Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1041: Phong ba danh sách

Chương 1041: Phong ba danh sáchChương 1041: Phong ba danh sách
Mười mấy tên quan lớn ngồi đầy trong Tri Chính Đường. Khi Lý Diên Khánh đi vào đài đường, đại thần lục tục đứng dậy hoan nghênh Nhiếp Chính Vương tới.
Lý Diên Khánh cười cười vung tay ngồi xuống:
- Mời các vị đồng liêu ngồi.
Đám đại thần ngồi xuống, Lý Diên Khánh đi tới trước đài báo cáo công tác. Đây là bố trí riêng để thuận tiện cho quan viên địa phương báo cáo công tác với Tri Chính Đường, hơi cùng loại với đài diễn thuyết sau này.
Lý Diên Khánh đứng trước đài rất tự nhiên, cười nói với mọi người:
- Vừa rồi Cao Tướng công để ta nói cho mọi người tình hình chiến đấu và kế hoạch sau này. Ta xem một bản Báo Sớm tại Phủ Gia Hưng, phía trên đăng quá trình chiến dịch Hà Bắc kỹ càng, đại khái không sai biệt lắm, nhưng một số chi tiết hơi sai lệch. Ví dụ như trên báo nói Kim binh Hà Bắc đều nằm trong tính toán tỉ mỉ của ta, không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Thực ra không phải như thế, như ba vạn quân đội của Hoàn Nhan Tông Phụ, lúc ta nhận được tin tức đã muộn rồi, vẫn nhờ tướng quân Ngô Giai dùng kế dụ họ vào thành Hà Gian, mới áp dụng hỏa kế. Sau này quân báo của Xu Mật Viện sẽ xuất hiện, tất cả mọi người có thể nhìn một chút.
- Vậy có thể mời Nhiếp Chính Vương điện hạ nói một chút chiến tranh tiếp theo hay không?
Phạm Trí Hư hỏi.
Đây mới là vấn đề bách quan quan tâm, cũng là nguyên nhân thực sự họ ngồi ở chỗ này. Làm triều đình, cần phải hiểu bước hành động tiếp theo của quân đội. Trận chiến bắc phạt trước đó, Lý Diên Khánh đã sớm trình bày toàn diện, họ đều rất rõ ràng, như vậy chiến tranh sau khi bắc phạt kết thúc thì sao?
Lý Diên Khánh hiểu được suy nghĩ của mọi người, hắn nói không chút hoang mang:
- Trên thực tế chiến tranh bắc phạt còn chưa kết thúc, hiện giờ quân Tống đang vây công Phủ Yến Sơn. Mọi người đừng quên, Phủ Yến Sơn cũng từng nhập vào Đại Tống, về sau bị Kim binh cướp đi. Chỉ có cướp lấy Phủ Yến Sơn, nhiệm vụ bắc phạt của chúng ta mới tính toán kết thúc mỹ mãn. Về phần tiếp theo chúng ta có cần tiếp tục tác chiến với Kim binh hay không, một mặt phải xem Kim binh có phản công hay không, một mặt khác cũng phải xem quốc lực của chúng ta có thể tiếp nhận hay không. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, chúng ta nhất định phải tiến hành phong tỏa mậu dịch nghiêm khắc nhất, không thể để Kim quốc đạt được một chút vật tư chiến lược từ Đại Tống.
- Nhiếp Chính Vương điện hạ có phương án cụ thể hay không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Phương án cụ thể còn chưa có, hiện giờ chỉ có một mạch suy nghĩ. Chẳng qua ta có thể nói rõ với mọi người, mục tiêu của ta chính là hoàn toàn diệt vong Kim quốc, diệt trừ cái u ác tính và tai họa ngầm sinh trưởng trên lưng chúng ta.
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh lại nói:
- Mọi người cũng không cần nghĩ Kim quốc đáng sợ như vậy. Nói cho mọi người, trải qua chiến tranh nhiều năm như vậy, quốc lực Kim quốc đã tiêu hao gần như không còn, hiện giờ nó chỉ là một bộ lạc hơn một triệu người, quốc lực thậm chí không bằng Tây hạ, làm sao có thể chống lại Đại Tống ta mấy chục triệu nhân khẩu? Một khi đòn dông của Kim quốc đứt gãy, toàn bộ Kim quốc sẽ nhanh chóng sụp đổ như nhà sập, khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Ngay ngày thứ hai Lý Diên Khánh trở về, Tri Chính Đường liền thông qua một nghị quyết, quyên tiền quân phí với dân chúng thiên hạ. Hiệu triệu quyên tiền đặt trên trang đầu Báo Sớm, đồng thời hứa hẹn, đối với một số người cống hiến lớn, không chỉ trao tặng huân quan, tương lai còn dành cho đất đai hoặc đền bù dê bò, cũng nói rõ tiêu chuẩn đền bù thấp nhất. Phàm là người quyên một quan tiền, có thể thưởng một con dê, người quyên năm quan tiền, ban thưởng một mẫu đất.
Đồng thời triều đình hạ lệnh thành lập điểm quyên tiền ở các Châu Huyện. Hiệu triệu quyên tiền đầu tiên bùng nổ ở Phủ Lâm An, trước hai mươi ba điểm quyền tiền tại thành Lâm An đều có hàng dài xếp đầy, bách tính nô nức tấp nập quyên tiền, nhiều nhất là ba trăm năm trăm văn, một số phú thương lớn cũng khẳng khái quyên tiền, đông chủ Bảo Nghiên Trai Lý Đại Khí quyên năm mươi vạn lạng bạc, chấn động toàn thành.
Ngay cả đám quan chức cũng lục tục quyên tiền. Lý Diên Khánh xung phong đi đầu, quyên một vạn quan. Tướng Quốc Phạm Trí Hư quyên năm ngàn quan. Cao Thâm và Tào Nghiễm cũng năm ngàn quan. Trịnh Vọng Chi và Lý Cương đều quyên hai ngàn quan. Những quan viên khác phần lớn quyên dưới một ngàn quan, mấy trăm quan, mấy chục quan khác nhau.
Trong mười ngày ngắn ngủi, chỉ thành Lâm An đã quyên hơn một ngàn vạn quan. Tờ Báo Sớm đặc biệt ra một bản đặc san quyên tiền, đăng ra năm trăm người quyên tiền nhiều nhất.
Vào đêm, Lý Diên Khánh ngồi trong thư phòng của mình chậm rãi lật xem đặc san của Báo Sớm. Trong này thực ra có rất nhiều tin tức hữu dụng, chỉ xem đào móc thế nào.
Lúc này thê tử Tào Uẩn bưng một chén trà tiến đến. Lý Diên Khánh nhướn mày lên hỏi:
- Thanh nhi và mẫu thân của nàng thế nào rồi?
Tào Uẩn gật đầu:
- Dù sao cũng là mẹ con, huyết mạch tương liên, Thanh nhi đã nói chuyện với nàng, ta đoán chừng sau khi sinh con, hai người sẽ hoàn toàn tốt đẹp rồi.
- Đã như vậy, liền để mẫu thân của nàng chuyển vào phủ, một người ở bên ngoài cũng đáng thương.
- Phu quân yên tâm đi! Ta sẽ an bài tốt.
Tào Uẩn đặt trà lên bàn, thấy trượng phu đang xem tin tức quyên tiền, không khỏi cười nói:
- Những ngày này người nào cũng nói quyên tiền, lỗ tai đã nghe thành vết chai rồi.
- Nương tử có quyên hay không?
- Có! Chúng ta không quyên, một vạn quan tiền của chàng đi ra từ nơi nào, không phải chính là mấy người chúng ta gom lại sao? Ngay cả A Liên cũng quyên năm mươi quan tiền của mình.
- Ừ! Đứa nhỏ này hiểu chuyện, Phác nhi quyên không?
- Hắn đương nhiên cũng quyên, mười quan tiền đều quyên hết, cũng rất hiểu chuyện chứ!
Lý Diên Khánh cười vỗ nhẹ lên mông nàng:
- Sợ con trai mình không được khích lệ sao?
- Đó là đương nhiên!
Tào Uẩn dứt khoát nũng nịu ngồi xuống bên người trượng phu, cùng hắn xem báo chí:
- Ta tháy chàng xem danh sách nhiều lần, danh sách này có gì thú vị sao?
- Rất thú vị, nàng xem một chút người quyên tiền thứ hai này, Thuyền Vương Tuyền Châu Trịnh Vinh Thái, quyên mười vạn lạng bạc, bao nhiêu năm không nghe tin tức của hắn, hóa ra hắn ở Tuyền Châu.
- Phu quân biết hắn sao?
- Đương nhiên là biết, năm đó thi giải, hắn ngồi ngay bên cạnh ta, ta tận mắt nhìn thấy hắn gian lận, về sau liền thành bạn tốt của ta.
- Ta cũng nhớ lại.
Tào Uẩn vội vàng nói:
- Năm đó lúc chúng ta thành thân, chàng nói có tên Trịnh mập cho một vạn quan tiền lễ, có phải là hắn hay không?
- Chính là hắn!
- Vậy lúc nào mời hắn tới nhà ngồi một chút, hắn ủng hộ chàng như thế.
- Cũng muốn mời hắn ăn bữa cơm, qua mấy ngày đi!
- Vậy còn chuyện gì thú vị?
Tào Uẩn lại hỏi.
- Còn một chuyện thú vị, trong năm trăm người đứng đầu, ta lại không tìm thấy một hoàng tộc Triệu thị, dường như họ tập thể chống lại.
- Phúc Kim cũng góp một ngàn quan, Kim Nô cũng góp năm trăm quan.
- Các nàng không tính, Phúc Kim quyên tiền là tính phần của ta. Triệu Kim Nô quyên tiền là phần của Tào Thịnh, người khác thì không có. Người thứ năm trăm góp ba trăm quan tiền, chẳng lẽ họ ngay cả ba trăm quan tiền cũng không nỡ quyên sao? Hiện giờ vẫn là giang sơn Triệu Tống nha!
Tào Uẩn suy nghĩ một chút nói:
- Ta cảm thấy không phải họ không muốn quyên, mà là sợ chàng.
- Vì sao nói như vậy?
Tào Uẩn chỉ một người phía trước nói:
- Hình Khải Lương này quyên hai vạn quan tiền, hắn là đại ca của Hình Hoàng hậu. Theo ta được biết, Hình Hoàng hậu và Trịnh Thái hậu cũng góp năm ngàn quan tiền, nhưng bên trên không có tên của các nàng, nói rõ Hình Hoàng hậu đem tiền cho huynh trưởng, để hắn thay mặt quyên. Vậy tại sao Hình Hoàng hậu không dùng danh nghĩa Thái tử quyên tiền, Thái tử quyên tiền thiên kinh địa nghĩa, nàng cũng không chịu, đây không phải là sợ hãi chàng sao?
- Chưa chắc là sợ ta, có lẽ hoàng tộc Triệu thị đang tập thể chống lại.
Tào Uẩn lắc đầu:
- Sự kiện phế tước vị lần trước, nội bộ hoàng tộc đã sớm ồn ào sụp đổ, nơi nào còn có tập thể chống lại cái gì?
- Xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe đại cữu nói, có mấy Vương gia vốn không muốn từ bỏ tước vị, về sau người khác đều từ bỏ, họ không có cách nào mới từ bỏ, nhưng lại hận hoàng tộc chủ động từ bỏ Vương tước trước đó.
- Điều này cũng thú vị, nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, trên bản danh sách này không nhìn thấy một hoàng tộc nào, trong lòng người trong thiên hạ, họ đã thất tín nghiêm trọng.
- Đây không phải điều phu quân hi vọng sao?
Tào Uẩn đứng lên mỉm cười ra ngoài. Lý Diên Khánh ngẩn người, chẳng lẽ dã tâm của mình đã rõ ràng như vậy sao?
Lý Diên Khánh yên lặng đứng trước cửa sổ, hắn còn đang suy nghĩ phải chăng lợi dụng chuyện quyên tiền lần này công kích hoàng tộc Triệu thị. Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao hoàng tộc lại vắng mặt vào thời điểm then chốt như thế, ngay cả ngoại thích cũng liều mạng quyên tiền lấy lòng mình, hoàng tộc lại không một người nào xuất hiện trên danh sách, điều này khiến người trong thiên hạ nghĩ thế nào?
Một khi dư luận bùng nổ, sẽ có ảnh hưởng trí mạng với hoàng tộc Triệu thị. Ngay cả vương triều của mình cũng không quan tâm, còn trông cậy người khác quan tâm họ?
Có lẽ thê tử nói đúng, những hoàng tộc này bởi vì e ngại mình mà không dám quyên tiền, nhưng bởi vậy có thể thấy được, hoàng tộc Triệu thị đã trở thành A Đấu không đỡ nổi.
Lại không có ai dám đứng ra quyên tiền, tuyên cáo lớn tiếng, hoàng tộc cũng không có biến mất, họ vẫn quan tâm vương triều Đại Tống. Đáng tiếc, loại người này không có, mỗi người đều học được bo bo giữ mình.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, họ biểu thị khiêm tốn nhượng bộ, liền cho rằng thoát khỏi cái roi quất của mình sao?
Lý Diên Khánh lập tức viết một phong thư, để thân binh chạy đi giao cho phụ thân mình.

Hai ngày tiếp theo, danh sách dẫn tới dư luận thảo phạt bắt đầu bùng nổ, trên trang đầu Báo Sớm nghiêm khắc phê bình hoàng tộc lạnh lùng tự tư, tại thời điểm ngay cả trẻ con cũng nô nức quyên tiền, chi viện tướng sĩ tiền tuyến, hoàng tộc giàu khắp thiên hạ cũng chỉ có một người góp trăm quan tiền, họ xứng đáng với tướng sĩ dục huyết phấn chiến tại sa trường, xứng đáng với binh sĩ hi sinh vì nước sao?
Báo Sớm phê bình nghiêm khắc trở thành dây dẫn nổ dư luận, trong lúc nhất thời, người trong thiên hạ bao gồm cả Phủ Lâm An đều oán giận, dùng ngòi bút làm vũ khí đối với sự tư của hoàng tộc.
Trận thảo phạt hoàng tộc này kéo dài gần hai tháng, dư luận mới chậm rãi tiêu trừ.
Mặc dù trong sự kiện này hoàng tộc duy trì trầm mặc từ đầu tới cuối, không đưa ra giải thích, nhưng sau khi dư luận kết thúc, lòng người đã thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận