Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 815: Lần đầu nghe thấy báo động

Chương 815: Lần đầu nghe thấy báo độngChương 815: Lần đầu nghe thấy báo động
Ngô Thông Phán tên Ngô Trác, vốn là Tri Huyện Giang Đô, đầu năm do Thái thượng hoàng Triệu Cát đề bạt làm Thông Phán Dương Châu. Ngô Trác ở tại Dương Châu tám năm, thế lực tại Dương Châu rất sâu. Mặc dù gã là Thông Phán, nhưng trên địa bàn Dương Châu lại nói một không hai, ngay cả Tri Châu Hàn Bảo Lâm cũng sống dưới dâm uy của gã, trở thành một Châu quan con rối.
Lúc này, Ngô Trác và Hàn Bảo Lâm ngồi trong phòng khách của dịch quán chờ Lý Diên Khánh trở về. Mặc dù tước vị của Lý Diên Khánh là An Dương Quận Vương, còn có danh hiệu Thái Úy, nhưng trong mắt quan địa phương, loại quan tướng này không cần quá lo lắng, chỉ cần ứng phó thỏa đáng là được.
Khiến quan địa phương sợ hãi chính là một danh hiệu khác của Lý Diên Khánh. Ngự Sử Đại Phu, có danh hiệu này hắn sẽ có quyền trực tiếp lấy xuống cái mũ của quan viên. Nhất là Thái thượng hoàng đã bị Kim binh bắt đi, khiến Ngô Trác không có vốn liếng chống lại triều đình, lỡ như triều đình không thừa nhận đề bạt của Thái thượng hoàng, sẽ có thể trực tiếp miễn chức gã.
- Ngô Thông Phán, nếu không ngươi về trước đi! Để ta chờ Lý Thái Úy.
Hàn Bảo Lâm thận trọng nói.
Ngô Trác hừ lạnh một tiếng trong lòng, ngoài mặt cười ha ha nói:
- Lý Thái Úy hẳn là sắp trở về rồi, chờ một chút cũng không sao.
Hàn Bảo Lâm bất đắc dĩ, cũng không nói thêm gì nữa. Căn phòng yên tĩnh trở lại, hai người mặt mũi âm trầm, ngay cả mặt cười dối trá tối thiểu nhất cũng không có.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, lập tức náo nhiệt, điều này chắc chắn là Lý Thái Úy trở về rồi. Hai người vừa mừng vừa sợ, cùng nhau đứng dậy.
Qua một hồi lâu, Mạc Tuấn đi tới. Ngô Trác vội vàng tiến lên đón:
- Mạc Đại Phu, là Lý Thái Úy trở về rồi sao?
Mạc Tuấn lạnh lùng nói:
- Lý Thái Úy trở về rồi, nhưng hắn không muốn gặp ngươi.
- Vì sao?
Ngô Trác ngẩn người.
- Ngươi đi về hỏi con của ngươi đi! Con của ngươi rất lợi hại, thiếu chút nữa Lý Thái Úy gặp chuyện ở Dương Châu rồi.
- Cái gì?
Ngô Trác cả kinh trợn mắt há mồm:
- Con của ta làm chuyện gì?
- Ta cũng không rõ ràng, Ngô Thông Phán đi về hỏi con trai thì biết.
Mạc Tuấn vừa tức vừa vội, không để ý nhiều, quay người vội vã đi vào trong phủ của mình.
Lúc này, Hàn Bảo Lâm lặng lẽ chào hỏi:
- Mạc tiên sinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mạc Tuấn khẽ hừ một tiếng:
- Đùa giỡn Đế cơ, ý đồ giết chết Thái Úy!
- Hả?
Hàn Bảo Lâm cũng cực kỳ chấn kinh, gã bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức mừng rỡ như điên, đây chính là một cơ hội lật tung Ngô Trác!
Gã vội vàng nói với Mạc Tuấn:
- Mạc tiên sinh, xin chuyển lời Lý Thái Úy, ta có quân tình trọng đại bẩm báo với hắn.

Lý Diên Khánh chắp tay đứng trước cửa sổ, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng. Ngay vừa rồi, Tri Châu Hàn Bảo Lâm vạch trần một chuyện bí mật với hắn. Ba ngàn sương quân Dương Châu bị điều tới Phủ Giang Ninh hai tháng trước, đương nhiên danh nghĩa điều động là cần Vương. Lý do này cực kỳ đầy đủ, khiến người ta không có kẽ hở. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ hiện giờ Kim binh đã rút về phía bắc, quân Cần Vương không chỉ không giải tán, hơn nữa còn thúc Dương Châu đòi lương thảo, điều này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Chỉ Huy Sứ sương quân Dương Châu Ngô Bình là lai lịch gì?
- Hắn chính là đường đệ của Ngô Thông Phán, đầu năm nay được Thái thượng hoàng đề bạt cùng Ngô Thông Phán.
Lý Diên Khánh nhướng mày, quân chính Dương Châu do một đôi huynh đệ nắm giữ, điều này không hợp với lẽ thường, Triệu Cát làm Hoàng đế mấy chục năm sẽ hiểu được đạo lý này. Hắn chắp tay đi vài bước hỏi:
- Ngô gia có quan hệ với ba ngoại thích lớn của triều đình không?
- Thực sự có, thê tử Ngô Trác là thiên phòng của Hướng gia.
Lý Diên Khánh gật đầu, vậy thì đúng rồi, từ khía cạnh này chứng minh ba ngoại thích lớn và Triệu Cát quả thực cấu kết với nhau. Mặc dù Triệu Cát bị Kim binh bắt đi, nhưng tài nguyên chính trị quân sự y lưu lại ba ngoại thích lớn cũng không muốn lãng phí, chuẩn bị dùng để chống lại tân Đế Triệu Cấu.
Lúc này, Trương Báo bước nhanh tới nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh vài câu, mơ hồ nhắc tới tên Ngô Trác. Lý Diên Khánh hừ lạnh một tiếng, hắn thấy Hàn Bảo Lâm hơi căng thẳng, liền nói với gã:
- Ngô Trác trở về đánh gãy chân con trai, hai đệ tử hào môn khác cũng bị đánh gãy chân, khiêng đi dạo phố trong thành.
- Họ đang làm cho Thái Úy nhìn đây!
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, lại nói với Hàn Bảo Lâm:
- Dương Châu ngoài ba ngàn sương quân ra, còn có hương binh hay không?
Hàn Bảo Lâm lắc đầu:
- Dương Châu không yêu cầu tổ chức cung tiễn xã, cũng không có hương binh.
- Vậy sương quân Sở Châu thì sao ?
- Sương quân Sở Châu không có tới Phủ Giang Ninh!
Hàn Bảo Lâm lời ít ý nhiều, Lý Diên Khánh lập tức hiểu được. Sở Châu không phải phạm vi thế lực của ba ngoại thích lớn, cho nên sương quân Sở Châu không bị thông báo tới Phủ Giang Ninh tập kết, điều này càng chứng minh lấy cớ cần Vương là vô căn cứ.
Lý Diên Khánh trầm ngâm chốc lát nói:
- Hàn Tri Châu, ta có hai chuyện để ngươi đi làm!
Hàn Bảo Lâm lập tức mừng rỡ, vội vàng khom người nói:
- Xin Thái Úy phân phó, ti chức chắc chắn xông pha khói lửa!
- Không nghiêm trọng như vậy, nói không chừng có chỗ tốt với ngươi. Chuyện thứ nhất, thỉnh cầu Hàn Tri Châu tuyên truyền chung quanh cho ta, hôm nay con trai Ngô Trác đắc tội ta, khiến ta nổi trận lôi đình.
Hàn Bảo Lâm ngạc nhiên. Lý Thái Úy bộ dạng tươi cười híp mắt, nào có nổi trận lôi đình. Gã không dám hỏi nhiều, vội vàng nói:
- Ti chức hiểu được!
Lý Diên Khánh lại ghé vào tai gã nói:
- Ngày mai Ngô Trác sẽ bị bắt lại, sẽ do ngươi phái người áp giải cha con Ngô Trác vào kinh, có lẽ trên nửa đường gặp phải loại hình cừu gia gì đó, vậy thì không liên quan tới ta, ngươi hiểu ý ta chứ?
Tim Hàn Bảo Lâm căng thẳng đập thình thịch. Gã sao có thể không rõ ý của Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh muốn mượn tay mình giết cha con Ngô Trác nha! Quả thực rất có lợi với mình, không có Ngô Trác, Dương Châu sẽ do mình nắm quyền.
Nhưng gã do dự một chút, lại cẩn thận từng chút nhắc nhở:
- Chỉ sợ phía Phòng Ngự Sứ Ngô Bình kia…
Trong mắt Lý Diên Khánh lóe lên sát cơ, lạnh lùng nói:
- Ngô Trác chết rồi, Ngô Bình còn có thể sống sao?
Hàn Bảo Lâm sợ hãi giật mình, vội vàng cúi đầu nói:
- Ti chức hiểu được!
- Truyền tin tức đ! Lý Diên Khánh vỗ vai gã, quay người rời khỏi phòng.

Hàn Bảo Lâm tự có biện pháp của gã, chỉ hai canh giờ, tin tức con trai Ngô Trác đắc tội quyền thần Lý Thái Úy lập tức truyền khắp toàn thành. Lại thêm con trai Ngô Trác bị đánh gãy chân du hành khắp phố càng xác nhận tin tức này. Con trai Ngô Trác và con trai của thương nhân lương thực Lưu Tuấn, cùng con trai Triệu Nhị của hàng bạc Kim Nguyên, ba người được xưng là ba con hổ Giang Đô, khi nam phách nữ ở Giang Đô, việc ác không ngừng. Nghe nói họ bị nghiêm trị, trong lúc nhất thời bách tính Dương Châu vỗ tay khen hay.
Ban đêm, trong phủ trạch Ngô Trác thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu lớn như giết lợn của con gã. Ngô Trác đau lòng không thôi, đây chính là con trai bảo bối duy nhất của gã, chỉ là trêu chọc Đế cơ vài câu, lông cũng không đụng vào một cây, liền bị ép phải đánh gãy chân, Lý Diên Khánh bá đạo cường hoành khiến Ngô Trác hận thấu xương.
- Trận này ta nhất định phải tìm trở về!
Ngô Trác nghiến răng nghiến lợi nói với phụ tá bên người. Phụ tá Ngô Trác họ Trương, là một thư sinh vóc người nhỏ gầy. Gã nghe vậy giật nảy mình, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Thông Phán tuyệt đối không nên xúc động, nếu bị Lý Diên Khánh phát hiện làm hỏng chuyện lớn, Hướng gia cũng không tha cho chúng ta.
- Ta đương nhiên biết, nếu không ta đánh gãy chân con trai làm gì? Chờ Lý Diên Khánh bị bắt lại, ta nhất định phải tự tay đánh gãy hai chân hắn.
Trong mắt Ngô Trác lóe ra hận ý ngập trời.
- Cha, đau quá! Một đao giết ta đi!
Trong phòng lại truyền tới tiếng con trai quỷ khóc sói gào.
Ngô Trác đau lòng một hồi, gã đi vào trong phòng, ngồi xổm xuống đầu giường con trai, sờ đầu con trai an ủi:
- Ngươi nhịn một chút, cha nhất định sẽ đền bù cho ngươi.
- Cha, con muốn Đế cơ kia!
Ngô nha nội quyết tâm hô.
Ngô Trác cắn răng một cái:
- Được! Cha đáp ứng ngươi, chậm nhất một tháng, ta nhất định sẽ khiến Đế cơ kia tới hầu hạ ngươi.
Lúc này, một gia phó vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Ngô Trác. Ngô Trác sững sờ, gã an ủi con trai vài câu, lúc này mới đứng dậy đi vào thư phòng bên ngoài.
Một nam tử áo đen ở trong thư phòng bên ngoài, tuổi gã không lớn lắm, chỉ hai lăm hai sáu tuổi, chắp tay đứng trước cửa sổ, lộ vẻ ngạo mạn.
- Thập tứ lang, sao ngươi lại tới đây?
Ngô Trác kinh ngạc hỏi.
Nam tử áo đen này gọi là Hướng Chí, là con cháu Hướng gia. Tuổi của gã xếp thứ mười bốn trong số các huynh đệ đời này của gã, mọi người đều gọi gã là Thập tứ lang.
Hướng Chí không trả lời gã, mà lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đắc tội Lý Diên Khánh rồi sao?
- Sao Thập tứ lang biết?
- Truyền khắp toàn bộ thành Giang Đô, ta sao lại không biết?
- Thế nhưng mà…
- Không có thế nhưng mà!
Không chờ Ngô Trác nói xong, Hướng Chí liền vung tay ngắt lời gã:
- Ta tới truyền lời Gia chủ, mặc kệ Lý Diên Khánh làm gì, ngươi đều phải cụp đuôi giống như cháu trai, không cho phép làm loạn, hỏng kế lớn của chúng ta!
Ngô Trác giật nảy mình:
- Gia chủ ở Nhuận Châu sao?
- Ngươi cho rằng thế nào? Nếu không Gia chủ sao nhận được tin tức nhanh như vậy?
Ngô Trác nén giận:
- Ta đã biết, ngày mai ta sẽ tới dập đầu bồi tội hắn!
- Ta đã đưa lời tới, tự ngươi xem xử lý đi, cáo từ!
Hướng Chí quay người rời khỏi phủ đệ của Ngô Trác, ngay trong đêm đi về Nhuận Châu báo cáo Hướng Gia chủ.
Hướng Chí vừa đi, Ngô Trác liền gạt mạnh đồ trên bàn xuống đất, chửi ầm lên.
Trời vừa sáng ngày tiếp theo, Ngô Trác liền tới dịch quán thỉnh tội, nhưng chào đón gã là một đám binh sĩ hung thần ác sát, đè gã xuống đất trói lại.
- Thả ta ra! Ta là Thông Phán Dương Châu, là mệnh quan triều đình, các ngươi không có quyền lực bắt ta !
Ngô Trác liều mạng giãy dụa hô lớn.
Lúc này, Lý Diên Khánh xuất hiện, nâng một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm lạnh lùng nói với Ngô Trác:
- Ta đã tra xét kho quan Dương Châu, thuế má tồn kho thực tế không hợp với số lượng sổ sách của triều đình. Có người tố giác ngươi tham ô kho quan. Ta dùng quyền lực Ngự Sử Đại Phu, miễn đi chức vụ Thông Phán của ngươi, giải vào kinh thành chịu thẩm tra!
Ngô Trác cực hận trong lòng, lập tức mắng to:


- Lý Diên Khánh, ngươi dùng việc công báo thù tư, tiểu nhân vô sỉ!
Có binh sĩ tiến tới muốn dùng vải rách chặn miệng gã, Lý Diên Khánh vung tay ngăn lại:
- Mặc hắn mắng, công đạo tự ở lòng người, hắn mắng càng lớn, thanh danh của ta càng hiển hách!
- Lý Diên Khánh, tên chó mẹ nuôi, ngươi hại con trai ta, ta nhất định sẽ trở lại báo thù!
Ngô Trác bị nhốt vào xe chở tù, gã la to dọc đường, lại gặp phải vô số dân chúng dùng hòn đá và trứng thối tập kích.
Lý Diên Khánh đi tới trước mặt Hàn Bảo Lâm, khẽ cười nói:
- Cha con hai người họ ta sẽ giao cho ngươi, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng!
Hàn Bảo Lâm nhỏ giọng nói:
- Xin Thái Úy yên tâm, ti chức đã sắp xếp xong xuôi cừu gia của hắn, cam đoan hai cha con họ không sống qua ngày hôm nay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận