Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 632: Tri Châu tâm sự

Chương 632: Tri Châu tâm sựChương 632: Tri Châu tâm sự
Đi vào đại trướng trung quân vừa mới dựng lên, trong đại trướng còn chưa có sắp xếp, các vật phẩm chồng chất đầy bàn. Lý Diên Khánh kéo hai chiếc ghế qua mời Lâm Đức ngồi xuống, lại gọi thân binh đi pha trà.
- Ta không rõ ràng chân tướng người Khương bạo loạn lần này, Lâm Tri Sự hẳn là biết được, không ngại nói cho ta nghe một chút cách nhìn của ngài.
- Ta cũng chỉ biết một chút da lông.
Lâm Đức trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nói chính xác, lần này không phải người Khương bạo loạn, mà là Hắc Đảng Hạng bạo loạn.
- Hắc Đảng Hạng!
Lý Diên Khánh lập tức hơi mẫn cảm với cái tên Đảng Hạng này.
Lâm Đức hiểu được sự kinh ngạc của Lý Diên Khánh, nếu là ai cũng sẽ giật mình, y cười khổ một tiếng giải thích:
- Thật ra Hắc Đảng Hạng này quan hệ không lớn với phía Tây Hạ, bắt đầu từ đầu Tống họ chính là con dân của triều Tống, hơn một trăm năm, dù thói quen sinh hoạt hay khẩu âm cái gì đều dung nhập với bên này. Ta rất quen thuộc lão Tù trưởng Dã Lợi Bình Nguyên của họ, mấy năm trước đây quân Tống tác chiến với Tây Hạ, Dã Lợi Bình Nguyên còn điều ba ngàn trai tráng trợ giúp quân Tống vận chuyển lương thực.
Lý Diên Khánh khó hiểu trong lòng, lại hỏi:
- Đã như vậy vì sao lần này lại bạo loạn, nghe nói trước kia cũng có bạo loạn, là sao vậy?
- Lần trước căn bản không gọi là bạo loạn, nhiều nhất chỉ là dùng côn đuổi thuế lại ra, sau đó chạy tới Quan nha Khánh Châu làm ồn, kháng nghị chúng ta gia tăng thuế phú. Lần này thì khác, thực sự là bạo loạn, chẳng qua trong này cũng có duyên cớ.
- Nói cụ thể một chút, duyên cớ gì?
- Thật ra cũng rất đơn giản. Lão Tù trưởng sắp không sống được, hai huynh đệ tranh vị trí. Dã Lợi Bình Nguyên muốn truyền vị trí Tù trưởng cho con trai nhỏ là Dã Lợi Thịnh. Dã Lợi Thịnh từng đọc sách tại phủ Kinh Triệu, thiên về giữ gìn mối quan hệ với triều đình. Nhưng con trai lớn Dã Lợi Phong quan hệ mật thiết với phía Tây Hạ, lần này đoán chừng hắn nhận được mật lệnh của Tây Hạ, liền dùng hứa hẹn đất đai dỗ dành mấy bộ lạc khác cùng làm loạn với hắn. Dã Lợi Phong cũng muốn thừa cơ cướp đoạt vị trí Tù trưởng, đại khái chính là như vậy.
Lý Diên Khánh bật cười:
- Đây cũng không phải hiểu rõ da lông rồi! Quả thực giống như người trong cuộc.
Mặt Lâm Đức đỏ lên, qua nửa ngày nhăn nhó nói:
- Trước đó Dã Lợi Bình Nguyên gửi cho ta một phong thư, nói rõ tiền căn hậu quả.
Lý Diên Khánh mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Thư vẫn còn chứ?
Lâm Đức thấy Lý Diên Khánh rất hứng thú, liền lấy một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh cười nói:
- Chữ viết không tồi!
- Đây là Dã Lợi Bình Nguyên miệng đọc, con trai nhỏ Dã Lợi Thịnh chấp bút. Tiểu tử kia từng quen biết với ta, hắn đọc sách bốn năm tại phủ Kinh Triệu, nếu mặc trang phục người Hán, chính là một thư sinh yếu đuối.
Lý Diên Khánh gật đầu cười nói:
- Lần này Hắc Đảng Hạng bạo loạn, ta vẫn hi vọng cuối cùng dùng phương thức đàm phán để giải quyết. Chỉ cần Lâm Tri Sự giúp đỡ ta, ta sẽ thêm tên của Lâm Tri Sự vào sổ ghi chép công lao, thế nào?
Lâm Đức vui mừng, có công lao, y có thể lấy công chuộc tội. Y thi lễ:
- Đa tạ Đồng Tri hết sức giúp đỡ, hạ quan chắc chắn khắc ghi trong lòng!
Lý Diên Khánh cũng không tin tưởng Lâm Đức, Hắc Đảng Hạng chắc chắn có liên quan với Tây Hạ, chỉ có thể nói một bộ phận muốn cân bằng giữa Tống Hạ, không muốn tham dự đấu tranh giữa Tống Hạ để tránh gặp phải mối họa diệt tộc. Trước mắt Tù trưởng Dã Lợi Bình Nguyên chính là đại biểu, mà trưởng tử Dã Lợi Phong thì hoàn toàn nghiêng về phía Tây Hạ.
Căn cứ vào nhận biết này, Lý Diên Khánh cũng không đi đường cực đoan, diệt toàn bộ tộc Hắc Đảng Hạng, như vậy là không thực tế. Từ khi xuất phát từ Kinh Triệu hắn đã có kế hoạch sẵn, biện pháp trước nhất là có đánh có kéo, trước tiên dùng quền dạy dỗ Hắc Đảng Hạng, cần giết thì một tên cũng không để lại, đánh nôn ra tất cả những gì họ đã ăn vào, nên đền mạng bồi thường cũng tuyệt đối không nương tay, đàm phán với Hắc Đảng Hạng trên cơ sở này, mục đích cuối cùng là để họ ngoan ngoãn, không còn gây chuyện thị phi.
Đương nhiên, rất nhiều người đang suy đoán có phải Lý Diên Khánh đưa phụ nữ và trẻ em bắt được tới phủ Kinh Triệu làm nô hay không. Nhưng trên thực tế Lý Diên Khánh không có suy nghĩ này, hắn định thả những phụ nữ và trẻ em này trở lại bộ lạc, phụ huynh trượng phu của họ đáng chết, nhưng họ lại vô tội.
Lâm Đức rời đi, Lý Diên Khánh bắt đầu suy nghĩ hành động tiếp theo. Hắn phái người mời Hàn Thế Trung và Tào Tính tới, đồng thời để Mạc Tuấn và Lưu Phương tham dự bàn bạc. Hai người này kỳ thực đều có mưu lược, chỉ không có cơ hội phát huy mưu lược.
Hàn Thế Trung là người nóng tính, cũng không hiểu khiêm tốn cái gì. Gã đưa ra ý kiến của mình trước:
- Nếu như đã cách hang ổ của họ chỉ sáu mươi dặm, vậy chúng ta trực tiếp công kích hang ổ, để cho các huynh đệ đánh một trận thống khoái, ta cảm thấy đây cũng là một loại rèn luyện.
Sở dĩ Hàn Thế Trung dám nói như vậy, cũng bởi vì họ thu được hai ngàn năm trăm chiến mã, gây dựng hai đội kỵ binh, khiến Hàn Thế Trung có lực lượng đánh một trận với quân Đảng Hạng.
Lý Diên Khánh không tỏ thái độ, cười nhìn lại Tào Tính:
- Suy nghĩ của lão Tào thì sao?
Tào Tính cân nhắc một chút:
- Trên nguyên tắc ta đồng ý phương án của Hàn Thống Lĩnh, nhưng ta cảm thấy chúng ta có thể làm kỹ càng một chút, ví dụ như chuẩn bị tốt tình báo, Hắc Đảng Hạng rốt cuộc còn bao nhiêu kỵ binh? Trang bị thế nào? Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng mà!
Hàn Thế Trung hơi nóng mặt, gã cũng thừa nhận Tào Tính bổ sung rất tốt, nhất là tình báo cực kỳ quan trọng, gã hơi thiếu suy tính.
- Hai vị Tham Quân Mạc Lưu có cách nhìn gì không?
Lý Diên Khánh lại mỉm cười nhìn Mạc Tuấn và Lưu Phương.
Hai người nhìn nhau, Mạc Tuấn cười nói:
- Thật ra lúc ở Kinh Triệu ta đã nói việc này với Lưu Tham Quân, chúng ta nhất trí cho rằng trước khi khai chiến thì phải nghĩ kỹ nên kết thúc thế nào. Hiện giờ thời gian đã không còn nhiều, Thống Chế phải bắt đầu cân nhắc vấn đề này.
Lý Diên Khánh gật đầu, hắn hiểu được ý của Mạc Tuấn:
- Ta vẫn luôn cân nhắc chuyện này, sau này chúng ta sẽ trao đổi sâu hơn một chút, hiện giờ chúng ta chỉ nói chiến tranh.
Lưu Phương tiếp lời cười nói:
- Kinh nghiệm đánh trận của chúng ta còn chưa đủ, chỉ là ta cảm thấy hẳn là phải phát huy ưu thế của chúng ta, cố gắng giảm bớt thương vong.
Lý Diên Khánh suy nghĩ, liền nói với Hàn Thế Trung và Tào Tính:
- Vẫn lấy tình báo làm chủ, cố gắng hiểu rõ lai lịch của đối phương, sau đó chúng ta quyết định phương án chiến thuật cụ thể.
- Tuân lệnh!
Hàn Thế Trung và Tào Tính vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh lại nói với Mạc Tuấn:
- Chuyện hôm nay ta nói, Tham Quân làm xong chưa?
- Là chuyện Cống Tổ Văn sao?
- Đúng vậy!
- Ta đã nói với hắn, ta nói Thống Chế cân nhắc bổ nhiệm ngươi làm Thiên tướng. Nhưng hắn lại hi vọng mình làm từ thuộc cấp, sau khi giết định lập công rồi từ từ thăng lên làm Thiên tướng.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Coi như khiêm tốn, như vậy đi! Trước tiên điều hắn vào quân Kinh Triệu, sau đó ta sẽ suy nghĩ một chút chức vụ cụ thể của hắn, điều này không phải do hắn.
- Ta đã biết, hiện giờ đi xử lý thủ tục cho hắn!
Mạc Tuấn quay người muốn rời đi, Lý Diên Khánh lại gọi gã:
- Vừa rồi ngươi nói kết thúc chiến tranh thế nào, thật ra ta đã có ý tưởng, chiến tranh phải đánh, đàm phán cũng phải chuẩn bị. Lâm Tri Sự tương đối quen thuộc Hắc Đảng Hạng, ngươi đi bàn bạc với hắn một chút, tranh thủ đưa ra một phương án đàm phán, về sau đám phán sẽ do ngươi và hắn phụ trách.
- Ti chức hiểu được!
Lý Diên Khánh lại nói với Lưu Phương:
- Phương án phân phối chiến mã vẫn phải điều chỉnh lại lần nữa, ý kiến của các doanh phía dưới rất lớn, ngươi đi kiểm tra tình hình trước, sau đó tính toán mọi mặt, đồng thời phải cân nhắc đến chiến mã mới tăng thêm, nhanh chóng đưa ra một phương án phân án!
Mạc Tuấn và Lưu Phương rời đi, trong đại trướng chỉ còn lại một mình Lý Diên Khánh, hắn chắp tay đi qua lại trong đại trướng. Đây là lần đầu hắn làm Chủ soái dẫn binh tác chiến, hắn nhất định phải cân nhắc vấn đề từ góc độ Chủ soái. Rất hiển nhiên, Tây Hạ thúc đẩy Hắc Đảng Hạng bạo loạn, chính là muốn kiềm chế quân Tống. Một khi cuộc bạo loạn của Hắc Đảng Hạng bị dập tắt nhanh chóng, Tây Hạ dùng cái gì để kiềm chế Đại Tống.
Lý Diên Khánh mơ hồ cảm thấy, cái chết của Hoàn Nhan A Cốt Đả khiến Tây Hạ thấy được một tia hi vọng, chỉ sợ họ cũng muốn thừa dịp này đục nước béo cò, cá ở đâu? Hoặc là Tây Kinh Liêu quốc, hoặc chính là Gia Luật Diên Hi.
Lý Diên Khánh suy nghĩ, nhưng những thứ này đều cách hắn quá xa, việc cấp bách là hắn còn phải nhanh chóng bình định Hắc Đảng Hạng bạo loạn, cho triều đình một bản báo cáo xinh đẹp, đây mới là việc liên quan tới chỗ đứng của hắn tại phủ Kinh Triệu thậm chí Thiểm Tây Lộ.

Hai ngày sau, Yến Thanh và nhóm trinh sát lần lượt trở về, mang tới rất nhiều tình báo. Sau khi Trương Hổ chỉnh lý, mạch lạc cũng dần rõ ràng.
Hắc Đảng Hạng chỉ là một chi của đông đảo người Khương ở khu vực bắc bộ Thiểm Tây Lộ. Mặc dù tương đối cường đại, nhưng số người của bộ lạc cũng chỉ khoảng tám tới mười vạn, thanh niên trai tráng có thể tham gia chiến tranh đại khái khoảng một vạn năm ngàn người. Chẳng qua trạng bị của họ đều không tồi, trên cơ bản đều có giáp da và trường mâu, còn có tám ngàn chiến mã, ngoại trừ vũ khí nội tặc Dương Lân đầu cơ trục lợi ra, còn có người Tây Hạ âm thầm ủng hộ.
Phân tích từ những tin tình báo này, Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, sau khi mình xuất kích một quyền nặng nề, cũng nên có động tác lôi kéo, làm yên lòng phái cầu hòa, tránh chèn ép họ, cuối cùng hai phái liên hợp đối phó quân Tống.
Nghĩ rõ điểm này, Lý Diên Khánh quyết định án binh bất động, đồng thời hạ lệnh phóng thích một phần phụ nữ và trẻ em bị bắt trở về nhà. Đây là một thái độ, hắn tin tưởng đối phương sẽ nhanh chóng có đáp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận