Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 242: Đại hội cung mã (mười chín)

Chương 242: Đại hội cung mã (mười chín)Chương 242: Đại hội cung mã (mười chín)
Thì ra thiếu niên hoàng tộc này là Tống Cao Tông Triệu Cấu. Lý Diên Khánh nhìn kỹ một chút. Nó chừng mười tuổi, nhưng nhỏ gầy, xem ra thân thể tương đối yếu đuối, so với Gia Vương oai hùng thần tú thì thực sự kém quá xa, nhưng hai mắt nó sáng ngời khác thường. Vẻ ngoài gầy yếu không thể che giấu sự thông minh bên trong.
Triệu Cấu lấy hết dũng khí mới lên tiếng:
- Ta thấy hôm nay Lý Thiếu Quân không nên dùng cung đồng.
- Điện hạ cũng biết thần dùng cung đồng sao?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Ta nghe thị vệ nói. Bọn họ nói hôm nay Lý Thiếu Quân dùng cung đồng, tầm bắn rất xa. Nhưng hôm qua chỉ bắn ba mũi tên, dùng cung đồng không vấn đề gì, còn hôm nay là ba mươi con diều, dùng cung đồng không sáng suốt. Ta đề nghị Lý Thiếu Quân nên đổi thành cung tiễn trước kia !
Lý Diên Khánh âm thầm bội phục suy nghĩ kín đáo của thiếu niên này. Nó có thể nhìn thấy điểm mấu chốt của vấn đề. Đương nhiên hôm nay hắn không thể dùng cung đồng, hiện giờ, nhiều nhất hắn chỉ có thể giương được mười lần.
- Đa tạ Điện hạ quan tâm, cung đồng tên sắt cần lực cánh tay rất khỏe mới có thể sử dụng. Hiện giờ thần còn lâu mới dùng được. Hôm nay thần sẽ dùng cung cũ.
Triệu Cấu đỏ bừng mặt, gật đầu:
- Vậy ta yên tâm.
- Chúng ta đi thôi!
Triệu Phúc Kim bên cạnh giục:
- Người ta sắp bắn tên rồi, chúng ta không nên quấy rầy.
Triệu Cấu ôm quyền:
- Chúc Lý Thiếu Quân đoạt vị trí đầu.
- Đa tạ Điện hạ quan tâm. Đa tạ Đế cơ quan tâm.
Triệu Phúc Kim nhếch mép:
- Ta không thèm quan tâm ngươi! Tự mình đa tình !
Nàng dẫn theo Triệu Cấu, trong sự bảo hộ của tầng tầng thị vệ, nghênh ngang rời đi.
Lý Diên Khánh không để ý tới nàng nữa, vội vàng xoay người quay lại lều lớn. Không thấy Dương Tái Hưng đâu, hắn vội hỏi giám khảo:
- Gã đâu rồi?
- Dương thiếu gia ra sân rồi. Vừa rồi quân y có cho thiếu gia dùng một chút anh túc, tinh thần đã khá hơn nhiều.
Anh túc chính là nha phiến, ở triều Tống được sử dụng như thuốc, rất phổ biến. Dùng một chút đương nhiên không thành vấn đề gì, thi đấu ở triều Tống cũng không có luật cấm dung thuốc. Nhưng Lý Diên Khánh vẫn hơi lo lắng, hắn bước nhanh ra ngoài cửa lều lớn, chăm chú nhìn Dương Tái Hưng thi đấu.
Lúc này, Dương Tái Hưng đã quay đầu ngựa chạy lại. Rõ ràng gã không có được phong độ tốt nhất, vòng đầu tiên, gã chỉ bắn trúng mười trên mười lăm con diều, phần lớn là phần bụng. Cỡ như vậy chỉ có thể đạt mười điểm, xem tình trạng của gã, nhiều nhất chỉ được hơn hai trăm điểm, trong khi điểm cao nhất là sáu trăm mười.
Lúc này Dương Tái Hưng sắp không trụ được nữa, trước mắt gã, diều bay tán loạn, gã chỉ có thể bắn theo bản năng, không ngừng bắn loạn tứ phía. Lượt về bắn lên mười con diều, gã chỉ bắn trúng ba con, lúc này, chỉ còn ba mươi bước nữa là đến vạch dừng, thêm bốn con diều nữa bay lên trời, gã bắn trượt liên tục bốn lần.
Bỗng nhiên, giữa không trung, hai con diều bất ngờ va vào nhau, một trong số đó đổi hướng bay về phía đài quan sát, tương đối thấp. Dương Tái Hưng không ý thức dược, theo bản năng bắn một mũi tên đuổi theo nó, lập tức tứ phía xôn xao, thị vệ và bách quan đều sợ hãi, mũi tên này là bắn về phía khán đài có Thiên tử.
Dương Tái Hưng chỉ cách khán đài Thiên tử hơn bốn mươi bước, một tiễn này tuyệt đối có thể bắn lên đó, đương nhiên sẽ không thể bắn trúng Thiên tử, nhưng hành động bắn tên thẳng nhắm Thiên tử thế này đã vô cùng nghiêm trọng rồi.
Ngay đúng thời điểm chỉ mành treo chuông này, một mũi tên bay vút lên, trúng giữa cung tiễn của Dương Tái Hưng. Hai mũi tên va chạm giữa không trung, cùng rơi xuống. Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Lý Diên Khánh cầm cung trong tay, vào thời khắc mấu chốt đã bắn ra, mới giúp cho Dương Tái Hưng không đến mức chọc ra đại họa.
Lúc này, gã không gắng gượng nổi nữa, hai mắt tối sầm, ngã xuống khỏi ngựa. Xung quanh hô lớn kinh ngạc, mấy binh sĩ vội vàng chạy tới khiêng gã vào lều lớn.
Trên đài, Thái Kinh hằm hằm hỏi Đồng Quán:
- Có chuyện gì thế này? Vậy mà dám nhắm Thiên tử bắn tên, gã muốn làm cái gì? Đồng Thái Úy, ngươi giải thích thế nào?
Thái Kinh và Đồng Quán ngồi hai bên Thiên tử. Thái Kinh bắt lấy cơ hội này làm khó dễ Đồng Quán. Mặc kệ người bắn tên là ai, có ý định gì, nhưng có người dám bắn tên nhằm vào khán đài Thiên tử, là người chịu trách nhiệm tổ chức trận đấu này, Đồng Quán khó mà chối được tội.
Đồng Quán biết hậu quả việc này cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng cũng khẩn tưởng, vội vàng giải thích với Triệu Cát:
- Bệ hạ, võ sĩ này hôm qua thể hiện rất xuất sắc, đoạt được hạng tám, hôm nay rõ rang không ổn, vừa ra trận vi thần đã phát hiện gã cưỡi ngựa không ổn định, kéo cung không có lực, xem ra là bị bệnh.
- Bị bệnh là có thể bắn tên vào Thiên tử sao? Đồng Thái úy, ngươi giải thích quá hời hợt.
Triệu Cát khoát khoát tay với Thái Kinh, hỏi Đồng Quán:
- Xem tuổi tác gã không lớn lắm, là học sinh Thái Học sao?
- Thưa không phải. Gã tên Dương Thái Hưng, là con cháu của danh tướng Dương Nghiệp của Đại Tống ta, năm nay mới mười lăm tuổi.
Triệu Cát mỉm cười:
- Thì ra là hậu nhân Dương gia tướng. Khi ấy gã bắn nhầm thôi, mau an bài thái y xem bệnh cho gã một chút.
Trái tim Đồng Quán rơi xuống, vội vàng nói:
- Bệ hạ thánh minh, vi thần xin cảm tạ Bệ hạ khoan dung độ lượng thay Dương Tái Hưng.
Triệu Cát cười hỏi:
- Mũi tên chặn đường rất đặc sắc, không biết là ai ra tay?
- Bệ hạ, là Lý Diên Khánh.
Triệu Cát đã nhớ ra Lý Diên Khánh là ai. Hắn là bằng hữu của Gia Vương, khi đi săn đã giết mãnh hổ cứu Đế cơ, hình như mình còn viết vài chữ ban cho Bảo Nghiên Trai Yên Chi Điếm của phụ thân hắn.
Triệu Quát lại càng hứng thú. Lão rất mong ngóng được tận mắt nhìn thấy tiễn pháp của Lý Diên Khánh.
Lúc này, Thái Kinh thấy cơ hội đả kích Đồng Quán hiếm hoi thế này cứ vậy mà được hóa giải, nổi nóng, lạnh lùng hừ một tiếng, đang muốn mỉa mai Đồng Quán vài câu, lại thoáng nhìn sắc mặt Thiên tử không được vui, nên nhịn không dám nói câu tiếp theo.
Lúc này, một viên quan tiến lên nói nhỏ mấy câu với Đồng Quán. Đồng Quán bèn thưa với Triệu Cát:
- Bệ hạ, sứ thần Tây Hạ muốn xin lỗi Bệ hạ vì chuyện hôm qua.
Sắc mặt Thái Kinh thay đổi, tối hôm qua cháu trai lão bị một đám võ sĩ Tây Hạ đánh bị thương mà lên cơn giận dữ. Đương nhiên lão không biết được trong đó có bàn tay của Lý Diên Khánh, chỉ cho rằng hắn quá may mắn, vào lúc mấu chốt lại có người Tây Hạ ra mặt thay.
Triệu Cát trầm ngâm một lát mới ra lệnh:
- Đưa hắn tới gặp trẫm!
Không bao lâu sau, Sứ thần Tây Hạ Tiêu Ngạn Kiên được mấy thị vệ đưa lên. Y quỳ xuống hành đại lễ tham bái:
- Sứ thần Tây Hạ Tiêu Ngạn Kiên tới tạ tội với Thiên Tử Đại Tống!
Theo như thỏa ước hòa bình Khánh LỊch, Nguyên Hạo hủy bỏ niên hiệu, tiếp nhận sắc phong của triều Tống. Trên danh nghĩa, Tây Hạ và triều Tống là quan hệ quân thần, cho nên tuy Tiêu Ngạn Kiên là sứ thần Tây Hạ nhưng vẫn phải hành đại lễ quân thần với Hoàng đế triều Tống.
- Tiêu ái khanh cứ đứng lên nói.
- Tạ ơn Bệ hạ!
Tiêu Ngạn Kiên đứng dậy, thưa:
- Vi thần quản lý thuộc hạ không nghiêm, để cho bọn họ uống say làm bậy, làm thương rất nhiều con cái đại thần. Vi thần áy náy vạn phần.
- Về chuyện này cả hai bên đều có trách nhiệm. Trẫm nghe nói bên các ngươi cũng có chết một người, cho nên trẫm không muốn truy cứu tiếp nữa. Dừng ở đây thôi. Sau này, thi đấu kết thúc, bọn họ cũng có thể về nước.
- Cảm tạ Bệ hạ khoan nhân. Bọn họ đã thu thập hành trang, sáng sớm ngày mai sẽ rời Biện Kinh, chỉ là rất tiếc nuối với cuộc thi lần này.
- Có gì tiếc nuối?
- Bẩm Bệ hạ, Quốc chủ của vi thần lần này đã dặc biệt lựa chọn những tiễn thủ ưu tú nhất tới Biện Kinh thỉnh giáo, hy vọng có thể được đệ nhất tiễn thủ Đại Tống chỉ điểm. Đáng tiếc không có cơ hội này, đương nhiên là tiếc nuối sâu sắc.
Sắc mặt Đồng Quan lập tức thay đổi. Thì ra Tiêu Ngạn Kiên này đến xin lỗi chỉ là cái cớ, trên thực tế là y tới hạ thư khiêu chiến. Xem ra hôm qua bọn họ thua Lý Diên Khánh nhưng không phục.
Đương nhiên Triệu Cát hiểu ý y, thản nhiên nói:
- Ngươi cứ lui xuống trước đi. Chuyện này để trẫm suy tính một chút.
- Vi thần cáo lui!
Tiêu Ngạn Kiên lui xuống, Đồng Quán vội vàng giải thích:
- Bệ hạ, hôm qua đệ nhất tiễn thụ Tây Hạ đã thua Lý Diên Khánh. Hoàn toàn có thể từ chối yêu cầu vô lễ của bọn họ.
Triệu Cát không có phản ứng gì, như thể không nghe thấy vậy. Đồng Quán không đoán được ý Thiên tử, cũng không dám nói tiếp nữa, vội vàng khoát tay áo với thủ hạ, ra hiệu tiếp tục thi đấu.
Đương!
Sau mộ ttiếng chuông, người xếp số thứ sáu giục ngựa vọt ra.
Trong đại trướng, Dương Tái Hưng đã tỉnh lại. Gã vẫn nhớ mũi tên cuối cùng của mình, cực kỳ lo lắng, hỏi Lý Diên Khánh:
- Mũi tên cuối cùng của ta có bắn lên khán đài không?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Yên tâm đi, mũi tên đó của ngươi đã bị ta cản lại. Không có rắc rối gì hết. Vừa rồi thái y đã tới xem bệnh cho ngươi, bảo rằng Thiên tử cũng không để tâm.
Dương Tái Hưng thở dài một hơi, trong lòng vô cùng cảm kích.
- Đa tạ Diên Khánh vào thời khắc quan trọng đã giải nguy giúp ta, bằng không ta đã thực sự chọc ra đại họa!
- Đều là huynh đệ mình, không cần khách khí.
Lúc này, một viên quan chạy tới nói với Lý Diên Khánh:
- Quan Thắng về rồi. Lý Thiếu Quân mau chuẩn bị đi.
Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Dương Tái Hưng:
- Vậy ta đi chuẩn bị ra sân!
- Chúc hiền đệ mã đáo thành công, một lần nữa anh dũng đoạt ngôi đệ nhất!
Lý Diên Khánh cười ha hả:
- Nhất định rồi!
Hắn sải bước nhanh tới điểm xuất phát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận