Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 75: Trượng nghĩa cứu người.

Chương 75: Trượng nghĩa cứu người.Chương 75: Trượng nghĩa cứu người.
- Hay lắm!
Hỉ Thước vui vẻ vỗ tay, đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập chờ mong.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Trung thúc:
- Tiểu quan nhân, ta thiếu chút nữa quên, ngày hôm qua Tộc trưởng phái người đến nhắn, để ngươi chừng nào rảnh rỗi tới trấn Lộc Sơn một chuyến.
Tộc trưởng trở về từ An Dương, Lý Diên Khánh vội vã muốn nghe tin tức của phụ thần, liền đứng dậy nói với Hỉ Thước:
- Ta đi thăm Tộc trưởng một chút, trở về sẽ thu dọn đồ đạc.
Lý Diên Khánh không thay quần áo khác, đứng dậy đi ra ngoài. Hỉ Thước đuổi theo, trong tay cầm cái túi:
- Tiểu quan nhân, có thể thuận tiện đưa cái này cho A tỷ giúp ta hay không?
Lý Diên Khánh nhận túi, bên trong là đôi giày mới. Hắn nhớ tới Hỉ Thước đang học làm giày với Cúc tẩu, liền cười hỏi:
- Đây là ngươi làm sao?
- Không phải! Ta còn chưa làm tốt, đây là lúc tết Thổ Địa lần trước mua cho A tỷ, sau đó ta không tìm thấy nàng.
Lý Diên Khánh tình cảm tỷ muội giữa các nàng rất sâu đậm, liền cười nói:
- Được rồi! Ta mang qua cho ngươi.
Lý Diên Khánh cưỡi lừa đi tới trấn Lộc Sơn, không bao lâu tới trước tòa nhà của Tộc trưởng, một tên sai vặt chào đón cười nói:
- Tiểu quan nhân, không khéo rồi! Lão gia đã đi rồi.
Lý Diên Khánh hơi thất vọng, Tộc trưởng lại không có trong phủ, hắn chỉ có thể trở lại vào hôm khác. Lý Diên Khánh vừa đi vài bước, bỗng nhiên nhớ tới đôi giày Hỉ Thước đưa cho tỷ tỷ nàng, hắn quay đầu trở về.
Đúng lúc này, phía trước không xa truyền đến một tiếng rít, Lý Diên Khánh không khỏi dừng bước, liền thấy một tiểu nương tử tóc tai bù xù lao ra từ trong một chiếc xe bò, chạy thẳng tới cửa hông Lý phủ, nhưng một nam tử tráng kiện mặc áo đen lập tức lao ra từ trong xe bò, nhào về phía tiểu nương tử.
Tiểu nương tử bị hắn đẩy ngã ở cửa hông, lập tức phát ra một tiếng kêu khóc tuyệt vọng. Nam tử áo đen nổi giận, nắm tóc nàng liều mạng kéo tới xe bò.
- Đừng có bán ta! Ta không đi, cứu mạng nha!
Tiểu nương tử vừa khóc lớn, liều mạng tóm lấy cánh cửa trên đất, không buông tay.
Lý Diên Khánh lập tức ngẩn người.
Đây không phải Đại Nhạn tỷ tỷ của Hỉ Thước sao? Sao lại bị bán đi rồi?
Lúc này đại hán áo đen giận dữ, một bàn tay quất vào mặt Đại Nhạn, xắn tay áo quát:
- Tiểu tiện nhân, nếu ngươi không đi ta đánh chết ngươi.
Lý Diên Khánh căng thẳng trong lòng, vội vàng xông tới ngăn lại:
- Chờ một chút.
Đại Nhạn nhận ra Lý Diên Khánh, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn cuống cuồng khóc lớn:
- Tiểu quan nhân mau cứu ta, ta không muốn bị bán!
Lúc này, Dương đại quản gia chạy ra từ trong phủ, gã thấy Lý Diên Khánh muốn can thiệp, vội vàng khuyên Lý Diên Khánh:
- Đây là quyết định của phu nhân, không có cách nào khác, tiểu quan nhân chớ để ý.
- Ngươi nói cho ta biết trước, xảy ra chuyện gì?
Dương đại quản gia muốn nói lại thôi, liền chỉ qua bên cạnh:
- Tiểu quan nhân, nơi này không tiện, đi qua nói chuyện một chút.
Lý Diên Khánh trừng mắt với nam tử áo đen:
- Bây giờ ngươi không được phép mang nàng đi, có nghe thấy không?
Nam tử áo đen thấy Dương đại quản gia hơi cung kính thiếu niên này, trong lòng gã cũng e ngại, liền kêu ầm lên:
- Ta dùng tiền mua người, ta sợ cái rắm, muốn đi thì đi nhanh, lâu ta chờ không được!
Dương đại quản gia kéo Lý Diên Khánh qua một bên, thấp giọng thở dài:
- Lần này Đại Nhạn thực sự chọc giận phu nhân. Tiểu cô nương này, thực sự không hiểu chuyện.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Nàng tự định chung thân với cháu trai của Trương Bảo Quân sau lưng phu nhân, phải biết Trương Bảo Quân vẫn luôn đối đầu với lão gia. Hôm qua đại quản gia Trương gia tìm tới cửa, nói Đại Nhạn câu dẫn tiểu chủ nhân nhà hắn, lão gia rất tức giận, phu nhân thẩm vấn trong đêm, Đại Nhạn cũng thừa nhận có chuyện tư định chung thân này, cho nên phu nhân không cần nàng nữa.
Lý Diên Khánh lập tức nhớ tới nam tử trẻ tuổi đi cùng Đại Nhạn lúc tết Thổ Địa, hắn vẫn nghĩ không thông nam tử luyện võ kia là người nơi nào, hóa ra là đệ tử Trương gia.
- Thế nhưng mà… có thể giao Đại Nhạn cho phụ thân nàng! Tại sao phải bán đi?
Dương quản gia cười khổ một tiếng nói:
- Phu nhân muốn trả Đại Nhạn lại cho phụ thân nàng, còn thiếu hai năm là đủ thời hạn phu nhân đã tính, nhưng lúc đó là cầm cố, phụ thân nàng nhất định phải cầm ba mươi lạng bạc đến chuộc nàng. Kết quả… kết quả phụ thân Đại Nhạn chuyển tay bán cho Di Xuân Viện.
- Di Xuân Viện!
Lý Diên Khánh lập tức nổi giận, thiên hạ còn có loại phụ thân này, dĩ nhiên đẩy con gái ruột vào hố lửa.
Hắn hung hăng trừng mắt chất vấn Dương quản gia:
- Nhưng nơi này là Lý phủ, người của Di Xuân Viện chạy tới Lý phủ cướp người, Lý phủ mặc kệ sao?
- Tiểu quan nhân, tối qua Đại Nhạn đã thu dọn đồ đạc về nhà, đã không liên quan gì với Lý phủ. Tiểu quan nhân cũng nhìn thấy rồi, vừa rồi là bản thân nàng muốn trốn vào Lý phủ, người áo đen kia không qua cửa, chúng ta không tiện nhúng tay.
Lúc này, Đại Nhạn bỗng nhiên khóc hô:
- Tiểu quan nhân cứu ta!
Lý Diên Khánh quay đầu lại, liền thấy một nam tử khác đi ra từ trong xe bò, vừa giận dữ mắng Đại Nhạn, cùng đại hán áo đen lúc trước kéo Đại Nhạn vào trong xe bò, chính là phụ thân Trương Bình của Đại Nhạn.
Lý Diên Khánh giận dữ, xông nhanh tới, một quyền hung hăng nện vào mặt Trương Bình. Trương Bình hét thảm một tiếng, bị Lý Diên Khánh đánh ngã xuống đất. Lý Diên Khánh lại đá nghiêng một cái, đá vào eo hán tử áo đen, hán tử áo đen bị đá lăn vào trong xe bò.
Lúc này, Lý Diên Khánh phát hiện trên mặt đất có mấy thỏi bạc, hẳn là rơi ra từ trong ngực Trương Bình, hắn tiện tay nhặt lên. Trương Bình căng thẳng, không để ý máu tươi đầy mặt, đưa tay tới cướp:
- Đó là bạc của ta!


Lý Diên Khánh lật tay một chưởng đánh gã ngã xuống đất, hắn ước lượng đoán chừng bốn mươi lạng bạc. Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, hôm nay Trương Bình bán con gái lấy bốn mươi lạng bạc, trả lại ba mươi lạng tiền chuộc cho Lý phủ, chính gã kiếm lời được mười lạng, quả thực là khốn nạn.
- Bạc này là của ngươi sao?
Lý Diên Khánh hỏi đại hán áo đen.
Đại hán áo đen đau đớn không dựng thẳng eo được, gã nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta tốn bốn mươi lạng bạc mua con gái hắn, giấy trắng mực đen, ngươi có thể làm gì?
Lý Diên Khánh nắm chặt vạt áo gã, kéo gã từ trong xe bò ra, tìm ra văn tự bán mình từ trong ngực gã, lại ném bốn mươi lạng bạc cho gã:
- Cút đi!
Đại hán áo đen vừa hận vừa sợ, la mắng:
- Tiểu tử, ngươi chờ, Vương Đại Hỉ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lý Diên Khánh nắm chặt tay, khiến gã liên tục hô to:
- Đi nhanh! Đi nhanh!
Xa phu thúc xe bò rời đi, Lý Diên Khánh quay đầu muốn tìm Trương Bình tính sổ, đã thấy gã lăn lộn trốn về phía xa.
Lý Diên Khánh lại nhìn Đại Nhạn một chút, thấy nàng co quắp trên mặt đất khóc rống, không khỏi thầm lắc đầu. Mặc dù hắn cũng không thích tiểu nương tử này, nhưng đây là tỷ tỷ của Hỉ Thước, hắn có thể nào thấy chết không cứu.
Lý Diên Khánh liếc nhìn Dương quản gia. Dương quản gia hiểu được ý của hắn, lập tức lắc đầu nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận