Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 186: Bọ ngựa bắt ve

Chương 186: Bọ ngựa bắt veChương 186: Bọ ngựa bắt ve
Nhưng hắn vừa vọt tới cửa sân trước, đã thấy ba người từ ngoài đi vào, người đi đầu chính là thủ lĩnh thị vệ Đường Thiên Trí, tay gã đang kẹp cổ Thanh Nhi, một thanh chủy thủ sắc bén dí vào huyệt Thái Dương của nàng, phía sau gã còn có hai tên thủ hạ.
- Thì ra là ngươi!
Lý Diên Khánh căm tức nhìn gã.
- Lý thiếu quân, tại hạ là Đông cung Thị vệ Thống chế Đặng Xung, phụng mệnh tới thu hồi thư tín của Chu Miễn.
Đặng Xung liếc nhìn rương sắt phía sau lưng Lý Diên Khánh, cười nhạt nói:
- Cái rương sắt kia đối với Lý thiếu quân không có bất cứ ý nghĩa nào, nhưng tiểu cô nương trong tay ta thì khác, hay là chúng ta làm một cuộc trao đổi đi! Giao cái rương cho ta, ta sẽ thả tiểu cô nương.
Lý Diên Khánh thấy phía sau lưng Đặng Xung đột nhiên hiện ra một cái bóng người mặc quần áo màu xanh, nhanh đến mức giống như bóng ma, mau lẹ vô cùng, trong lòng hắn hơi động, lắc đầu nói:
- Ta thực sự không thể tin được! Đường huynh, nếu như người thật sự có thành ý, ngươi không nên cho người mai phục ở ngoài cửa.
- Ngươi nói cái gì?
Đặng Xung dùng đuôi mắt liếc về phía sau, dường như hắn cũng cảm thấy có điều khác lạ, liền nháy mắt ra hiệu với hai thủ hạ.
Ha tên thủ hạ hiểu ý, cầm đao cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài. Khi hai người vừa tới trước sân, bóng đen đột nhiên hiện ra, chỉ nghe hai tiếng “bốp, bốp” khô giòn, đầu hai tên thị vệ đã bị đánh vỡ nát, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, ngã xuống đất chết ngay lập tức.
Tình thế biến đổi đột ngột khiến Đặng Xung hết sức sợ hãi, sự chú ý bị phân tán, đây chính là thời cơ trong chớp mắt dành cho Lý Diên Khánh, khối đá trong tay hắn liền nhanh như chớp ném ra, trúng ngay giữa mu bàn tay trái cầm chủy thủ của Đặng Xung, cú ném này rất mạnh, khiến xương tay gã nứt ra, Đăng Xung kêu thảm một tiếng, chủy thủ trong tay leng keng rơi xuống đất.
Thanh Nhi cũng phối hợp xuất thủ cùng Lý Diên Khánh, đồng thời với lúc chủy thủ rơi xuống, nàng đột nhiên hất mạnh cánh tay Đặng Xung, vọt ra ngoài, thoát khỏi sự khống chế của gã.
Nhưng Đặng Xung đã không còn có thể để ý tới nàng, bóng đen sau lưng gã trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt, gã cố nén đau đớn, rút trường kiếm ở thắt lưng đâm về phía ngực của đối phương, tránh né không còn kịp, gã chỉ có thể dùng biện pháp lưỡng bại câu thương bức đối phương lui về phía sau.
Đặng Xung vốn là Ảnh vệ của Thái tử Triệu Hoàn, võ nghệ cực kỳ cao cường, bằng không gã cũng không thể làm thủ lĩnh thị vệ, chỉ tiếc là tay trái của gã đã bị thương, ít nhiều ảnh hưởng tới thế đánh của gã, ảnh hưởng này đối với đối thủ bình thường có thể không lớn, nhưng đối mặt với cao thủ chân chính, loại ảnh hưởng này lại mang ý nghĩa sống còn, tay trái đau đớn khiến tốc độ xuất kiếm của gã hơi chậm, mũi kiếm vừa chạm tới đối phương, thì gậy sắt đã rít gió quét ngang mà tới, “Bốp”, gã nghe được tiếng xương vỡ vụn, lập tức không còn biết gì nữa.
Thi thể Đặng Xung yếu ớt ngã xuống đất, người áo xanh ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh đã giương cung lắp tên nhắm vào đối phương, võ nghệ của đối phương quá lợi hại, hắn tự biết kiếm thuật của mình không phải là đối thủ, chỉ có thể dùng đồng cung thiết tiễn liều chết với đối phương một trận.
Lúc này, hắn đã thấy mặt mũi của đối phương, người áo xanh tuổi chừng ba mươi, dáng người cao gầy, khuôn mặt gầy gò, một đôi mắt tam giác sắc bén dị thường, toàn thân trên dưới dường như ẩn chứa một sức mạnh vô tận, trong tay cầm một cây gậy sắt dài bốn thước, trên đầu gậy dính đầu óc trắng hếu.
- Ngươi là ai?
Lý Diên Khánh nghiêm nghị hỏi.
Người áo xanh chăm chú nhìn đồng cung thiết tiễn trong tay Lý Diên Khánh, ánh mắt lộ ra một vẻ nhu hòa hiếm có. Y thản nhiên nói:
- Ta là người do Thái tướng công phái tới, tới lấy đi tất cả chứng cứ bất lợi đối với người, ngươi giao tất cả những vật liên quan tới Thái tướng công cho ta đi! Sau đó, chúng ta đường ai nấy đi.
- Làm sao ta tin ngươi được?
- Đồng cung thiết tiễn của ngươi không làm gì được ta đâu, nếu ta muốn giết các ngươi, đó là việc dễ như trở bàn tay, dựa vào điểm này, ngươi nên tin ta.
Thị vệ Trần Tiểu Ất đứng bên cạnh nói với Lý Diên Khánh:
- Thiếu quân, hắn nói thật đấy!
Hai tên thị vệ đều là cao thủ, trong lòng bọn họ đều biết, với võ nghệ của Đặng Xung, vừa đối mặt với người này đã bị giết chết, càng không cần phải nói bọn họ.
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn người áo xnah một lát, rồi quay đầu lại nói với Thanh Nhi:
- Ngươi tới tìm giúp ta!
Thanh Nhi đang định mở rương, người áo xanh khoát tay chận lại, nói:
- Người khác ta không tin được, ngươi tới lấy!
Lý Diên Khánh nhìn y chằm chằm một lát, rồi chậm rãi buông đồng cung xuống, không hiểu vì sao, hắn không cảm thấy vẻ thù địch trong ánh mắt của người áo xanh.
Lý Diên Khánh ngồi xổm xuống mở rương sắt ra, lật xem từng phong thư, người áo xanh cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ hắn. Lý Diên Khánh lục tìm hai lần, sau khi tìm ra tất cả số thư từ của Thái Kinh, lại tìm sổ ghi chép quà tặng cho ông ta, ném tất cả cho người áo xanh.
- Tất cả đều ở đây?
Người áo xanh nhặt thư và sổ ghi chép lên, cũng không nhìn, liền nhét vào trong ngực. Y lại liếc nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh, nói:
- Sư phụ ngươi không nói cho ngươi biết sao? Trong vòng hai mươi bước, lực sát thương của đồng cung thiết tiễn còn không bằng cung tên thông thường.
Nói xong, thân hình y nhoáng lên, trong chớp mắt liền biến mất, tốc độ cực nhanh, khiến Thanh Nhi và hai tên thị vệ kinh ngạc kêu lên.
Hai tên thị vệ chạy vội ra ngoài, một lát trở lại nói:
- Quá độc ác, toàn bộ người Mãn phủ đều bị giết sạch, tất cả đều là một gậy chí mạng.
Tâm trạng Lý Diên Khánh hết sức phức tạp, vì sao người kia tin tưởng mình như thế, mình ném thư cho y, vậy mà y cũng không thèm nhìn một chút, mặc dù thủ đoạn độc ác, nhưng lại không có chút ác ý nào đối với mình…Trực giác nói cho hắn biết, người áo xanh kia có mối liên hệ nào đó với đồng cung thiết tiễn, có dịp mình phải hỏi lại sư phụ.
- Tiểu quan nhân, ngươi có giấu phong thư nào không?
Thanh Nhi nhỏ giọng hỏi.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ta giao toàn bộ cho hắn, những thư từ này đối với ta không có ý nghĩa gì, ta cần gì phải mạo hiểm?
Lý Diên Khánh cùng các thị vệ mang tất cả thi thể vào bên trong Nguyệt lâu, cho một mồi lửa đốt tiểu lâu. Khi tiểu lâu từ từ chìm trong lửa, Lý Diên Khánh mới rời khỏi Diên Thọ sơn trang, phóng ngựa chạy gấp về phía thành Cô Tô.
Khi đoàn người của Lý Diên Khánh đến Phong Kiều ngoài thành Cô Tô, cảnh tượng trước mắt khiến cả bọn đều ngẩn ra, chỉ thấy hai bên bờ kênh đông nghịt người, ít nhất cũng trên mười vạn người, tình cảm quần chúng đang sôi sục, vây quanh năm mươi chiếc thuyền lớn bên trong kênh dào. Phía trước kênh đào, cũng có rất nhiều thuyền nhỏ ngăn chặn, đội tàu đành phải bỏ neo giữa kênh đào.
Trương Dũng chạy tới nghe ngóng tình hình trong chốc lát, rồi trở về bẩm báo:
- Lý thiếu quân, những người dân này yêu cầu giao Chu Miễn ra, bằng không, họ sẽ lập tức phóng hỏa đốt thuyền, quan phủ khuyên bọn họ cũng vô ích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận