Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 740: Đánh lén Tương Châu (thượng)

Chương 740: Đánh lén Tương Châu (thượng)Chương 740: Đánh lén Tương Châu (thượng)
Sau hai lần bị chiến tranh tàn phá, Tương Châu đã bị phá hủy rất nhiều. Hai bên đường không còn một ngôi nhà nào còn nguyên vẹn, ngay cả lều cỏ cũng bị quân Kim cho một mồi lửa, không có phòng ốc, càng không có dấu vết của con người, chỉ có từng bầy quạ đen lượn vòng tròn trên các ngôi nhà, phát ra những âm thanh cạc cạc chói tai, trong ngày mùa đông giá rét càng trở lên đìu hiu hơn.
Sáng sớm ngày hôm đó, một đội quân Tống với ba ngàn người xuất hiện trong huyện Thang Âm. Đội quân này là kỵ binh ngoại vi do Vương Quý thống lĩnh, bọn họ được Lý Diên Khánh phê chuẩn, dẫn quân qua Hoàng Hà vào Vệ Châu. Ở Vệ Châu, sau khi được tiếp tế, tiến vào quan đạo hướng đông bắc, đi Tương Châu.
Trên đường đi, những cảnh tượng thương tâm trên đường làm Vương Quý trầm mặc, chứng kiến quê hương bị tàn phá, lòng y cảm thấy đau như cắt. Ruộng lúa mạch ngày trước đã biến thành một vùng hoang vu, thôn trang tràn đầy sức sống ngày xưa đã biến thành đống đổ nát thê lương, ven đường không ít xương trắng, bị chó hoang tha lộn xộn.
Lúc này, Vương Quý dừng ngựa trước một thôn trang nhỏ, nhìn thật lâu ngôi làng đã bị đốt phá thành bình địa.
- Lão Vương, sao thế?
Ngưu Cao tiến lên trước, khó hiểu, gã không biết ngôi làng nhỏ này có gì đặc biệt.
- Ngươi có biết thôn này là nhà của ai không?
Vương Quý có chút thương cảm hỏi.
Ngưu Cao khẽ giật mình, đột nhiên hiểu ra:
- Chẳng lẽ đây là…
Vương Quý nhẹ gật đầu:
- Nơi này là nhà của lão Lý, thôn Lý Văn.
Ngưu Cao cả kinh mở lớn miệng, đây là nhà của Lý Diên Khánh, quan sát một lát, Ngưu Cao lại tò mò hỏi:
- Nhà lão Vương ở đâu?
- Nhà ta ở bên mương Vĩnh Tế bên kia, cách đây khoảng 20 dặm. Không ở bên cạnh đường lớn có lẽ sẽ khá hơn.
Vương Quý lắc đầu:
- Đi thôi! Chúng ta đến huyện thành Thang Âm.
Đội ngũ lại tiếp tục đi về phía bắc. Đại quân tiến vào trấn Ngọc Sơn, trong mắt Vương Quý lập tức bừng lên ngọn lửa phẫn nộ, toàn bộ trấn Ngọc Sơn đã bị phá hủy hoàn toàn. Những ký ức tươi đẹp ngày trước đều biến thành phế tích, ngay cả thư viện Lộc Sơn cũng bị đốt thành bãi đất trống.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Quý nhìn chằm chằm vào tiểu trấn rất lâu, khắc chế nội tâm phẫn nộ, chậm rãi nói với thủ hạ tướng lĩnh:
- Ngày trước Triệu tướng quân hỏi ta, bắt được quân địch thì nên làm gì? Ta không có câu trả lời xác định. Hiện tại, ta nói với các ngươi, lần này chúng ta tiến bắc, tất cả quân Kim đều giết sạch, không để một người nào sống sót.
- Tuân lệnh!
Mấy người tướng lĩnh khom người hành lễ.
- Đi huyện thành Thang Âm!
Vương Quý vừa ra lệnh, ba ngàn kỵ binh tăng tốc đi về hướng huyện thành Thang Âm!
Trong huyện thành Thang Âm cũng làm một đống hỗn độn. Nhưng mà so với cảnh đìu hiu hoang vu trong nội thành, thì trong huyện thành vẫn còn nhìn ra được dấu vết con người. Vương Quý dẫn quân đến cửa nam huyện thành, chỉ thấy cửa thành đóng kín, trên thành vẫn còn mấy người lính đang canh giữ. Nhưng mà, nhìn kỹ lại, lại không có cờ của quân Kim, quân sĩ trên thành dường như không mặc khôi giáp, Ngưu Cao nóng vội, trực tiếp thúc ngựa lên trước ngửa đầu hét lớn:
- Ai đang ở trên thành?
Không có ai trả lời, môt lúc sau mới có người đáp xuống:
- Bên dưới là quân Tống sao?
- Nói nhảm, chẳng lẽ bọn ta là quân Kim sao?
Ngưu Cao hơi mất kiễn nhẫn nói:
- Nếu các ngươi không phải quân Kim thì nhanh chóng mở cửa !
Quân sĩ trên thành lập tức giương cung lắp tên, Ngưu Cao giật này mình, có chuyện gì vậy?
Lúc này, một nam tử hơn ba mươi tuổi chạy lên tường thành, nhìn Ngưu Cao một lát, hỏi:
- Ngươi là quân Tống đến từ đâu?
Vương Quý phía sau bỗng hô lên:
- Phía trên là Tưởng Đoàn luyện sao?
Nam tử khẽ giật mình, nhìn chăm chú Vương Quý một lát, y bỗng nhiên nhận ra:
- Ngươi là Vương Đoàn luyện!
- Đúng vậy!
Vương Quý thúc ngựa lên trước, cười nói:
- Bọn ta không phải quân Kim, mau mở cửa thành để bọn ta vào đi.
Tưởng Đoàn luyện trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Rất xin lỗi, huyện này không có tài vật gì cả, các ngươi đến chỗ khác đi.
Vương Quý ngẩn người:
- Tưởng Đoàn luyện, ngươi có ý gì?
- Ngươi nói ta có ý gì, các người muốn cướp sạch huyện Thanh Âm, nằm mơ!
Vương Quý vỗ trán một cái, y hiểu ra, vội vàng lấy lệnh tiễn giơ cao lên, giải thích với người trên đầu thành:
- Tưởng Đoàn luyện, chúng ta phụng lệnh của Lý Đô thống, đi từ kinh thành về phương bắc. Đây là lệnh tiễn, chúng ta tuyệt đối không phải quân cướp thành.
Tưởng Đoàn luyện nhìn chằm chằm lệnh tiễn trên tay Vương Quý một lúc, lại thấy kỵ binh khôi giáp bóng loáng phía sau lưng y, nhìn không có vẻ là quân đi cướp đoạt tài vật, mà hơn nữa Vương Quý là người huyện Thang Âm, có lẽ là thỏ không ăn cỏ gần hang. Tưởng Đoàn luyện cuối cùng cũng tin tưởng Vương Quý, hạ lệnh:
- Mở thành!
Cửa thành két két mở ra, Ngưu Cao thấp giọng hỏi Vương Quý:
- Tưởng Đoàn luyện là người thế nào?
- Ngày trước, có một thời gian ta làm Đoàn luyện Tương Châu. Người này là Tưởng Hoa, là người tiền nhiệm, cũng là người Thang Âm.
- Thì ra là thế, nhưng tại sao y lại cho rằng chúng ta sẽ cướp tài vật?
Ngưu Cao cảm thấy mơ hồ.
- Lát nữa, hỏi thì biết!
Lúc này, cửa thành mở ra, Tưởng Hoa ra đón, ôm quyền nói:
- Vừa rồi có chút thất lễ, rất xin lỗi!
- Đâu có! Đâu có! Tưởng Đoàn luyện cảnh giác như vậy là rất đúng. Nhưng ta cũng có điểm hiếu kỳ, tại sao Tưởng Đoàn luyện lại cho rằng bọn ta là đến cướp tài vật?
Tưởng Hoa thở dài:
- Có một vài đội quân kháng Kim, nhưng lại cướp giật của bách tính như lang sói. Các người trên đường lên phương bắc, nhìn thấy trên đường đều cho rằng là quân Kim làm sao?
Vương Quý và Ngưu Cao nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Chẳng lẽ cũng có phần của quân Tống?
Ngưu Cao thốt ra hỏi.
Tưởng Hoa gật gật đầu:
- Quân Tống tàn binh bại dũng đầu hàng quân Kim, đương nhiên còn có người Nữ Chân, bọn chúng cướp bóc khăp nơi, chiếm đoạt phụ nữ. Theo như ta được biết, hai mươi mất huyện Hà Bắc đã bị quân Tống tấn công cướp sạch, rất bi thảm!
- Chẳng lẽ những nơi quân Tống đóng quân ở Hà Bắc đều đã đầu hàng quân Tống?
Vương Quý đột nhiên hỏi.
- Chuyện này có chút phức tạp, chúng ta vào thành rồi nói sau!
Vương Quý lập tức cho mấy thiên tướng dẫn quân vào thành nghỉ ngơi, Tưởng Hoa cười nói:
- Quân kho trước kia còn lưu lại một ít lương khô và cỏ khô, các ngươi có thể dùng làm tiếp tế, nhưng kho lương thực huyện nhà thì đừng động vào, để lại cho bọn ta.
- Ha ha! Vậy bọn ta không khách khí.
Mặc dù đội quân của Vương Quý có mang theo lương khô, nhưng dù sao thì số lượng cũng có hạn, có thể nhận được tiếp tế thì cũng không muốn bỏ qua.
Sau khi quân đội tiến vào thành, quang cảnh trong huyện thành Thang Âm cũng không tiêu điều tàn tạ như Vương Quý tưởng tưởng. Trong thành có không ít người, nhưng lại giống với tình cảnh của kinh thành, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, các khu đất trống trồng đầy đậu ván.
- Huyện Thang Âm mặc dù bị quân Kim đánh cướp một lần, nhưng vẫn chưa bị quân Tống cướp sạch, đây cũng là trong cái rủi có cái may. Nhưng mọi người đều khá cực khổ, cũng may không có nộp thuế lương lên nên mọi người còn có thể miễn cưỡng qua ngày.
- Trong huyện thành có bao nhiêu người?
Vương Quý lại hỏi.
- Khoảng mấy vạn người! bách tính của huyện Thang Âm hoặc là chết bởi chiến loạn, hoặc là đã chạy về phương nam lánh nạn, còn lại là không muốn rời bỏ quê hương. Mọi người đều tụ lại trong thành.
- Quan phủ vẫn còn chứ?
Tưởng Hoa lắc đầu:
- Quan phủ đã sớm chạy đi rồi. Hiện tại có mười mấy người già hợp thành hội trưởng lão, đề cử ta là thủ lĩnh thủ thành, chiêu mộ mấy trăm người. Ngươi cũng thấy đấy, kỳ thực chúng ta không chống chịu được một lần quân Kim tấn công.
Không lâu sau, mọi người đến huyện nha ngày trước, nơi này hiện là quân nha tạm thời do Tưởng Hoa dựng lên. Y mời Vương Quý và Ngưu Cao cùng ngồi xuống, kêu người dâng trà, Tưởng Hoa cũng ngồi xuống nói:
- Nếu ta không đoán sau, các ngươi đi bắc lần này là muốn quấy phá quân Kim.
Vương Quý khẽ cười nói;
- Không sai. Không biết Tưởng Đoàn luyện có tin tức gì không?
- Các ngươi có thể đi huyện An Dương.
- Huyện An Dương có quân Kim?
Vương Quý và Ngưu Cao cùng mở miệng.
Tưởng Hoa nhẹ gật đầu:
- Dù sao Tương Châu cũng là trọng địa chiến lược, đương nhiên cũng sẽ có quân Kim chiếm đóng. Huyện An Dương có ba ngàn quân Kim, nhưng mà người Nữ Chân chỉ có năm trăm người. Hơn nữa, hai ngàn năm trăm người là quân Tống đầu hàng, hiện tại cũng coi như là quân Kim rồi!
Lúc này, Ngưu Cao bên cạnh lại hỏi:
- Có tin tức của Nhạc Phi không?
Đây cũng là chuyện mà Vương Quý muốn biết, trong đầu y nảy lên, chăm chú nhìn Tưởng Hoa. Tưởng Hoa lấy một phong thư từ giá sách bên cạnh ra, ném cho Vương Quý:
- Đây là phong thư mà mấy ngày trước Nhạc Phi viết cho ta, hẹn ta cùng tấn công quân Kim ở huyện An Dương. Thẳng thắn mà nói, ta không định đồng ý.
- Tại sao?
- Cái này mà còn phải hỏi sao? Thủ hạ chúng ta chỉ có mấy trăm hương binh, tiến đánh huyện An Dương không khác gì trứng chọi với đá. Loại chuyện ngu xuẩn này ta không muốn làm.
Vương Quý trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Hiện tại, Nhạc Phi ở đâu?
- Có lẽ ở vùng Từ Châu, bọn y cũng chỉ có khoảng mấy trăm người.
Nói đến đây, Tưởng Hoa đứng dậy:
- Các ngươi nghỉ ngơi trước đi! Ta đi sắp xếp nhà kho, thất lễ rồi!
Tưởng Hoa ôm quyền hành lễ, vội vàng rời đi.
Vương Quý mở phong thư của Nhạc Phi đọc kỹ, lúc này Ngưu Cao thấp giọng hỏi:
- Lão Vương, ngươi cảm thấy tên họ Tưởng này tin được không?
- Ngươi cũng phát hiện rồi?
Vương Quý ngừng đọc hỏi.
Ngưu Cao gật gật đầu:
- Ta thực sự cảm thấy không hợp lý, nhưng ngay lúc này lại không nghĩ ra chỗ nào không đúng?
Vương Quý cười lạnh một tiếng, nói:
- Y ở Thang Âm có mấy trăm hương binh, nếu như không có vấn đề gì, ngươi cảm thấy quân Kim ở huyện An Dương sẽ bỏ qua cho y sao?
Ngưu Cao liên tiếp vỗ đùi:
- Đúng! Chính là chuyện này, tại sao ngươi có thể nắm quân đội dưới mắt của quân Kim. Nếu như trốn trên núi thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại ở trong thành Thang Âm này. Chuyện này thực sự không hợp tình hợp lý.
Ngừng một lát, Ngưu Cao thấp giọng nói:
- Liệu có phải y đã đầu hàng quân Kim không?
- Có lẽ không, nếu không ngũ ca đã không tìm y. Ta cảm thấy y chỉ là có hợp tác gì đó với quân Kim, y không chông quân Kim, bọn chúng cũng không tìm y gây sự, chỉ thế thôi.
Ngưu Cao trầm tư một lát, chậm rãi nói:
- Ngươi nói có lý, nhưng mà ta cảm thấy chúng ta không nên lưu lại lâu, nhất định phải nhanh chóng đi về phương bắc.
Vương Quý gật gật đầu:
- Chúng ta không qua đêm ở đây, một giờ nữa sẽ rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận