu quản sự, như dịch quán, bến tàu, thuế sở (sở thu thuế), thương khố (nhà kho), khán thủ sở (trại tạm giam), cư dưỡng viện, an tế phường, … Còn cả giáo dụ và giáo thụ ở huyện học, trợ giáo ở tiểu học đường cũng thuộc quyền quản hạt trực tiếp của huyện nha.
Trong đó, huyện nha được chia thành sáu Tào: Binh tào, Hình tào, Công tào, Lễ tào, Hộ tào, Lại tào, nằm dưới quyền quản lý của huyện lệnh.
Nhưng huyện lệnh công việc bộn bề, không thể tự làm hết mọi việc, lại không muốn chia quyền cho huyện thừa, thường sẽ thiết trí vài phụ tá, giao cho phụ tá quản lý thay mình. Vậy nên huyện lệnh tiền nhiệm cũng mang theo một hai phụ tá.
Lý Diên Khánh cũng không ngoại lệ. Lần này hắn đến huyện Gia Ngư nhậm chức dẫn theo hai phụ tá là Mạc Tuấn và Lưu Phương. Trong đó, Mạc Tuấn kinh nghiệm phong phú, ở huyện Thang Âm gã là thanh đao đắc lực phụ tá cho huyện lệnh, từng một lần nắm quyền to ở huyện Thang Âm. Lý Diên Khánh phân ba Tào Lễ, Hộ, Lại cho Mạc Tuấn chưởng quản, Lưu Phương thì chưởng quản ba Tào Binh, Hình, Công.
Tương tự như thế, Lý Diên Khánh thông qua việc chia quyền cho nhóm Trương Hổ và Mạc Tuấn mà chưởng quản toàn bộ huyện Gia Ngư. Hắn đến huyện Gia Ngư không phải để làm một chưỡng quỹ vung tay quá trán, hắn muốn thông qua chức vụ huyện lệnh này tôi luyện năng lực quản lý địa phương của mình. Đây là tư lịch của hắn, và cũng là cơ hội của hắn.
Ngày đầu tiên đến huyện Gia Ngư nhậm chức của Lý Diên Khánh trôi qua trong sự bận rộn phân giải tình huống, phân phối sự vụ và chia cắt quyền lực. Chạng vạng tối, Lý Diên Khánh trở lại hậu trạch của huyện nha. Hắn vừa vào cửa thì gặp Hỗ Thanh Nhi. Hỗ tiểu thư vội vàng lũi lại một bước, đầu cúi xuống.
- Thanh Nhi, muội sao thế? Tâm tình muội hình như không được tốt? – Lý Diên Khánh hỏi.
- Không có! – Hỗ Thanh Nhi lắc đầu như trống, – Muội ổn lắm, đại ca.
- Vậy sao muội lại trở nên quá im ắng như thế?
- Muội không có mà, muội vẫn cười đùa với Uẩn nương và Tư Tư tỷ mà.
Lý Diên Khánh ngờ vực nhìn nàng, lại hỏi:
- Muội luyện ném đá đến đâu rồi?
- Đã quen tay. Đứng cách ba mươi thước ném trúng bình hoa cao một thước không thành vấn đề, nhưng vẫn chưa đủ chính xác, lực ném hình như cũng không đủ.
Lý Diên Khánh cười, nói:
- Ném đá chủ yếu là dùng để đánh mặt người ta, không cần chính xác quá đâu, chỉ cần mười viên đá ném trúng chín là đủ rồi. Kế tiếp hãy luyện ném vào bia di động, rồi chuyển sang cưỡi ngữa ném vào bia di động. Mỗi hạng mục khổ luyện ba tháng, cơ bản là có thể xuất sư rồi. Về phần lực ném, nếu muội ngồi trên lưng ngựa mà ném thì lực tự nhiên sẽ mạnh hơn nên không cần lo lắng cho vấn đề này nhé.
- Nhưng… Ba tháng thì ngắn quá!
- Không ngắn, bản thân muội đã có cơ sở rồi, lại thêm ta tự mình dạy, ba tháng là đủ rồi, chỉ cần cố gắng lợi dụng ban đêm luyện tập, rèn luyện thị lực của mình.
Hỗ Thanh Nhi yên lặng gật đầu:
- Đại ca, muội hiểu được.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Muội có chuyện thì đi đi!
Hỗ Thanh Nhi cuỗng quít lắc đầu:
- Uẩn nương để muội tới gọi huynh ăn cơm, đại ca đã trở về rồi, muội không cần đi nữa.
Lý Diên Khánh đói bụng, liền bước nhanh vào phủ. Hỗ Thanh Nhi đi ở phía sau nói:
- Về sau đại ca không cần lượn quanh bên ngoài, chúng ta phát hiện phía bên tây viện có cánh cửa nhỏ có thể nối thẳng tới nội bộ Huyện nha.
Lý Diên Khánh dừng chân lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Điều này không cần thiết, đi một vòng cũng không xa, cửa nhỏ sẽ là lỗ thủng, về sau khóa nó lại không sử dụng.
- Lỡ như có việc gấp thì sao?
- Lỡ như có việc gấp, ta không biết bắc chiếc thang leo tường sao?
Hỗ Thanh Nhi phì một tiếng:
- Đại ca chỉ biết nói đùa, nào có Huyện Lệnh leo tường.
- Sau này muội sẽ thấy được, từ xưa tới nay, bản quan là Huyện Lệnh đầu tiên leo tường.
Hai người cười nói, nhanh chóng đi tới trung đình, phòng ăn đặt ở nơi này. Tào Uẩn và Quách Tư Tư đang chờ hắn.
Lý Diên Khánh tiến vào phòng liền trông thấy rượu thịt đầy bàn, không khỏi cười nói:
- Thịnh soạn như vậy, tìm được đầu bếp rồi sao?
Tào Uẩn che miệng cười nói:
- Nào có nhanh như vậy, đây là trực tiếp mua ở quán rượu An Phong trong huyện.
- Hóa ra là đi mua, ta còn tưởng rằng tự các nàng làm.
Đôi mày Tư Tư nhíu lại, cười nói xinh đẹp:
- Nếu như phu quân không chê, ta và Uẩn nương miễn cưỡng làm được hai món ăn đơn giản.
Hỗ Thanh Nhi bên cạnh tiếp lời cười nói:
- Ta đã từng làm cá chép kho, có lần bưng lên bàn lại phát hiện cá vẫn còn sống.
Mọi người cùng bật cười. Lý Diên Khánh kéo ghế ngồi xuống, Tào Uẩn rót cho hắn một chén rượu:
- Phu quân nếm thử rượu ngon nhất huyện Gia Ngư, Đan thúc đặc biệt đi mua, nghe nói cần đặt trước ba tháng, chưởng quỹ khách sạn nghe nói là Huyện Lệnh mới nhận chức muốn mua, đặc biệt bán một vò cho chúng ta.
Lý Diên Khánh lập tức thấy hứng thú, hắn thoáng nhấm nháp, đôi mắt lập tức sáng lên, nâng chén uống một hơi cạn sạch, bật thốt lên khen:
- Quả nhiên là rượu ngon, thuần hậu ngọt ngào, lại còn thơm mùi rượu, không nghĩ tới trong huyện thành nhỏ cũng có loại rượu ngon này, thực là hiếm thấy.
Tào Uẩn nghe hắn tán dương, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói:
- Nếm thử đồ ăn thế nào, Tư Tư nói món ăn ở đây rất rẻ, chưa tới một nửa giá đồ ăn ở kinh thành.
- Ừ! Hương vị cũng không tệ lắm, làm tương đối tinh tế, mọi người cùng nhau ăn đi.
Mọi người cũng không khách khí, cùng nhau cười nói bắt đầu ăn uống.
- Nương tử, chuyện nha hoàn thế nào rồi?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Xế chiều Đan thúc đi tìm, đã tìm được hai nữ đầu bếp, buổi chiều đặc biệt mang tới cho ta xem qua, là một cặp tỷ muội. Hai người trông mặt mũi sạch sẽ, người cũng hơi cường tráng, đã nói trước mỗi người năm quan tiền một tháng, bao ăn ở, sáng sớm mai sẽ tới. Ngày mai sẽ mang nha hoàn tới cho chúng ta lựa chọn, vú già mã phu xa phu khác ngày mai cũng sẽ tới, đoán chừng có thể tìm xong trong hai ba ngày.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Lương bổng hạ nhân nơi này dường như còn thấp hơn huyện Thang Âm một chút, một tháng cũng chỉ ba bốn quan tiền. Chẳng qua nương tử muốn trả một tháng năm quan cũng không quan trọng.
Tào Uẩn cười nói:
- Tư Tư tỷ dạy ta một biện pháp, bốn quan tiền trả cho người nhà các nàng, một quan tiền lưu lại cho các nàng, như vậy sẽ vẹn toàn.
- Loại chuyện này không nên hỏi ta, các nàng thương lượng xử lý.
Lý Diên Khánh uống một hơi cạn sạch chén rượu, đứng dậy cười nói:
- Ta ăn no rồi, đi thăm căn nhà một chút, các nàng từ từ ăn.
Hắn rời khỏi phòng ăn, đi vào phía nhà trong. Trong nội đường là hơn trăm chiếc rương lớn chồng lên nhau như núi nhỏ, còn chưa kịp mở ra, chẳng qua vật dụng hàng ngày như màn cửa đệm chăn đều đã bố trí xong, là hàng mới vừa mua hôm nay.
Cả tòa nội trạch do bốn viện nhỏ tạo thành, ngoài ra còn một hồ nước. Đủ loại hoa cỏ và đại thụ mọc xung quanh hồ nước, còn một gò núi giả cao ba trượng, phía trên trồng mười mấy cây đại thụ che trời. Một con đường nhỏ uốn lượn kéo dài tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có một tòa lầu nhỏ, toàn bộ bố cục hơi tương tự nhà ở cầu Vân Kỵ.
Lý Diên Khánh đi vào thư phòng của mình, thư phòng của hắn ở trong viện nhỏ phía tây, cũng là căn viện nhỏ nhất trong nhà, chỉ có ba căn phòng nhỏ. Lúc phân phối căn viện hắn không có mặt, ba cô gái liền thương lượng phân chia căn viện. Ba người tự chiếm một căn viện cho mình, các nàng đều cần phòng ngủ, phòng sinh hoạt hàng ngày, phòng thu nạp và phòng nha hoàn của riêng mình. Cho nên tòa viện nhỏ chỉ có ba gian phòng này nhất trí cho phu quân làm thư phòng và phòng ngủ.
Mặt khác còn một gian thư phòng bên ngoài ở trung đình, như vậy trên thực tế Lý Diên Khánh cũng có bốn căn phòng, không tính thiệt thòi.
Viện nhỏ trồng một cây hòe rất lớn, gần như bao trùm cả căn viện, ở góc còn một gốc mai vàng rất già, dưới tàng cây hòe đặt bàn đá ghế đá, hơi thanh nhã.
Ba căn phòng phân bố hình chữ L, cửa vào là phòng sinh hoạt thường ngày, có thể rửa mặt chải đầu thay y phục ở nơi này. Bên trái là căn phòng ngủ, mặt phải là thư phòng. Phòng ngủ đã thu dọn xong, chăn đệm gối đầu đều đã trải cho hắn, đoán chừng đêm nay hắn sẽ qua đêm ở nơi này.
Lý Diên Khánh nhìn đại khái một chút, liền rời khỏi phòng ngủ, đi tới thư phòng ở bên. Thư phòng còn chưa bố trí xong, một chiếc bàn lớn trống rỗng, một chiếc ghế rộng. Lý Diên Khánh vỗ ghế, hắn phát hiện chiếc bàn này dùng gỗ hoa lê tốt làm thành, Uông Huyện Lệnh trước đó lại không mang theo chúng.
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút liền hiểu được, chắc chắn bộ đồ dùng trong nhà bằng gỗ hoa lê này không phải Huyện Lệnh tiền nhiệm mua. Quan trường có quy tắc ngầm của quan trường, nếu như Huyện Lệnh tiền nhiệm mang hết tất cả, sẽ khiến người kế nhiệm sau này chế nhạo, truyền đi sẽ ảnh hưởng thanh danh của mình. Thanh danh chính là đức hạnh, liên quan đến con đường làm quan, đám quan chức đều nắm chắc phân tấc.
Bên cạnh là một giá sách lớn cùng một rương đồ linh tinh, đều làm bằng gỗ hoa lê, là một bộ đồ dùng trong nhà hoàn chỉnh, chẳng qua bên trong đều rỗng không.
Lần này Lý Diên Khánh mang đến một rương lớn sách thường dùng. Sách đã bỏ vào thư phòng, nhưng còn chưa bày lên giá. Lý Diên Khánh vừa vặn có chút thời gian, liền cạy mở hòm gỗ lớn chứa sách, bắt đầu sắp xếp sổ sách và một số đồ sứ trang trí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận