Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 523: Hẹn lúc hoàng hôn (trung)

Chương 523: Hẹn lúc hoàng hôn (trung)Chương 523: Hẹn lúc hoàng hôn (trung)
Những thiếu nữ trẻ tuổi đời Tống không chịu nhiều bó buộc lễ giáo như những cô gái thời Minh Thanh mà trở nên khép nép, ngại ngần. Ngược lại, các cô gái đời Tống vẫn còn phong cách của đời Đường, rất nhiệt thành, phóng thoáng, phần đông họ có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.
Ví như “Nguyệt thượng liễu chi đầu, nhân ước hoàng hôn hậu”, hay “Duệ miệt hạ hương giai, thủ đề kim lũ hài… Kim tiêu hảo hướng lang biên khứ… Hay như những câu chuyện đời Bắc Tống: “Nháo phiền lâu đa tình chu thắng tiên”, “Trương sinh thải loan đăng truyện”… Đều nói về các thiếu nữ đời Bắc Tống dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.
Vì thế, Tào Uẩn xuất hiện ở đây vào lúc này cũng không hề kỳ lạ. Ai mà không muốn cùng ngắm đèn với người mình yêu chứ? Tết Thượng Nguyên vốn là ngày lễ tình nhân của nam thanh nữ tú.
Đương nhiên, dù sao thì Tào Uẩn cũng là con nhà khuê các, không thể thoải mái như thiếu nữ nhà dân thường. Thật ra, nàng không biết rằng đêm nay sẽ gặp được Lý Diên Khánh. Đến khi họ ngồi xe trâu đến gần Đại Tướng Quốc Tự, Tào Kiều Kiều mới nói thầm với nàng rằng, hôm nay nàng đã hẹn Lý đại ca ra đây thay chị.
Lý Diên Khánh nắm lấy tay Tào Kiều Kiều rồi nói:
- Xe của hai muội đâu? Không phải là đi bộ đến đây chứ!
- Đông người quá, xe trâu không đi vào được nên đợi ở ngoài rồi.
Lý Diên Khánh dắt tay Tào Kiều Kiều đi lên trước rồi cười nói:
- Uẩn Nương, lâu rồi không gặp.
Tào Uẩn đỏ bừng mặt, hỏi nhỏ:
- Tư Tư đại tỷ và Thanh Nhi đâu rồi?
- Họ và Nhị nương tiểu muội của ta tới Phan Lâu Nhai ngắm đèn rồi. Ta nhận được lời mời của Kiều Kiều nên tới đây đợi muội ấy!
- Muội này!
Tào Uẩn trừng mắt với em gái rồi nói:
- Hèn gì đêm nay cứ kéo ta ra đây bằng được. Hóa ra muội đã có âm mưu từ trước.
Tào Kiều Kiều cười hì hì, nhưng lại giả bộ không nghe thấy gì.
- không phải Uẩn Nương ra đây ngắm đèn sao?
Tào Uẩn ngại ngần nói nhỏ:
- Thường thì thiếp sẽ ngắm đèn vào ngày 15 tháng giêng, ở đoạn Thái Bình Hưng Quốc Tự. Nơi đó gần nhà hơn. Hôm nay Kiều Kiều nói với thiếp, Đại Tướng Quốc Tự có triển lãm sách với quy mô lớn. Thiếp tưởng thật nên đã đi cùng muội ấy đến đây.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Hình như ta không thấy có triển lãm sách ở đây. Nhưng có vô số những ngọn đèn rất đẹp. Hay chúng ta cùng đi ngắm nhé!
Tào Uẩn ngại ngần cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
- Lý đại ca, muội muốn mua hoa đăng!
Tào Kiều Kiều kêu lên.
- Yên tâm đi! Hôm nay Lý đại ca sẽ mua cho muội các loại hoa đăng.
Lý Diên Khánh và Tào Uẩn nhìn nhau cười. Hai người dắt hai bên trái phải của Tào Kiều Kiều, nhanh chóng bước về phía biển đèn lấp lánh.

Hội đèn lồng không những là biển đèn, mà còn là biển người. Tới giờ trời đã tối hẳn. Khắp nơi toàn người là người. Hai bên là các loại đèn lấp lánh. Có Ngũ Thải Dương Bì Đăng như kịch Bì Ảnh, có Miệt Ti Đăng, có Long Tử Đăng… Trong ánh sáng của các loại đèn thi nhau khoe sắc, thứ thu hút nhất là một loại đèn Tẩu mã Đăng trông rất kỳ diệu. Lồng đèn có thể quay, con ngựa vẽ trên đó giống như đang chạy vậy.
Phần lớn trẻ con đều chọn một chiếc đèn lồng. Có đủ kiểu, ánh sáng lấp lánh. Kiều Kiều nhìn hoa cả mắt. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một sạp nhỏ bán đèn, lập tức vui vẻ nhảy lên:
- Lý đại ca, đằng kia có chỗ bán đèn!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Được! Chúng ta qua đó xem sao.
Tào Kiều Kiều chạy ra đó trước, Tào Uẩn thì nói nhỏ với Lý Diên Khánh:
- Chàng đừng chiều nó như lần trước. Bỏ bao nhiêu tiền ra để mua vẹt, mấy ngày sau là bị mèo của nó ăn mất.
- A!
Lý Diên Khánh gãi đầu:
- Ta quên mất là muội ấy nuôi mèo!
- Chàng đừng nhắc đến chuyện này. Nó không cho phép thiếp nói cho chàng đâu.
- Ta biết, ta sẽ không nói gì.
- Hai người mau đến đây nào!
Tào Kiều Kiều vội vẫy tay với họ.
Lý Diên Khánh nhanh chóng bước đến. Tào Kiều Kiều chỉ vào đèn lồng rồi nói:
- Lý đại ca, huynh nói xem, muội nên lấy cái nào?
Quả thực có rất nhiều đèn lồng, nhiều hình dáng, như Mỹ Nhân Đăng, Nguyệt Đăng, Cung Đăng, Liên Hoa Đăng, Tiểu Hầu Đăng, Mao Đăng, và còn có những loại đèn hình hoa quả nữa. Giá đều không đắt, một chiếc ba mươi đồng, khiến Tào Kiều Kiều nhìn hoa cả mắt.
Người bán cười nói:
- Chỗ này đều là đèn La Bạch của Tô Châu. Rất nhiều loại, làm rất tỉ mỉ. Năm nào cũng bán rất tốt. Tiểu nương tử cứ chọn thoải mái.
- Kiều Kiều, muội lấy chiếc đèn hình mèo đi!
Tào Uẩn đứng bên nói.
Tào Kiều Kiều lắc đầu. Nàng đã chẳng còn hứng thú với mèo nữa. Đột nhiên, nàng chỉ vào một chiếc đèn trong tay một đứa bé không xa:
- Ta muốn loại đèn đó!
- Tiểu nương tử, đó là Vạn Nhãn La, là loại tốt nhất trong đèn La Bạch đấy.
Đó là một chiếc đèn cắt hình bông hoa rất tinh tế. Bên trong có một cây nến. Ánh sáng nến hắt ra ngoài những lỗ thủng. Thật sự là rất đẹp. Lý Diên Khánh bèn cười hỏi:
- Ngươi có loại đèn này không?
- Đương nhiên là có rồi. Vì giá khá đắt, không dễ bán, nên ta không lấy ra.
Người bán đèn đã nhận ra Tào Uẩn và Tào Kiều Kiều là con nhà giàu. Y vội lấy ra từ phía sau hai chiếc đèn lồng, nhấc một chiếc lên rồi cười nói:
- Đây chính là Vạn Nhãn La. Nếu cô quyết định lấy thì ta sẽ đốt cho.
- Ngươi đốt đi!
Người bán hàng sợ Lý Diên Khánh hối hận, vội đặt một ngọn nến vào trong. Quả nhiên ánh sáng chiếu ra lung linh, ngọn lửa trông rất đẹp mắt. Tào Kiều Kiều rất vui, vội vàng nhận lấy.
- Còn kia là gì?
Lý Diên Khánh lại chỉ vào một chiếc đèn lồng khác trên tay người bán, y muốn mua cho Tào Uẩn một chiếc.
- Đây cũng là một trong những chiếc đèn lồng tốt nhất. Là Vô Cốt Đăng của Huy Châu Tân An. Khung của chiếc đèn làm bằng lưu ly, sau khi đốt sẽ trong suốt như không có khung, vì thế được gọi là Vô Cốt Đăng.
- Ta mua cả chiếc đèn này nữa. Đốt nó đi!
Tào Uẩn bên cạnh nói nhỏ:
- Lý đại ca, mua một chiếc là được rồi, nó không biết giữ đồ đâu.
Lý Diên Khánh cười rồi nhận lấy chiếc đèn từ tay người bán, đưa cho Tào Uẩn nói:
- Đây là cho nàng!
- Mua cho thiếp ư?
Tào Uẩn hơi đỏ mặt, nhưng không giấu nổi niềm vui trong mắt. Nàng nhận lấy chiếc đèn lồng rồi nói nhỏ:
- Cảm ơn chàng!
- Đại thư nương, cho muội xem chiếc đèn của tỷ nào!
Tào Kiều Kiều thấy chiếc đèn trên tay chị mình đẹp hơn, bèn kêu lên.
- Muội tham lam quá, không cho muội!
Lý Diên Khánh đã trả tiền xong. Hai chiếc đèn tổng cộng một lượng bạc, đúng là hơi đắt. Người bán rất vui, cười hì hì đáp:
- Tiểu nương tử, ta xin tặng nàng một chiếc đèn nữa. Nàng chọn đi.
Tào Kiều Kiều chu mỏ, chỉ tay vào một chiếc đèn mèo rồi nói:
- Lấy cái này đi!
Người bán hàng đưa đèn cho nàng. Tào Kiều Kiều cầm hai chiếc đèn, nhưng lại không chịu đi, không ngừng nghe thấy tiếng của nàng nói nhỏ:
- Lý đại ca thiên vị, đèn của Đại Thư Nương đẹp hơn đèn của muội!
Lý Diên Khánh và Tào Uẩn cười, Tào Uẩn bèn đưa đèn của nàng cho em gái:
- Vậy để tỷ đổi với muội nhé!
Tào Kiều Kiều cười rạng rỡ, vui vẻ nhận lấy Vô Cốt Đăng, rồi đưa cho chị mình Vạn Nhãn La.
Tào Uẩn nhìn đèn, rồi cười nói với muội muội:
- Chiếc đèn này làm đẹp quá. Muội nhìn bông mẫu đơn trên này này, cắt rất tinh tế, còn đẹp hơn cả Vô Cốt Đăng. Sao muội lại không thích chứ?
- Muội thích cái của tỷ!
Đúng lúc này, có người hét lớn:
- Ngao Sơn Đăng sáng lên rồi!
Câu này giống như một quả bom vậy. Vô số người dẫn nhau chạy về phía tây Đại Tướng Quốc Tự.
Ngao Sơn Đăng là ngọn đèn vĩ đại của cung đình chế tác. Có hai chiếc một nhỏ một lớn. Chiếc Ngao Sơn Đăng lớn nằm ở phía bắc Ngự Nhai, gần với Tuyên Đức Lầu. Còn chiếc Ngao Sơn Đăng nhỏ thì nằm ở trên bãi đất trống phía tây Đại Tướng Quốc Tự.
Đây là chiếc đèn lớn rộng đến mấy chục mẫu, người ta dùng các dải lụa màu sắc rực rỡ ghép thành hình Ngao Sơn. Bên trên có vẽ những câu chuyện thần tiên. Hai bên trái và phải dùng lụa màu kết thành hai tòa Bồ Tất Văn Thù, Phổ Hiền. Rồi còn treo các loại đèn lớn nhỏ nữa. Ngoài ra còn dựng ba Sơn Môn, bên trên dùng cỏ buộc thành hai con phi long, bay lượn trên thải môn, được bọc bằng vải xanh. Bên trên xếp đầy hàng vạn ngọn đèn. Nhìn từ phía đằng xa giống như một con rồng đang bay vậy.
Phía dưới Ngao Sơn có các màn biểu diễn xiếc, như phi hoàn, đi trên xây, trèo lên cây, ném kiếm v.v… Thu hút rất nhiều người đến xem. Đây chỉ là Tiểu Ngao Sơn. Chiếc Đại Ngao Sơn phía trước Tuyên Đức Lầu còn lớn hơn nó gấp ba lần, trông hoành tráng hơn nhiều. Nhưng dù vậy, tòa Ngao Sơn Đăng này cũng khiến ta thán phục.
Lý Diên Khánh kéo Tào Kiều Kiều, cùng Tào Uẩn sánh vai đứng ở bên cạnh tường ngoài của chùa đề ngắm cảnh. Tào Kiều Kiều thích xem xiếc, nên ngớ ra. Lý Diên Khánh thì bỗng giơ tay ra, ôm chặt lấy vai của Tào Uẩn. Tào Uẩn hơi run lên, ánh mắt hơi sợ.
Mặc dù trên đường nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau. Nhưng nàng vẫn chưa quen với việc bị người ta ôm tại nơi công cộng thế này. Dù là chồng chưa cưới cũng không được. Làm vậy sẽ khiến người ta tưởng nàng là loại gái dễ dãi.
Nhưng lập tức Tiểu Uẩn phát hiện ra ở bên cạnh nàng không xa có mấy tên trai trẻ. Họ đeo khăn vấn đầu lệch, miệng thì ngậm một cây cỏ, đang nhìn về phía nàng, trong mắt rõ là đang có ý đồ không tốt. Tào Uẩn lập tức hiểu ra.không phải là Lý Diên Khánh muốn lợi dụng nàng, mà đang bảo vệ nàng. Lòng nàng thở phào, bèn dựa sát vào Lý Diên Khánh hơn, rồi thuận tay ôm cả em gái vào lòng mình.
Lý Diên Khánh lạnh lùng nhìn ba tên trai trẻ. Nếu không phải vì không muốn phá vỡ không khí buổi tối nay, thì hắn sẽ ra tay ngay bây giờ. Nếu ba tên này không biết điều, mà dám làm loạn, thì đừng trách y vô tình bạc nghĩa.
Ba tên trai trẻ bị vẻ đẹp của Tào Uẩn chấn động, nên đi theo đến đây. Nhưng lại phát hiện ra người đàn ông này cao lớn, đôi tay rất mạnh mẽ. Eo y còn có một thanh bội kiếm. Ba người thương lượng một chút, thấy không dễ gây sự với người này, bèn hậm hực rời đi.
Lý Diên Khánh thấy vậy mới nhẹ nhàng buông vai Tào Uẩn ra, rồi áy náy gật đầu với nàng. Tào Uẩn cười, ánh mắt lộ vẻ khác thường. Đó là niềm vui cả thiếu nữ trong tình yêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận