Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 621: Mới tới Kinh Triệu

Chương 621: Mới tới Kinh TriệuChương 621: Mới tới Kinh Triệu
Phủ của triều Tống chia làm năm cấp, phủ Khai Phong là trọng địa kinh kỳ, cho dù chỉ là Đông Kinh, lại dùng thân phận dưới chân Thiên tử nhìn xuống quần hùng, cho nên cao cao tại thượng.
Mà phủ Lạc Dương, phủ Ứng Thiên và phủ Đại Danh phân biệt là ba kinh Tây Nam Bắc, danh phận kém hơn Khai Phong nửa bậc, họ thuộc về phủ cấp một.
Mặc dù phủ Kinh Triệu và phủ Thái Nguyên không phải một trong bốn kinh, nhưng bởi vì địa vị chiến lược và địa vị lịch sử đặc thù của chúng, khiến địa vụ của chúng không kém gì ba kinh, chỉ kém một chút trong danh phận, họ thuộc về phủ cấp một rưỡi.
Về phần phủ Thành Đô và phủ Giang Ninhm chúng là khu vực trung tâm, nhưng vị trí chiến lược hơi kém, cho nên cùng thuộc phủ cấp hai với phủ Chân Đinh, phủ Hà Gian.
Về phần phủ nhỏ khác, như phủ Hà Trung, phủ Diên An, phủ Phượng Tường, phủ Hưng Nhân, phủ Giang Lăng vân vân, chúng thuộc về phủ cấp ba.
Phủ Kinh Triệu có một vạn hai ngàn trú quân, bởi vì địa vị lịch sử đặt thù của nó, nên quan trọng hơn phủ Thái Nguyên, nó giống như ba kinh khác, cũng có chức Lưu Thủ, là Thống soái quân sự tối cao trên danh nghĩa, bình thường do Thân Vương đảm nhiệm, nhận chức ở kinh thành, mặc kệ công việc thực chất.
Dựa theo lệ cũ của Đại Tống quan văn làm Chủ tướng, Chủ tướng quân Kinh Triệu là Đồng Tri phủ Kinh Triệu, Phó tướng là Đô Binh Mã Sử. Sau bốn ngày, Lý Diên Khánh tới phủ Kinh Triệu, chính thức cưỡi ngựa nhận chức.

Phủ Kinh Triệu chính là đô thành Trường An của Hán Đường, cho dù nó từng huy hoàng một thời, nhưng cuối cùng bị hủy bởi chiến loạn cuối thời Đường, thành Kinh Triệu hiện giờ đã không còn nhìn thấy thịnh cảnh thời Tùy Đường.
Chẳng qua triều Tống tu dưỡng hơn trăm năm, phủ Kinh Triệu lại dần khôi phục nguyên khí khỏi sự mệt nhọc cực độ, nhân khẩu tăng lên hơn mười vạn hộ, trở thành phủ lớn thực sự.
Nhưng cũng bởi vì thời tiết thay đổi, phủ Kinh Triệu hiện giờ đã không còn ướt át nhiều mưa như thời Hán Đường, nó dần trở nên khô ráo, giống như một người phụ nữ trung niên, đã mất đi năng lực thời thanh xuân.
Đương nhiên, trong này cũng có yếu tố chính trị rất lớn. Từ khi Bắc Tống lập quốc đến nay, uy hiếp từ phía đông bắc xuyên suốt từ đầu đến cuối Đại Tống.
Phía tây bắc, Thổ Phiên đã xuống dốc, Tây Hạ tuy mạnh mẽ, nhưng dù sao quốc lực không đủ, uy hiếp triều Tống kém xa Liêu Kim, cho nên yếu thế trong chính trị, cũng khiến phủ Kinh Triệu Tây Bắc kém hơn phủ Đại Danh Hà Bắc.
Ngày đầu tiên Lý Diên Khánh nhận chức đã được Tri Phủ Dương Tự Chu hoan nghênh nhiệt liệt, thậm chí y cho Lý Diên Khánh một cái ôm mạnh mẽ ngay trước mặt đám quan viên, tựa như lập tức dán nhãn hiệu Vương hệ cho Lý Diên Khánh. Chẳng qua cái ôm này cũng có hiệu quả, khiến sắc mặt Thông Phán Mã Thiện bỗng nhiên cực kỳ khó coi, y hừ một tiếng rời đi.
- Lý Đông Tri, đây chính là quan phòng của ngài!
Chủ Bạc Mạnh Toại dẫn Lý Diên Khánh tới tây viện hậu đường Phủ nha. Đây là một viện lớn rất rộng rãi, chỉ riêng phòng xá đã có hơn mười bảy gian, đủ để chứa được mấy trăm người, hơn nữa còn một cửa hông riêng biệt về phía tây, có thể ra vào Phủ nha vô cùng thuận tiện.
Lý Diên Khánh đi vào gian phòng lớn chính giữa, đây chính là quan phòng của hắn, chẳng qua cũng chỉ là tạm thời. Lý Diên Khánh hi vọng tương lai mình có thể tới quân doanh làm Đồng Tri.
- Mạnh Chủ Bạc, tại sao trong viện không có người?
Lý Diên Khánh thấy trên đường đi tây viện yên lặng, không khỏi hơi kỳ quái.
- Hôm nay nghỉ tuần, quan viên tầng dưới chót và tiểu lại đều nghỉ ngơi rồi, ngày mai mới nhìn thấy được.
- Vậy thì càng ngại quá, khiến Mạnh Chủ Bạc nghỉ ngơi chậm trễ rồi.
- Đâu có! Đâu có! Có thể cống chút sức mọn vì Lý Đồng Tri, là vinh hạnh của ta.
Lý Diên Khánh nở nụ cười, nếu không phải hắn biết Mạnh Chủ Bạc này là tâm phúc của Dương Tự Chu, nói không chừng hắn sẽ xuyên tạc hàm nghĩa từ ‘sức mọn’ này.
Hôm nay quả thực thú vị, nghi thức hoan nghênh khoa trương của Dương Tự Chu, còn có khuôn mặt tái xanh của Mã Thiện, tức giận rời đi giống như nàng dâu ghen tuông, khiến Lý Diên Khánh tận mắt nhìn thấy nội đấu kịch liệt giữa hai người này.
- Đúng rồi Mạnh Chủ Bạc, đêm nay ta ở nơi nào?
- Ta đã chuẩn bị xong quan trạch cho Lý Đồng Tri, cách Phủ nha không tới một dặm, đi hai ba trăm bước về hướng tây là tới, nhưng dường như Lý Đồng Tri không mang theo gia quyến?
- Các nàng có thể tới muộn hơn một hai tháng, chủ yếu là thân binh tùy tùng của ta cần chỗ ở.
- Không có vấn đề, ta đã sắp xếp xong xuôi, nếu không để ta dẫn Đồng Tri đi xem một chút?
- Ngươi dẫn tùy tùng của ta đi qua! Họ cần sắp đặt hành lý.
Lý Diên Khánh đưa mắt ra hiệu với Mạc Tuấn và Lưu Phương, hai người hiểu ý liền đi theo Mạnh Chủ Bạc.
Ngay khi Mạnh Chủ Bạc vừa đi, một trà đồng liền tiến tới dâng cho Lý Diên Khánh một ly trà, gã thi lễ lui xuống. Lý Diên Khánh nâng chén trà lên, lại phát hiện một tờ giấy nhỏ trong đĩa.
Lý Diên Khánh vội vàng buông chén trà xuống, nhặt tờ giấy nhìn một chút, bên trong chỉ có một câu, ‘Lúc hoàng hôn, gặp tại phòng Xuân Tuyết quán rượu Trường An’.
Lý Diên Khánh cười nhẹ, cái ghế của mình còn chưa ngồi ấm chỗ, đồ ăn thứ nhất đã bưng lên rồi.

Quán rượu Trường An nằm bên cạnh hồ Trúc Giang thành nam, là một quán rượu lớn chiếm diện tích năm mẫu, đứng hàng thứ ba tại Kinh Triệu. Lúc chạng vạng tối, nơi này ngựa xe như nước, làm ăn cực kỳ thịnh vượng.
Lý Diên Khánh dẫn theo Trương Báo và Trương Ưng đi tới trước quán rượu. Hắn đã thay một bộ áo dài, lưng thắt dây da, đầu đội mũ sa, tay cầm một cây quạt xếp tơ vàng, nhìn qua là một học sinh Phủ học. Chỉ là khuôn mặt tuấn lãng của hắn có vài phần sát khí, làm giảm sự nho nhã của hắn.
- Ba vị khách quan, hoan nghênh quang lâm cửa hàng, mời vào đại đường!
Một tiểu nhị chạy tới ân cần chào hỏi họ.
- Ta có hẹn tại phòng Xuân Tuyết!
Tiểu nhị ồ một tiếng:
- Mời đi! Ta dẫn khách quan tới.
Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Trương Ưng và Trương Báo:
- Các ngươi ăn cơm ở đại đường đi! Ta đi một mình không có vấn đề.
Hai người biết chủ công có chuẩn bị, liền tìm chỗ ngồi xuống tại đại đường. Lý Diên Khánh trực tiếp theo tiểu nhị lên tầng hai, đi vào sâu bên trong dừng lại trước một gian nhã thất.
- Đây chính là phòng Xuân Tuyết, đã có khách bên trong, mời khách quan!
Lý Diên Khánh đẩy cửa đi vào, liền thấy một nam tử gầy gò ngồi bên trong, chính là Thông Phán Mã Thiện tức giận rời đi hôm nay.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, hắn quả thực không nghĩ tới lại là người này. Nhưng Lý Diên Khánh lập tức cười ha ha nói:
- Câu đố này của Mã Thống Phán khiến người ta khó đoán nha!
Mã Thiện đứng dậy cười tủm tỉm hành lễ nói:
- Lý Đồng Tri tới Kinh Triệu nhận chức, hạ quan đặc biệt chuẩn bị hai chén rượu nhạt đón tiếp Lý Đồng Tri.
Thực ra Lý Diên Khánh cũng biết lúc gặp mặt buổi chiều Mã Thiện tức giận rời đi là đang diễn trò. Dương Tự Chu kia là người của Vương Phủ, trong vụ án Phạm đảng, hắn đã có thù hận khó giải với Vương Phủ, dù thế nào Mã Thiện cũng sẽ không cho rằng hắn là đồng đảng với Dương Tự Chu. Y cố ý tức giận rời đi, chính là tạo một ảo giác cho Dương Tự Chu.
Lúc này, Lý Diên Khánh thấy trên bàn rượu chỉ có hai bộ bát đũa, liền cười nói:
- Không còn khách khác sao?
- Vốn cũng chuẩn bị mời mấy vị khách, sau đó nghĩ lại, có lẽ hai người chúng ta nói chuyện một chút thì tốt hơn, đỡ cho một số người nghi thần nghi quỷ, ngáng chân Lý Đồng Tri, về sau khó làm việc.
Lý Diên Khánh biết y chỉ Dương Tự Chu, cũng không vạch trần, liền cười ngồi xuống. Lúc này, tiểu nhị đưa rượu thịt tới, Mã Thiện rót một chén rượu cho Lý Diên Khánh cười nói:
- Quán rượu này ở Trường An có thể tự mình cất rượu, rượu trắng không tệ, mặt khác món cá cũng nhất tuyệt, Đồng Tri cần phải nếm thử.
Lý Diên Khánh bưng chén rượu lên nhấm nháp, gật đầu khen:
- Không tồi, rất thơm thuần, rượu ngon khó được, xem ra chuyện ta lo lắng nhất không có rồi.
Hai người cười lớn. Mã Thiện lại nói:
- Trong nhà ta cũng có hầm rượu, sau này ta sai người đưa hai mươi đàn qua cho Lý Đồng Tri.
Lý Diên Khánh vội vung tay:
- Người nắm quân vạn lần không dám đụng vào rượu, Thông Phán giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho ta lần này!
- Được rồi! Lý Đồng Tri muốn uống rượu, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.
Mã Thiện cũng nắm chắc trong lòng, có một số việc quá nóng vội, trái lại dục tốc bất đạt.
Thực ra Mã Thiễn vô cùng hoan nghênh việc Lý Diên Khánh tới đây. Trước đó Thái Tướng Quốc đã gửi một phong thư cho y, nói cho y biết Lý Diên Khánh là người của Thái tử, có thể tranh thủ. Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của Thái tử, vị trí Thông Phán của y cơ bản ổn định rồi, cho nên Mã Thiện cực kỳ để bụng tới Lý Diên Khánh.
Y lại rót đầy một chén rượu cho Lý Diên Khánh, hai người uống hai chén rượu, Mã Thiện cười hỏi:
- Lý Đồng Tri dự định tới quân doanh lúc nào?
- Ngày mai đi! Người Khương làm quá ồn ào, Thiên tử giao trách nhiệm ta phải nhanh chóng dập tắt bạo loạn.
Mã Thiện trầm ngâm một chtus rồi nói:
- Nghe nói người Khương bạo loạn có liên quan tới Tây Hạ.
Lý Diên Khánh cũng mơ hồ đoán ra được. Người Khương không có oán hận lịch sử gì với triều đình, triều đình cũng không can thiệp họ tự trị, tại sao lại đột nhiên xuất hiện bạo loạn, chắc chắn là có nhân tố bên ngoài. Nếu như có nhân tố bên ngoài, vậy chỉ có thể là Tây Hạ. Đương nhiên, cũng có thể là Kim quốc, Kim quốc muốn thông qua người Khương kiềm chế quân đội triều Tống, phòng ngừa quân Tống nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Nhưng người Khương bạo loạn hiện giờ dường như hơi sớm, Kim binh còn đang toàn lực ứng phó tiêu diệt tàn dư Liêu quốc. Ngày nào Gia Luật Diên Hi chưa bị diệt, Kim quốc không thể để ý tới Tây Hạ ngày đó. Cho nên người Khương bạo loạn lúc này, không nhật định là bởi Kim quốc.
- Tại sao Mã Thông Phán biết có liên quan tới Tây Hạ?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Rất đơn giản, Tây Hạ đã tăng binh biên cảnh, đây chắc chắn là kiềm chế quân Tống, giảm sức ép cho người Khương.
- Tin tức có đáng tin cậy không?
- Hẳn là đáng tin, là mấy tên thương nhân nói.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, vội vàng cười nói:
- Ta muốn gặp mấy tên thương nhân này, có thể giới thiệu giúp ta một chút hay không?
- Không có vấn đề, ngày mai ta sẽ đi tìm họ.
Mã Thiện lại nhỏ giọng nói:
- Tiếp theo Lý Đồng Tri còn phải cẩn thận Phó tướng Dương Lân, họ Dương này với họ Dương Phủ nha là cá mè một lứa!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta hiểu được rồi, đa tạ Mã Thông Phán nhắc nhở!
Hai người lại uống vài chén rượu, Lý Diên Khánh lại đề xuất không hài lòng quan trạch của mình lắm, không đủ yên tĩnh, phong thủy cũng không tốt, hi vọng Mã Thiện giúp đỡ đổi một tòa nhà, Mã Thiện lập tức đáp ứng.
Lý Diên Khánh lập tức cáo từ, Mã Thiện cũng yên tâm. Y biết hàm nghĩa thực sự việc Lý Diên Khánh nhờ mình đổi nhà, đây không phải là đổi nhà, mà đưa ra một ám chỉ cho y, muốn cầu cạnh y, đó chính là điểm tốt.
Tâm tình của Mã Thiện rất tốt, uống liền vài chén rượu, liền say khướt về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận