Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 589: Binh bất yếm trá

Chương 589: Binh bất yếm tráChương 589: Binh bất yếm trá
Cuối cùng Yến Thanh không tiến đánh lửa hiệu, cũng không phải gã không có năng lực đó, mà là không cần thiết. Thời gian của gã vốn rất căng thẳng, lãng phí thời gian quý giá vào chuyện tiến đánh lửa hiệu, đây không phải việc làm của một trinh sát hợp cách.
Đoàn người Yến Thanh đi đường nhỏ vòng qua lửa hiệu, lúc trời sắp sáng liền tới huyện Vĩnh Thanh. Huyện Vĩnh Thanh chỉ là một huyện nhỏ, chu vi thành trì không tới mười dặm. Trải qua sự xung kích của lần bắc phạt trước, bên ngoài huyện thành Vĩnh Thanh đã không có người ở, tất cả mọi người đều chuyển vào trong huyện thành.
Mấy người trốn trong một rừng cây nghỉ ngơi, Yến Thanh mượn nắng sớm mông lung vẽ bản đồ đơn giản, gã đánh dấu vị trí lửa hiệu trên bản đồ. Bản đồ sẵn có cũng không chính xác, trên bản đồ sẵn có, phía bắc Bạch Câu đều là đồi núi, trên thực tế thì không phải, đồi núi chỉ tập trung ở phía tây quan đoạn, phía đông quan đạo là một bình nguyên vô tận.
Mặt khác Yến Thanh còn phát hiện quân địch vườn không nhà trống chỉ giới hạn trong vòng mười dặm phía bắc Bạch Câu, cùng với hai bên quan đạo, qua phạm vi này, nơi khác đều phân bố mảng lớn rừng rậm.
Nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, mọi người đi đường nhỏ lên một ngọn đồi núi phía tây huyện thành. Đồi núi này cách huyện thành không tới một dặm, đứng trên đỉnh núi có thể trông thấy rõ ràng tình hình trong huyện thành. Lúc này, trời đã sáng, nhưng cửa huyện thành còn chưa mở ra, trên đầu thành chỉ có binh sĩ thủ thành thưa thớt, nhiều nhất hai ba trăm người. Trong huyện thành cũng không nhìn thấy tình hình quân đội hoạt động, cả tòa huyện thành cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng quan sát thời gian ngắn cũng không thể kết luận, ít nhất họ cũng phải quan sát hơn một canh giờ, mới có thể đưa ra một phán đoán chuẩn xác.
- Năm trăm trú quân trong thành là ai?
Yến Thanh lại hỏi đào binh.
- Lấy người Khiết Đan làm chủ, cũng có một số quân Hán, đều làm công việc bẩn thỉu mệt nhọc, cho nên chúng ta mới có cơ hội chạy trốn.
- Những người Khiết Đan này đều là kỵ binh hay sao?
- Không! Không! Đều là bộ binh, hết thảy chỉ có năm mươi tên kỵ binh.
Yến Thanh dẫn thủ hạ quan sát ròng rã một canh giờ, trên cơ bản ấn chứng khẩu cung của hai tên hàng binh, trong thành chỉ có mấy trăm quân phòng thủ. Lúc này, một đội kỵ binh do ba mươi người tạo thành chạy vội tới từ quan đạo phía nam, cửa thành mở ra, họ chạy vào huyện thành.
- Chúng ta đúng là gặp được đội kỵ binh này!
Dương Quang vội nói.
Ánh mắt Yến Thanh chăm chú nhìn đội kỵ binh này, trong lòng gã có một loại trực giác, sau khi đội kỵ binh này trở về chắc chắn sẽ có thay đổi.
Ước chừng sau một nén nhanh, đầu tường phía bắc huyện thành bỗng nhiên bốc lên ba cột khói, xông thẳng chân trời.
- Lửa hiệu!
Viptruyenfull.net - đọc tr miễn phí
Hai tên binh sĩ sương quân kinh hô một tiếng.
Yến Thanh nhanh chóng quay đầu nhìn lại mặt phía bắc, chỉ thấy phía bắc cũng xuất hiện ba cột khói, sau đó càng xa thêm về phía bắc cũng xuất hiện lửa hiệu. Yến Thanh cực kỳ chấn kinh trong lòng, chẳng lẽ hiện giờ quân Liêu mới phát hiện quân Tống tới Bá Châu sao?

Ngay xế chiều đại quân tới Bá Châu, hai ngàn quân Tống bắt đầu dựng cầu nổi trên mặt nước Bạch Câu. Cầu nổi trước đó đã bị quân Tống bại lui dùng mồi lửa thiêu hủy, chẳng qua cọc gỗ trong nước không bị thiêu hủy, điều này khiến quân Tống dựng cầu nổi tiện lợi hơn rất nhiều. Họ thi công trong đêm, dùng cây lớn làm thành bè gỗ dựng cầu nổi, đến giữa trưa ngày tiếp theo, chính là ba mươi tháng bảy, hai cây cầu nổi xuất hiện trên mặt nước Bạch Câu ngoài thành Bá Châu.
Thời gian lại tới ban đêm, nhóm người Yến Thanh cuối cùng trở về từ huyện Vĩnh Thanh, mang theo tình báo kỹ càng về bờ bắc và hai tên đào binh.
Trong đại trướng trung quân, Lý Diên Khánh dùng khối gỗ vuông các loại màu sắc bố trí một sa bàn cực kỳ đơn sơ, hắn dùng gậy gỗ chỉ vào huyện Vĩnh Thanh nói với Lưu Kỹ và Dương Tái Hưng:
- Tình báo quỷ dị nhất chính là hôm nay quân Liêu mới đốt lửa hiệu, ta lại cảm thấy đây là Quách Dược Sư đang cố ý lừa dối chúng ta, để chúng ta cho rằng hắn hoặc quân Liêu không có bất kỳ chuẩn bị nào.
- Thống Chế cho rằng hai tên đào binh kia có vấn đề sao?
Lưu Kỹ hỏi.
- Có lẽ hai tên đào binh là thật, nhưng ta cho rằng Quách Dược Sư tuyệt đối không có khả năng vừa biết đại quân chúng ta tới gần, sáng sớm hôm nay mới nhóm lửa hiệu, đây thực ra là nét bút hỏng, Quách Dược Sư vẽ rắn thêm chân, lại lộ chân tướng.
- Không phải huyện Vĩnh Thanh cũng là mồi nhử chứ?
- Quả thực có khả năng, chẳng qua nếu như chúng ta vận dụng thỏa đáng, có thể nuốt mồi nhử này lại không mắc mưu.
Lưu Kỹ nhướng mày:
- Nhưng ti chức nghĩ không thông, Quách Dược Sư dùng huyện Vĩnh Thanh làm mồi nhử mục đích là gì?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Nhìn từ tình huống hiện giờ, chúng ta cướp đoạt huyện Vĩnh Thanh có thể nói dễ như trở bàn tay, nhưng uy hiếp lớn nhất của chúng ta không phải phía trước, mà là phía sau.
Lưu Kỹ lập tức tỉnh ngộ:
- Thống Chế lo lắng quân Liêu phía tây sao?
- Không chỉ là phía tây!
Lý Diên Khánh dùng gậy gỗ chỉ hai mặt Bá Châu, tiếp tục nói:
- Thật ra tình báo của chúng ta cũng không đầy đủ, quân đội của Da Luật Đại Thạch và Tiêu Cán đi nơi nào? Ta lo lắng Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư không phải quân đội duy nhất ở biên cảnh. Không chỉ ở Dịch Châu bên kia, tình hình phía đông chúng ta cũng không rõ ràng. Nếu như một vạn quân đội của chúng ta tùy tiện bắc thượng, vận chuyển hậu cần bảo hộ thế nào? Nếu như chúng ta bị quân Liêu thăm dò ra đường lui, ai tới chi viện?
Lý Diên Khánh lo lắng là có duyên có, quân đội của Cao Thế Tuyên hẳn là chạy tới Bá Châu vào hôm nay lại chưa hề xuất hiện, cũng không phái người liên hệ bọn họ, vô duyên vô cớ tăng thêm một nhân tốt không xác định cho họ bắc phạt. Dựa theo bố trí của Chủng Sư Đạo, hẳn là hữu quân của Lý Diên Khánh bắc thượng, tiền quân của Cao Thế Tuyên tọa trấn Bá Châu làm viện binh, như vậy hữu quân sẽ không có nỗi lo về sau. Hiện giờ quân đội của Cao Thế Tuyên không hề xuất hiện, kế hoạch tác chiến của Chủng Sư Đạo liền xuất hiện lỗ thủng.
Lúc này, Dương Tái Hưng vẫn luôn trầm mặc chậm rãi nói:
- Cao Thế Tuyên mang theo lương khô hẳn là giống như chúng ta. Nếu như chúng ta không nhận được Bá Châu tiếp tế, hôm nay sẽ bị hết lương thực. Đến giờ Cao Thế Tuyên còn không tới, hắn giải quyết tiếp tế thế nào?
Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ nhìn nhau. Mặc dù Dương Tái Hưng không nói rõ, nhưng họ đều hiểu Dương Tái Hưng chỉ cái gì? Ngoại trừ cướp bóc lương thực dân gian ven đường, Cao Thế Tuyên quả thực không cách nào giải quyết vấn đề tiếp tế cho một vạn quân đội. Nhưng nếu gã thực sự cướp đoạt dân gian, Chủng Sư Đạo luôn quân kỷ nghiêm minh sao có thể bỏ qua cho gã?
Lưu Kỹ bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, thận trọng nói:
- Chẳng lẽ Cao Thế Tuyên tới Hùng Châu rồi?
Dương Tái Hưng thở dài:
- Hôm qua ta phái người xuôi nam năm mươi dặm, cũng không phát hiện bóng dáng quân đội của Cao Thế Tuyên. Hoặc bởi vì tiếp tế không đủ mà hắn trở về phủ Đại Danh, hoặc giống như suy đoán của Lưu tướng quân, hắn tới Hùng Châu phía tây.
Nói tới đây, Dương Tái Hưng và Lưu Kỹ cùng nhìn lại Lý Diên Khánh, ngày mai họ xuất binh thế nào đây?
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát nói:
- Không cần chờ ngày mai, buổi tối hôm nay sẽ xuất binh. Chúng ta chia ba đường, Dương tướng quân dẫn hai ngàn người đi đường nhỏ tập kích huyện Vĩnh Thanh, sau khi công phá huyện thành trực tiếp áp giải tù binh tới. Lưu tướng quân dẫn ba ngàn người tiếp ứng. Ta dẫn năm ngàn người tọa trấn bờ bắc, phòng ngừa quân địch chặn đường lui của chúng ta.
Dương Tái Hưng và Lưu Kỹ đều gật đầu, như vậy vừa có thể chặn miệng Đồng Quán, cũng có thể đề phòng nguy hiểm. Dương Tái Hưng lập tức đứng dậy nói:
- Vậy hiện giờ ti chức sẽ xuất phát!
Trong lòng Lý Diên Khánh bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ trong đầu, lại nói với Dương Tái Hưng:
- Ta cho ngươi Trinh Sát Doanh, lại mang theo đệ nhất doanh, ngươi liền dẫn tám trăm kỵ binh này đi tập kích huyện Vĩnh Thanh, không cần áp giải tù binh, xử quyết toàn bộ!
Dương Tái Hưng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy ti chức dẫn tám trăm kỵ binh này hoạt động bên ngoài, không cần Lưu tướng quân tới tiếp ứng.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Ta chính là có ý này, ngươi mang theo chim ưng đưa thư, tùy thời liên hệ với ta.

Cửa thành Bá Châu mở ra, Dương Tái Hưng dẫn tám trăm kỵ binh xông ra khỏi huyện thành, qua cầu nổi, lao nhanh như điện về phía huyện Vĩnh Thanh. Lúc này vừa qua giờ Hợi, màn đêm nặng nề bao phủ mặt đất, cách thời gian xuất kích quy định của triều Tống còn bốn canh giờ. Nhưng Lý Diên Khánh phá vỡ tư duy tâm lý bình thường này, sớm xuất binh.
Trên đầu thành, Lưu Kỹ nhìn đội kỵ binh đi xa, nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Thống Chế cảm thấy Cao Thế Tuyên thực sự tới Hùng Châu sao?
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta không dám khẳng định, nhưng cá nhân ta cho rằng, Đồng Quán tuyệt đối không có khả năng để quân đông lộ bắc thượng thuận lợi. Ở ngoài sáng hắn không tiết chế được quân đông lộ, nhưng nhất định sẽ chơi ngáng chân trong bóng tối.
- Tại sao hắn phải làm như vậy?
Sắc mặt Lưu Kỹ không khỏi tràn ngập lửa giận.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Bởi vì Thiên tử thay đổi di chỉ của Thần Tông, người nào cướp Yên Kinh trước, Chủ tướng có thể phong vương. Đồng Quán mưu cầu Vương tước này đã mười năm rồi, vẫn cho rằng là vật trong lòng bàn tay của mình, bao gồm hắn tích cực khởi xướng bắc phạt, cũng bắt nguồn từ tư tâm này. Hắn làm sao có thể tha thứ Chủng Soái cướp đi Vương tước vào lúc mấu chốt? Hắn nhất định nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn chặn tiến trình bắc phạt của Chủng Soái.
Lúc này Lưu Kỹ mới tỉnh ngộ, không khỏi lo lắng nói:
- Nếu như Cao Thế Tuyên thật sự bị Đồng Quán thu mua, vậy chúng ta nên làm gì?
Lý Diên Khánh vỗ vai Lưu Kỹ:
- Quách Dược Sư muốn cắt đứt đường lui của chúng ta, như vậy chúng ta liền mang tới một bàn thịnh yến để đón tiepesh ắn. Đi sắp xếp phòng thủ đi! Đoán chừng sau khi trời sáng sẽ có một trận ác chiến.
- Ti chức tuân lệnh!
Lưu Kỹ thi lễ vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh chăm chú nhìn màn đêm đen kịt, thực ra hắn cũng nghĩ thông suốt một đạo lý, một nhân tốt quan trọng trong lịch sử thúc đẩy Quách Dược Sư đầu hàng triều Tống đó là Lưu Diên Khánh dẫn mười vạn đại quân. Không có mười vạn đại quân Tống áp bách, chỉ sợ Quách Dược Sư sẽ không tùy tiện đi một bước đầu hàng anyf.

Trong bóng đêm đen kịt, một đội bộ kỵ binh quân Liêu khoảng sáu ngàn người đang hối hả xuôi nam dọc theo sông Lưu Lý. Sông Lưu Lý cách huyện Vĩnh Thanh khoảng ba mươi dặm về phía tây, chảy về hướng nam nhập vào Cự Hoàng Hà. Con sông này hai bên làn úi, chỉ có một lòng chảo sông rộng khoảng ba dặm ở giữa, cực kỳ kín đáo, là một đường tắt xuôi nam đánh lén.
Sáu ngàn quân đội này do năm ngàn bộ binh người Hán và một ngàn kỵ binh Khiết Đan tạo thành, chính là Thường Thắng Quân do Thượng tướng quân Quách Dược Sư dẫn đầu. Quách Dược Sư đương nhiên sớm biết quân Tống bắc thượng, hôm nay y mới ra lệnh cho huyện Vĩnh Thanh nhóm lửa hiệu đại quân đột kích, chính là tạo thành ảo giác cho quân Tống ở Bá Châu, họ không có bất kỳ chuẩn bị gì, khiến quân Tống bắc thượng không hề kiêng kỵ. Về phần năm trăm quân phòng thủ ở huyện Vĩnh Thanh đúng là một mồi nhử của y, y biết sau khi quân Tống trải qua lần thất bại trước, rất khát vọng thắng được một trận.
Quách Dược Sư tuổi chừng năm mươi, thân thể khôi ngô, giọng nói như sấm. Y mặt chữ điền, làn da ngăm đen, trên da mặt thô như vỏ quýt xuất hiện đầy tang thương ba mươi năm tòng quân. Mặc dù bề ngoài của y thô kệch, nhưng trên thực tế y lại cực kỳ khôn khéo, rất am hiểu xem xét thời thế, từng bước thăng chức, trở thành tướng lĩnh cao tầng người Hán cực kỳ hiếm thấy trong quân Liêu. Bởi vì y ủng hộ Gia Luật Thuần vào chỗ, được Gia Luật Thuần phong làm Thượng tướng quân, nắm giữ tám ngàn Thường Thắng Quân.
Sau khi Gia Luật Thuần băng hà, nội bộ Bắc Liêu sinh ra nội chiến, chủ yếu là do Da Luật Đại Thạch và Tiêu Cán có mâu thuẫn. Da Luật Đại Thạch chủ trương từ bỏ thành Tích Tân, bảo tồn lực lượng tới Giáp Sơn tụ hợp với Liêu đế trước là Gia Luật Diên Hi. Mà Tiêu Cán lại ủng hộ Hoàng phi Tiêu Phổ Hiền Nữ nhiếp chính.
Cuối cùng Tiêu Cán giành thắng lợi trong tranh đoạt quyền lực, Tiêu Phổ Hiền Nữ tước đoạt quân quyền của Da Luật Đại Thạch, cũng giáng y đi thủ Cư Dung Quan.
Quách Dược Sư đầu nhập Tiêu Cán, Tiêu Cán lập tức lệnh y dẫn tám ngàn quân bản bộ trấn thủ Trác Châu và Ôn Châu. Nhưng Quách Dược Sư cũng biết đại thế Liêu quốc đã mất rồi, y cần cân nhắc đường lui cho mình, là xuôi nam hàng Tống hay là đầu nhập Kim quốc phía bắc? Y chậm chạp không quyết định chủ ý.
Nhưng có một điểm Quách Dược Sư hiểu rõ trong lòng, mặc kệ hàng Kim cũng được hàng Tống cũng thế, y nhất định phải đưa ra một chiến tích xinh đpẹ, khiến hai nước Tống Liêu biết được cân lượng của y.
Lúc này đã qua canh một, Quách Dược Sư dẫn sáu ngàn tinh nhuệ sắp đến Cự Hoàng Hà. Họ xuất phát từ Phạm Dương, đã hành quân hơn trăm dặm, Quách Dược Sư thấy quân đội mỏi mệt, liền ra lệnh đại quân nghỉ ngơi tại chỗ.
Lúc này, Giám Quân Tiêu Dư Khánh cưỡi ngựa tới gần nói:
- Mười dặm phía trước chính là Hùng Châu, bên kia cũng có mấy vạn quân Tống. Nếu chúng ta đi về Bá Châu hướng đông, chẳng phải tặng nội địa Trác Châu cho quân Tống Hùng Châu sao?
Quách Dược Sư híp mắt cười nói:
- Giám Quân có chỗ không biết, phía Hùng Châu là quân đội của Đồng Quán, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám vượt Cự Hoàng Hà một bước. Hắn nhất định sẽ chờ quân đội của Chủng Sư Đạo bắc thượng trước, sau đó mới cẩn thận từng chút đi từng bước, không đáng để lo. Quan trọng là phải tiêu diệt tiên phong của Chủng Sư Đạo trước.
Tiêu Dư Khánh chần chờ lại nói:
- Nhưng ngày mai sẽ là mùng một tháng tám, là thời gian xuất binh mà Hoàng đế triều Tống quy định, Đồng Quán dám kháng chỉ không tuân sao?
- Lão phu đã sớm nhìn thấu con người Đồng Quán, lấy nghiêm khắc làm kỷ luật cho mọi người và lấy khoan dung để đối xử với bản thân. Nếu mùng một tháng tám Chủng Sư Đạo không xuất binh, hắn nhất định dâng thư vạch tội, nhưng chính hắn lại tìm một ngàn lý do, ngày mai tuyệt đối không giẫm một bước vào biên cảnh Liêu quốc.
- Được rồi! Đã là ngươi nhất định muốn tự chủ trương, vậy ta nói trước, nếu ngươi thất bại, đừng trách ta lấy quân pháp xử lý!
Nói xong, Tiêu Dư Khánh đánh ngựa đi xa.
Quách Dược Sư hung hăng chửi một câu theo bóng lưng của gã:
- Vương bát đản!
Bởi vì phụ tử Thái Úy Lý Xử Ôn tư thông với địch quốc mà bị xử tử, trên dưới triều đình Bắc Liêu nhất trí cho rằng người Hán không đáng tin. Tiêu Cán đã quyết định cướp đoạt quân quyền của Quách Dược Sư, phái tâm phúc Tiêu Dư Khánh tới làm Giám Quân chính là vì đoạt quyền.
Quách Dược Sư đã hiểu được tình cảnh của mình ngày càng bất ổn, lại thêm hàng kim không quá hiện thực, y liền quyết định nương tựa Đại Tống. Chỉ là y còn muốn vớt một chút vốn liếng đầu nhập Đại Tống.
Lúc này, Đại tướng tâm phúc của Quách Dược Sư là Triệu Hạc Thọ nhỏ giọng nói:
- Nếu Đại Soái đã có ý hàng Tống, nếu như quả thực đánh tan quân Tống đông lộ, chẳng phải tự cắt đứt con đường hàng Tống sao?
Quách Dược Sư hừ lạnh một tiếng:
- Có bao giờ Triệu Cát để tính mạng tướng sĩ ba quân trong lòng? Ta đánh bại tiên phong của Chủng Sư Đạo, sẽ khiến hắn càng e ngại ta, coi trọng ta, sau đó ta lại hàng Đồng Quán, Đồng Quán sao có thể không cảm kích ta, hoan nghênh ta?
- Đại Soái cao kiến!
Quách Dược Sư vuốt râu cười đắc ý nói:
- Hoàng đế triều Tống đã nói cho ta biết thời gian quân Tống xuất binh, chờ ngày mai ta cướp lấy thành Bá Châu, Lý Diên Khánh sẽ biết tư vị không có lương thực trong thành Vĩnh Thanh là như thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận