Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 62: Sóng gió lễ vật. (2)

Chương 62: Sóng gió lễ vật. (2)Chương 62: Sóng gió lễ vật. (2)
Nơi xa truyền đến tiếng trống ầm ầm, đây là kịch dân dã sắp bắt đầu, trong lòng mọi người đều cuống lên. Lúc này, Vương Quý nhịn không được hô:
- Chúng ta đi đàm phán với sư phụ!
Vừa dứt lời, Diêu Đỉnh cầm theo roi trúc, mặt âm trầm đi tới:
- Muốn nói chuyện gì với ta?
Đám học sinh lập tức câm như hến, mọi người đều cúi đầu xuống, không dám lên tiếng. Lý Diên Khánh lại giơ tay nói:
- Sư phụ, chúng ta đồng ý trời tối ngày mai lưu lại học bù, khẩn cầu sư phụ cho chúng ta nghỉ nửa ngày hôm nay.
Có Lý Diên Khánh dẫn đầu, mọi người đều ồn ào khẩn cầu:
- Sư phụ, cho chúng ta nghỉ nửa ngày đi! Chúng ta đồng ý học bù tối ngày mai.
Diêu Đỉnh nhìn qua từng đôi mắt khẩn cầu, trong lòng y cũng hơi mềm nhũn:
- Được rồi! Tối ngày mai học bù, hiện giờ tan học.
Học sinh reo hò một tiếng, xông ra phòng học với tốc độ chưa từng có.
Diêu Đỉnh lại dùng roi trúc chỉ Lý Diên Khánh:
- Ngươi chờ một chút!
Đám học sinh đồng tình nhìn qua Lý Diên Khánh, dẫn đầu quả nhiên không có kết cục tốt, Khánh ca nhi sắp bị đánh rồi.
- Sư phụ có gì phân phó?
Lý Diên Khánh khoanh tay đứng trước mặt sư phụ.
Diêu Đỉnh nghiêm mặt nói:
- Phụ thân ngươi sai người mang thoe lời nhắn cho ngươi, ngoại công của ngươi muốn ngươi đi thân cận, để ngươi tạm thời không cần lo lắng.
Đám học sinh trốn ngoài cửa cười ha ha, chạy như bay, từ xa nghe họ hô lớn:
- Tin đặc biệt, Khánh ca nhi sắp thân cận!
Mặt Lý Diên Khánh nóng lên, trong lòng hơi oán trách sư phụ, loại chuyện này vì sao không nói riêng một chút, cứ làm huyên náo khiến cả học đường đều biết. Sư phụ Diêu Đỉnh tố cuộc không nhịn được, ngửa đầu cười to rời đi.
Sư phụ vừa đi, Vương Quý và Thang Hoài liền vọt vào, hai người nháy mắt ra hiệu cười nói:
- Lão Lý, chúc mừng chúc mừng, lúc nào phát bánh ngọt tin vui?
Lý Diên Khánh tức giận gõ mạnh một cái lên đầu hai người họ:
- Chúc mừng cái đầu, chính ta cũng không hiểu thấu, thân cận cái gì?
Vương Quý che đầu cười hì hì nói:
- Đừng ngại mà! Loại chuyện ra mắt này có thể thỉnh giáo lão Thang, hắn kinh nghiệm phong phú, ra mắt không chỉ một lần.
Thang Hoài đỏ bừng cả mặt, tức giận bóp mạnh cổ Vương Quý từ phía sau:
- Ngươi đã đáp ứng ta không nói, bóp chết tên tiểu tử thối nhà ngươi!
- Ồ! Hóa ra lão Thang đã gặp mặt rồi, chuyện xảy ra khi nào thế?
Lý Diên Khánh lập tức dời chiến trường, cười đùa hỏi Thang Hoài:
- Nhanh nói nghe một chút, là tiểu nương tử nhà nào, có phải đã nói chuyện thành hôn hay không?
Thang Hoài dùng quạt xếp gõ lên đầu Lý Diên Khánh:
- Mọi người đang nói tới ngươi đấy! Đừng nhắc tới ta.
Lúc này, tiếng trống lại gõ vang lần nữa, nghe Nhạc Phi ở ngoài lo lắng thúc giục:
- Đi nhanh thôi!
Vương Quý biến sắc:
- Hỏng bét rồi! Kịch dân dã sắp kết thúc rồi.
Họ không nói tới chuyện ra mắt nữa, vội vàng chạy ra ngoài học đường.
Người tám thôn mười dặm xã Hiếu Hòa đều chạy tới trấn Lộc Sơn, khiến trấn Lộc Sơn biển người mãnh liệt, cực kỳ náo nhiệt.
Trấn Lộc Sơn rải tác tiếng pháo nổ, một đám trẻ con đốt pháo bên góc tường nhà xí, sau khi ném vào nhà xí liền hô chạy tản ra. Trong nhà xí bùm một tiếng, liền thấy một lão giả kéo quần gầm thét xông ra khỏi nhà xí.
Hai bên quan đạo đều bị hàng rong lớn nhỏ chiếm lĩnh, nhà này san sát nhà kia, đủ loại đồ chơi mới hạ hấp dẫn từng đám già trẻ nam nữ.
Bán quà vặt, bán kim chỉ, bán gà rừng vịt hoang, bán hạt dưa, bán các loại trang sức giá rẻ, bán vật phẩm hàng ngày…
Tại cổng Di Xuân Viện, một đám nữ tử trẻ tuổi mặc đồ xanh đỏ dưới sự dẫn đầu của tú bà đang hùng hổ cãi nhau với người bán hàng rong trên xe bò tạp hóa, chiếc xe bò này chặn cửa lớn của họ, khiến họ không làm ăn được.
Nhưng sạp nhỏ trên trấn không hấp dẫn được sự hứng thú của đám học sinh, chúng chạy vội xuyên qua trấn nhỏ, chạy tới miếu Thổ Địa phía bắc trấn nhỏ.
- Khánh ca nhi!
Lý Diên Khánh nghe thấy có người gọi hắn bên cạnh, vừa quay đầu lại, liền thấy Cố tam thẩm đang vẫy tay với hắn. Nhà Cố tam thẩm cách nhà hắn không xa, sau khi gia đình Hồ đại thúc dọn đi, họ chúng là hàng xóm gần nhất.
- Tam thẩm tử ở đây làm gì vậy?
Lý Diên Khánh chạy tới cười hỏi.
Cố tam thẩm cười tủm tỉm nói:
- Vừa vặn trong nhà nuôi chút gà vịt, liền nhân cơ hội này lấy ra bán. Khánh ca nhi có muốn mua hai con gà trở về bồi bổ hay không?
Lúc này Lý Diên Khánh mới chú ý tới hai cái lồng trúc đặt dưới chân Cố tam thẩm, bên trong chứa mười mấy con gà vịt.
- Được! Thẩm mang mấy con gà vịt cho Trung thúc đi!
Cố tam thẩm tươi cười rạng rỡ:
- Vẫn là Khánh ca nhi của chúng ta sảng khoái!
- Tam thẩm, đại thúc và Trụ tử đâu rồi?
- Trụ tử bị Bảo Chính kéo đi gõ trống, đại thúc của ngươi… Ồ! Vừa rồi hắn còn ở nơi này mà.
Cố tam thẩm tìm kiếm trượng phu chung quanh, lại phát hiện trượng phu trốn trong góc, đang rướn cổ nhìn qua đám hoa nương tử Di Xuân Viện không người cười ha ha. Nàng lập tức giận rữ, tiến tới nắm chặt lỗ tai trượng phu:
- Ngươi lại nhìn qua bên kia, coi chừng lão nương móc cặp mắt của ngươi ra.
Lý Diên Khánh le lưỡi, dường như mình nhiều chuyện, hắn cao giọng nói:
- Tam thẩm, đưa gà vịt của thẩm qua nhà ta, sau đó ta để Trung thúc trả tiền cho thẩm.
Nói xong, hắn liền chạy đi như một làn khói.
Miếu Thổ Địa ở vào phía bắc trấn nhỏ, ở dưới chân Lộc Sơn, cách từ đường Lý gia không xa. Miếu Thổ Địa là một tòa kiến trúc rất nhỏ, thờ phụng Thổ Địa công công của xã Hiếu Hòa.
Nhưng phía trước miếu Thổ Địa lại có một bãi đất trống diện tích mấy trăm mẫu, nơi này là sân phơi mạch của các hương dân, cũng là trung tâm văn hóa giải trí của xã Hiếu Hòa, các hoạt động ngày lễ tết đều cử hành ở nơi này.
Mở màn tết Thổ Địa của xã Hiếu Hòa diễn ra ở nơi này, chung quanh bãi đất trống bày lều lớn giống như dòng nước, mười ba thôn có bãi riêng của mình, trước mỗi lều lớn đều có hai ba hậu sinh trẻ tuổi đang cố gắng khua chiêng gõ trống, ý đồng dùng khí thế vượt lên đối phương.
Lý Diên Khánh tìm được lều lớn thôn Lý Văn, so với thôn Triệu gia bên cạnh, lều thôn Lý Văn nhỏ hơn một chút, nhưng lại lớn hơn nhiều thôn Tiềm Sơn, đây là so với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì có thừa.
Trống lớn của thôn Lý Văn gác dưới một cây đại thụ, con trai Cố tam thẩm là Cố Đại Trụ đang ra sức đánh trống. Gã dáng người cao lớn vạm vỡ, năm nay chỉ có mười bảy tuổi, hết sức thành thật chất phác, cùng cha gã làm ruộng kiếm đồ ăn.
- Trụ tử, có muốn đổi tay hay không?
Lý Diên Khánh tiến tới xoa hai tay cười hỏi.
- Ta cũng vừa mới đổi, vừa rồi Bảo Chính tìm ngươi tới, hắn đang ở trong lều.
Bảo Chính thôn Lý Văn vốn là Lý Chân phụ thân của Lý Nhị. Sau khi Lý Chân thăng làm Đô Bảo Chính, Bảo Chính thôn Lý Văn liền do Lý Đại Ấn tiếp nhận. Lý Đại Ấn năm nay chưa tới bốn mươi tuổi, dáng người rất gầy gò, hoàn toàn trái ngược với huynh đệ Lý Đại Quang khôi ngô cao lớn của gã. Nhà gã ở đầu đông thôn, trong nhà có hơn trăm mẫu đất, cũng coi như gia đình giàu có trong thôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận