Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 496: Gia yến Phan phủ.

Chương 496: Gia yến Phan phủ.Chương 496: Gia yến Phan phủ.
Tào Bình đã biết, Lý Diên Khánh cũng không muốn nói nhiều. Hắn ghi tên mình trước cổng chính Phan phủ, liền bước nhanh vào Phan phủ. Vốn Tào Tính còn muốn đi cùng Lý Diên Khánh, lại bị Lý Diên Khánh uyển chuyển cự tuyệt. Hắn đã không phải lần đầu tiên tham gia yên hội loại này, có người đi cùng sẽ khiến hắn cảm thấy rất không tự nhiên, còn không bằng để hắn một mình còn tự do thoải mái hơn.
Giống như yến hội Tào phủ, đại yến của Phan gia thiết lập trên quảng trường bên ngoài Thần Lâu, bày hơn trăm bàn, bố cục hoàn toàn tương tự yến hội của Tào phủ. Lý Diên Khánh cũng lười đi tìm vị trí của mình. Trải qua mấy lần yến hội, hắn đã biết, một khi bắt đầu yến tiệc, mọi người cũng không ngồi theo vị trí chỉ định, mà tùy tiện chọn chỗ ngồi, vợ chồng sẽ ngồi chung một chỗ, cho nên căn bản không cần thiết phải đi tìm vị trí của mình.
Tân khách tham gia yến hội hôm nay dường như còn nhiều hơn lần trước, nhất là nhiều người trẻ tuổi hơn, tự do hơn. Lần trước nhóm nữ tử trẻ tuổi đều đi nội trạch, giữa nam và nữ cơ bản không giao lưu, điều này không phù hợp với tôn chỉ tổ chức Thước Hội. Lần này Phan gia hấp thụ giáo huấn, đóng chặt nội trạch, mở hậu hoa viên với tất cả tân khách, dốc sức cổ vũ những nam nữ trẻ tuổi kia cùng nói chuyện du ngoạn.
Mai vàng đã nở rộ, trong vườn hoa trung đình trồng mấy chục gốc mai vàng, cách trăm bước đã ngửi thấy mùi thơm. Trên đường nhỏ bên cạnh rừng mai là tốp năm tốp ba người trẻ tuổi, có nam có nữ, họ tập trung một chỗ nói chuyện phiếm ngắm hoa mai, khắp nơi tràn ngập tiếng nói cười.
Lý Diên Khánh cực kỳ thích mai vàng, hắn đang muốn đi ngắm mai, lại thấy Phan Thành Ngọc thở hồng hộc chạy tới:
- Lý Ngự Sử, tổ phụ ta cho mời!
Lý Diên Khánh nhíu mày lại một chút, trong lòng cực kỳ chống cự. Hắn không muốn gặp những trưởng bối này nhất, mỗi người đều đeo mặt nạ nói chuyện, ở cùng với họ quá mệt mỏi.
Nhưng nơi này là Phan phủ, chủ nhân đã mời, cho dù Lý Diên Khánh không tình nguyện, cũng phải đi xã giao một chút. Hắn đành gật đầu, theo Phan Thành Ngọc đi vào nội đường.
Mười mấy người ngồi trong nội đường, Phan Húc ngồi ở chủ vị, bên cạnh lão là Tào Bình. Hai người này tư lịch già nhất, cho nên họ có tư cách ngồi ở vị trí chủ nhân và vị trí chủ khách. Hai bên đều có một loạt ghế, một bên là mười mấy nhân vật quan trọng của Phan gia, bao gồm hai huynh đệ của Phan Húc là Phan Cảnh và Phan Truy, sau đó là con trai và cháu trai của Phan Húc. Một loạt đối diện là vị trí của khách, ngồi vị trí thứ nhất là Cao Thâm, những ghế khác đều là nhân vật quan trọng của từng gia tộc.
Mọi người đang ngồi dường như đàm phán, hai vũ cơ đang biểu diễn điệu múa nổi bật, nhạc sĩ hai bên đàn tấu sáo trúc du dương. Chẳng qua mọi người đều không để ý điệu múa, tất cả mọi người đều đang khẽ nói chuyện phiếm.
Lúc này, Phan Thành Ngọc chạy vào nội đường, nói nhỏ bên tai tổ phụ hai câu. Phan Húc vội vàng đứng dậy nói:
- Mau cho mời!
Tiếng sáo trúc dừng lại, hai vũ cơ cũng biết ý lui ra, liền thấy Lý Diên Khánh bước vào nội đường.
- Ha ha! Lý Ngự Sử quả thực là khách quý ít gặp nha!
Phan Húc cười lớn tiến tới đón.
Phan Húc biểu hiện nhiệt tình cũng không phải vì chức quan của Lý Diên Khánh, mà là lòng ôm cảm kích đối với Lý Diên Khánh. Nếu như không phải Lý Diên Khánh chống đỡ áp lực của Vương Phu phán quyết vụ án ám sát kia, chỉ sợ cháu của lão đã chết trong ngục giam của Đại Lý Tự.
Phan gia từ trên xuống dưới đều mang lòng cảm kích đối với Lý Diên Khánh, nhất là Phan Cảnh phụ thân của Phan Nhạc, y tiến tới thi lễ nói:
- Hoan nghênh Lý Ngự Sử tới Phan gia làm khách!
Hai nhân vật quan trọng của Phan gia đều đứng dậy đón khách, đệ tử Phan gia khác cũng vội vàng đứng dậy. Làm khách, mọi người cũng không tiện ngồi yên bất động, đành phải đứng dậy theo. Trong lúc nhất thời, toàn bộ hai mươi mấy người trong nội đường đều đứng dậy, khí thế đón khách khiến người ta rung động.
Lý Diên Khánh vội vàng đáp lễ:
- Các vị đều là tiền bối, tổn thọ Lý Diên Khánh rồi, mời các vị ngồi xuống, cũng mời Phan công ngồi xuống!
Phan Húc cũng cảm thấy áp lực khí thế quá lớn, liền cười nói:
- Mọi người ngồi xuống đi! Chúng ta khiến Lý Ngự Sử bất an rồi, mời Lý Ngự Sử ngồi bên này.
Phan Húc chỉ vào một vị trí trống trong chỗ ngồi của khách, mời Lý Diên Khánh ngồi xuống. Đây vốn là vị trí của Vương Đạo Tề, Vương Đạo Tề lấy cớ có việc không tới, vị trí này liền để trống, vừa vặn để Lý Diên Khánh ngồi xuống.
Lý Diên Khánh lại thi lễ với mọi người, lúc này mới ngồi xuống, một thị nữ nhanh chóng tới dâng trà cho hắn.
Lúc này Phan Húc mới cười nói:
- Mời Lý Ngự Sử tới, chủ yếu là cảm tạ Lý Ngự Sử chủ trì chính nghĩa, rửa đi oan khuất thay đệ tử Phan gia chúng ta. Lão phu không thể báo đáp, đành phải mời ba chén rượu, cảm tạ Lý Ngự Sử chủ trì công đạo!
Lý Diên Khánh vội vàng khoát tay:
- Đây là chuyện trong bổn phận của ti chức, xin Phan công tuyệt đối không nên khách khí!
- Cho nên ta cũng không khách khí, chỉ kính ba chén rượu biểu đạt cảm tạ!
Nói xong, Phan Húc cười ha ha, vung tay lên:
- Mang rượu tới!
Một thị nữ vội vàng bưng bầu rượu và chén rượu tiến tới. Phan Húc rót ba chén, đều uống một hơi cạn sạch, mọi người cùng vỗ tay kêu hay.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành phải lấy trà thay rượu, cảm tạ lễ tiết của Phan Húc.
Lúc này Tào Bình cười nói:
- Lý Ngự Sử còn trẻ như vậy, hẳn là để hắn ở cùng một chỗ với người trẻ tuổi, ngồi chung một chỗ với đám lão nhân không thú vị chúng ta quả thực quá phiền muộn rồi. Không bằng Lý Ngự Sử lại đáp lễ Phan gia một chén rượu, sau đó ra ngoài tự tại!
Câu này của Tào BÌnh quả thực nói tới tâm khảm của Lý Diên Khánh, hắn vội vàng đứng lên cười nói:
- Ta nguyện ý đáp lễ Phan gia một chén rượu, cảm tạ lời mời thịnh tình của Phan công hôm nay!

Cũng nhờ Tào Bình thông cảm, Lý Diên Khánh rốt cuộc thoát khỏi sự tiếp đãi quá nhiệt tình của Phan gia, cuối cùng rời khỏi nội đường trong bầu không khí xấu hổ. Về tới trung đình, hắn thở dài một hơi, chuyện không muốn đối mặt nhất hôm nay cuối cùng đã kết thúc.
Vườn hoa trung đình vẫn náo nhiệt như cũ, rừng cây hai vàng hai bên lại có thêm người trẻ tuổi ngắm mai, Lý Diên Khánh bị mùi thơm của mai vàng hấp dẫn, bước nhanh tới.
Trên mặt đất còn có tuyết đọng thật dày, trong gió rét, mấy chục gốc mai vàng nở cực kỳ kiều diễm, hoa vàng óng điểm đầy trên cây, cánh nhoa tinh xảo ấm áp giống như được điêu khắc bằng ngọc, tản ra hương thơm làm say lòng người.
Hậu hoa viên trong phủ của Lý Diên Khánh cũng có một gốc mai vàng, nhưng chỉ trơ trọi trong gió rét nở rộng một mình, không có thịnh cảnh mấy chục gốc cùng nở rộ thế này, càng không có nhiều người cùng ngắm hoa mai một lúc như vậy.
- Dường như Lý Ngự Sử rất thích mai vàng!
Sau lưng Lý Diên Khánh bỗng vang lên một giọng nói bình tĩnh.
Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy ba cô gái trẻ tuổi ăn mặc diễm lệ đứng sau lưng mình, một người trong đó chính là Phan Thiến Vân. Lý Diên Khánh không khỏi đau đầu, hắn cũng không muốn nhìn thấy Phan Thiến Vân này, chẳng qua ánh mắt Phan Thiến Vân nhìn hắn cực kỳ lạnh nhạt, điều này khiến Lý Diên Khánh thoáng thở phào nhẹ nhõm.
- Hóa ra là Phan cô nương!
Lý Diên Khánh hơi thi lễ, xem như lên tiếng chào.
Vốn tưởng rằng Phan Thiến Vân sẽ lập tức rời đi, không ngờ nàng lại nói với hai người bạn:
- Các ngươi đi trước đi! Ta nói hai câu với Lý Ngự Sử.
Hai người bạn cười rời đi, lúc này Phan Thiến Vân mới trầm mặt tiến tới nói:
- Ngươi thật hèn hạ, lại hại Vương Tuấn thảm hại như vậy!
Sắc mặt Lý Diên Khánh cũng trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Xin Phan cô nương nói chuyện chú ý phân tấc!
- Hừ! Ta vốn tưởng rằng người là người chính phái, không nghĩ tới còn hèn hạ hơn con em thế gia gấp trăm lần, độc ác hơn nghìn lần. Nếu như Vương Tuấn xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.
Lý Diên Khánh quả thực không để ý nữ nhân giống như kẻ điên này, phá hỏng tâm tình ngắm hoa của hắn. Hắn quay người bước nhanh tới một con đường nhỏ khác. Phan Thiến Vân nhìn bóng lưng Lý Diên Khánh đi xa, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu nhân hèn hạ, ngươi xách giày cho Vương Tuấn cũng không xứng!

Rời khỏi vườn hoa trung đình, Lý Diên Khánh bắt đầu hối hận không nên tới tham gia yến hội của Phan gia. Từ trưởng bối tới vãn bối của Phan gia, mỗi người đều khiến hắn không thoải mái, hoặc quá mức nhiệt tình, hoặc mang theo cừu hận, loại yến hội này còn có ý nghĩa gì?
Lý Diên Khánh đã nghĩ tới rời đi, nhưng rời đi như vậy lại có vẻ vô lễ, chắc chắn đắc tội Phan gia. Hắn đại khái hiểu rõ tính cách của Phan gia, từ trên xuống dưới tương đối cực đoan, người như vậy tốt nhất là kính nhi viễn chi, vừa không nên đắc tội, cũng không cần kết giao mật thiết.
Lý Diên Khánh khẽ thở dài, tốt nhất tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ lúc yến hội bắt đầu lại xuất hiện.
Mấy nam tử trẻ tuổi chạy qua bên cạnh hắn, thấy họ mặt mũi tràn ngập hưng phấn nói:
- Đã bắt đầu rồi, chúng ta đi nhanh thôi!
Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy mọi người tràn ngập hứng khởi đi tới Thần Lâu, dường như trong Thần Lâu đang cử hành hoạt động thú vị nào đó. Đúng lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhìn thấy Cao Sủng, gã đang vừa cười vừa nói với Tào Tính cùng đi vào Thần Lâu. Lý Diên Khánh hơi do dự một chút, cũng bước nhanh tới Thần Lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận