Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 588: Thám tử Yến Thanh

Chương 588: Thám tử Yến ThanhChương 588: Thám tử Yến Thanh
Màn đêm vừa buông xuống, một chiếc thuyền nhỏ chở năm tên lính lặng yên tới bờ bắc Bạch Câu Thủy. Năm tên lính này ngoài Yến Thanh và Dương Quang cùng một trinh sát ra, hai binh sĩ khác là sương quân bản địa. Nhiệm vụ của họ là đánh giá tình hình quân địch trong vòng ba mươi dặm mặt phía bắc Bạch Câu. Bờ Hà Bắc là khu vực đồi núi và vùng quê trụi lủi, gần như tất cả cây cối đều bị chặt đi không còn, đã không có chỗ bí mật.
Chẳng qua từ đầu tường Bá Châu bờ bên kia nhìn lại, ít nhất trong phạm vi mười dặm không có bất kỳ tình hình quân địch nào, điều này cũng do tình hình trú binh bờ bên kia quyết định. Huyện Vĩnh Thanh cảnh nội Liêu quốc cách Bạch Câu gần nhất cũng hơn sáu mươi dặm, cũng vì nguyên nhân này, lần bắc phạt thứ nhất quân đông lộ xâm nhập biên cảnh quân địch hơn một trăm dặm mới gặp được quân đội của Tiêu Cán.
Ở mức độ nào đó, đây cũng thuộc về kế sách dụ địch xâm nhập. Nếu như phía tây Hùng Châu không có quân Tống kiềm chế, quân Liêu phía tây sẽ đánh bọc tới, cắt đứt đường lương thảo thậm chí là đường lui của quân Tống, khiến quân Tống đứng trước khốn cảnh hai mặt gặp địch.
Mặc dù Lý Diên Khánh cũng hiểu rõ điểm này, nhưng hắn không thể dựa vào suy đoán để làm quyết sách. Hắn nhất định phải nhận được sự thật vô cùng xác thực để ủng hộ quyết sách.
Sau khi lên bờ Yến Thanh chai binh hai đường, Dương Quang mang theo một binh sĩ sương quân đi dò xét phía đông, Yến Thanh mang theo hai người đi dò xét chính giữa và phía tây. Hai người ước định vào lúc canh ba gặp tụ hợp ở Bình An lĩnh cách ba mươi dặm về phía bắc.
Yến Thanh và ba người mượn màn đêm yểm hộ chạy vội trên đường, ven đường không nhìn thấy bất cứ dấu chân nào, ngẫu nhiên trông thấy mấy tòa thôn trang đều bị phá huy trong trận chiến bắc phạt lần trước, có thể trông thấy rõ ràng vách tường đỏ nát thê lương bị khói lửa hun đen nhánh, ngẫu nhiên còn có mấy con chó hoàng xuất hiện trong bụi cỏ.
Đi hơn hai mươi dặm đường, lúc trải qua một thôn trang bị phá hủy, Yến Thanh đang muốn vào thôn thăm dò, lại bị binh sĩ sương quân đi theo kéo lại:
- Ngu Hầu không thể tiến vào, trời nóng thi thể đều mục nát, coi chừng dịch bệnh.
Yến Thanh lập tức tỉnh ngộ, gã không dám vào thôn, chỉ có thể dạo qua một vòng bên ngoài. Lúc này, một binh lính khác bỗng nhiên chỉ gò núi nơi xa:
- Bên kia có ánh sáng!
Yến Thanh vội nhìn lại gò núi, liền thấy trong sơn động cách hai dặm bên trái có ánh lửa yếu ớt đang nhấp nháy, Yến Thanh lập tức hưng phấn nói:
- Đi theo ta!
Gã mang theo hai tên thủ hạ chạy về phía ánh lửa. Không bao lâu họ liền tìm được sơn động lóe lên ánh lửa. Đây là một hang động rất nhỏ, cửa hang chỉ có thể chứa được hai người sóng vai tiến vào, nhìn cũng không quá sâu. Họ nằm sau tảng đá lớn cách ba mươi bước xem xét thật lâu, cửa hàng không có bất cứ động tĩnh nào. Yến Thanh nhẹ nhàng vung tay áo:
- Các ngươi chờ ta ở nơi này, ta đi xem một chút!
Gã tung người chạy về phía sơn động. Yến Thanh người nhẹ như yến, khinh công cực kỳ cao minh. Mặc dù dáng người gã nhỏ gầy, năng lực chiến đấu cận thân lại bình thường, nhưng gã có được bốn loại tuyệt kỹ nỏ ngắn, khinh công, bơi lội và dịch dung, được xưng là Tứ Tuyệt Tiểu Tướng ở Lương Sơn, tài năng trinh sát trời sinh.
Yến Thanh cũng không trực tiếp chạy tới cửa hàng, mà lượn vòng quanh, đi tới phía trên cửa động. Hắn dùng hai chân ôm lấy một tàng đá lớn phía trên cửa hàng, chậm rãi buông người xuống dưới, để lộ nửa cái đầu nhìn lại trong động.
Chỉ thấy sơn động nhiều nhất sâu một trượng, hai nam tử bộ dạng binh sĩ quân Liêu đang nướng một con hoẵng trong động, không có trường mâu, chỉ có hai thanh đao ném một bên. Con hoẵng sắp nướng chín, hai người thèm nhỏ dãi, hoàn toàn không chú ý tới tình hình ngoài động.
Hai người này hiển nhiên không phải trinh sát, trinh sát không có khả năng chỉ có hai người, cũng không có khả năng không có ngựa và trường mâu. Hơn nữa với bộ dạng của hai người, không giống người Khiết Đan, chỉ là hai tên người Hán.
Yến Thanh nhìn một vòng chung quanh, thấy chung quanh đều là núi hoang, không có bất kỳ dấu hiệu kỵ binh trinh sát nào. Gã liền vẫy tay với hai tên thủ hạ, hai người chạy vội lên, Yến Thanh giơ tay bắn một mũi tên nỏ, tên ngắn bắn vào trong lửa, khiến hai tên binh sĩ quân Liêu giật mình kêu lên. Họ nhảy dựng lên, thấy hai mũi tên nỏ đen nhánh đang nhắm mình ở cửa hang, hai người sợ hãi quỳ bịch xuống đất, toàn thân run rẩy.
Yến Thanh nhanh chóng tiến lên, lấy đao của hai người đi, lúc này mới lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Hai người ngẩn ra, một người trong đó thử thăm dò:
- Các ngươi… là quân Tống sao?
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta là ai?
Hai người lập tức dập đầu như dã tỏi:
- Chúng ta cũng là người Hán đất Yến, không muốn bán mạng cho Liêu quốc, muốn chạy trốn tới triều Tống, cầu quân sứ tha mạng!
Binh sĩ sương quân khẽ nói với Yến Thanh:
- Khoảng thời gian trước có rất nhiều người Hán quân Liêu đào ngũ, chạy trốn tới Bá Châu, bị Chỉ Huy Sứ đuổi đi.
Yến Thanh ra lệnh thủ hạ lục soát thân thể hai người, lấy thủy thủ của họ đi, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cắt nửa con hoẵng đã nướng chín ném cho thủ hạ, lại nói với hai người:
- Nửa này về các ngươi, ăn xong ta sẽ hỏi các ngươi!
Hai tên đào binh thấy đối phương không có địch ý, lúc này mới ngồi xuống ăn như hổ đói hết nửa con hoẵng, họ đã một ngày không ăn cơm, sớm đã đói rồi.
Chờ hai người ăn xong, lúc này Yến Thanh mới hỏi:
- Gia quyến của các ngươi đều ở U Châu, các ngươi bỏ chạy tới Tống cảnh, không sợ liên lụy người nhà sao?
Một người trong đó thở dài một tiếng:
- Người Nữ Chân quá hung tàn, họ đánh trận chưa từng mang theo lương thảo, tiến vào Liêu cảnh liền cướp bóc chung quanh, dê bò bị chém giết, tài sản bị cướp đi, nữ nhân và trẻ con cũng bị đưa tới phủ Hoàng Long làm nô lệ. Chúng ta đã sớm cửa nát nhà tan, chỉ muốn bỏ chạy tới triều Tống cầu đường sống.
- Các ngươi trốn từ nơi nào đến?
- Từ huyện Vĩnh Thanh tới, ngay ba mươi dặm về phía bắc.
- Huyện Vĩnh Thanh có bao nhiêu trú quân?
- Điều này…
Hai tên lính do dự một chút.
Yến Thanh lạnh lùng nói:
- Các ngươi không nói, ta đành phải tự mình đi thăm dò, các ngươi chính là vướng víu.
Hai người nghe được uy hiếp trong lời nói, vội vàng đáp:
- Huyện Vĩnh Thanh chỉ có năm trăm trú quân, chủ lực đều ở huyện Phạm Dương, bên kia ít nhất có bốn năm ngàn người.
- Chủ tướng vẫn là Quách Dược Sư sao?
- Đúng là hắn, Thường Thắng Quân chúng ta đều lấy người Hán làm chủ.
- Tại sao lên bờ đến giờ cũng không nhìn thấy binh sĩ nào, ngay cả trinh sát cũng không có sao?
Một tên lính cười khổ một tiếng:
- Mấy tháng qua bên này đều nhưu vậy, quân đội không thủ biên cảnh, nhiều nhất chỉ có một số trinh sát, có lẽ bởi vì binh lực không đủ! Tám ngàn Thường Thắng Quân chúng ta phải thủ Trác Châu và Ôn Châu, không có cách nào, chỉ có thể thủ thành trì chủ yếu. Bên Trác Châu này thủ huyện Phạm Dương, bên Dịch Châu kia thủ Dịch Huyện.
Yến Thanh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Ta muốn tới huyện Vĩnh Thanh xem một chút, hai người các ngươi làm dẫn đường cho ta. Sau khi chuyện thành công, thưởng mỗi người các ngươi mười quan tiền, ta để tướng quân thả các ngươi xuôi nam, nếu như không chịu, vậy hiện giờ các ngươi hãy tự rời khỏi đây!
Hai tên đào binh thấy đối phương cầm Thần Tí Nỏ trong tay, nào dám rời đi. Cho dù không trả tiền, họ cũng phải làm dẫn đường:
- Chúng ta nguyện dẫn đường cho quân sứ!
- Ta cảnh cáo các ngươi trước, nếu như bị ta phát hiện các ngươi có chút nào giấu diếm, ta sẽ lập tức lấy mạng chó của hai người các ngươi!
- Không dám, tiểu nhân không dám!
Yến Thanh lập tức giẫm tắt đống lửa, lệnh hai người dẫn đường tiến tới huyện Vĩnh Thanh. Huyện Vĩnh Thanh cách Bạch Câu sáu mươi dặm về phía bắc, mặc dù vượt xa khỏi phạm vi thăm dò yêu cầu của Lý Diên Khánh, nhưng Yến Thanh tính toán thời gian và lộ trình, lúc hừng đông họ có thể chạy tới huyện Vĩnh Thanh, thăm dò hai canh giờ có thể trở về thành Bá Châu lúc ban đêm. Quan trọng hơn là tình hình trú binh của huyện Vĩnh Thanh cực kỳ quan trọng, mặc dù đào binh nói cho gã biết chỉ có năm trăm người, nhưng nếu không tự mình xác nhận, loại tình báo này vẫn không có giá trị.
Lúc canh ba, đoàn người Yến Thanh chạy tới Bình An lĩnh trước, họ tập trung với Dương Quang đã tới trước một bước.
- Hai người này là ai?
Dương Quang chỉ hai tên đào binh hỏi.
Yến Thanh liền nói một lần chuyện phát hiện đào binh, lại hỏi:
- Bên kia ngươi có phát hiện gì không?
Dương Quang gật đầu:
- Gặp một đội kỵ binh trinh sát của Liêu binh, đối phương có ba mươi người, chúng ta chỉ có hai người, không làm gì được họ, đành phải trốn.
Yến Thanh nhướng mày:
- Gặp được ở nơi nào?
- Cách Bạch Câu khoảng hai mươi dặm, đều mũ sắt giáp sắt, lưng đeo cung tên, nhìn qua cực kỳ dũng mãnh, không biết là người Khiết Đan hay người Hán.
Một tên đào binh trong đó nói chen vào:
- Họ không phải trinh sát, là đội săn trốn đến lùng bắt chúng ta, tình hình của các ngươi Liêu quốc đều biết rất rõ ràng, không cần phải trinh sát.
Yến Thanh giận dữ, tiến tới đá gã một cước lăn ra, rút kiếm đặt ngang yết hầu gã hung hăng nói:
- Tại sao vừa rồi trong sơn động ngươi không nói?
Đào binh sợ hãi nơm nớp lo sợ;
- Quân sứ vừa rồi không có hỏi ta…
- Cái tên khốn này!
Yến Thanh cho gã một quyền thật mạnh, quát hỏi:
- Nhanh nói, tại sao quân Liêu biết tình báo của chúng ta?
- Quân Liêu bày rất nhiều thám tử ở các Châu biên cảnh, không ngừng dùng thư chim ưng truyền tin tức tới, nhiều năm như vậy vẫn thế, các ngươi hẳn là phải biết mới đúng.
- Lão tử lại không biết!
Yến Thanh mắng một tiếng lại hỏi:
- Còn có tình hình quan trọng nào, mau nói…
- Còn có chính là lửa hiệu, ngay trên Dương Lĩnh cách vài dặm về phía bắc có một tòa lửa hiệu, dựa vào quan đạo, một khi phát hiện đại đội quân Tống xuất hiện, sẽ lập tức đốt lửa, sau đó lửa hiệu huyện Vĩnh Thanh, lửa hiệu huyện Phạm Dương, đốt cho tới thành Tích Tân.
Thành Tích Tân chính là thành Yên Kinh U Châu triều Tống, Liêu quốc chỉ còn lại đô thành ngay ở đây.
- Có nên xử lý tòa lửa hiệu này không?
Dương Quang nhỏ giọng nói.
Yến Thanh do dự một chút, lại hỏi đào binh:
- Trong lửa hiệu có bao nhiêu binh sĩ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận