Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 720: Biết người biết ta

Chương 720: Biết người biết taChương 720: Biết người biết ta
Ngoài thành Đại Danh là đại doanh bát ngát của Kim binh, đây là quân doanh của mười lăm vạn đại quân, quy mô rộng lớn, hùng vĩ lạ thường, bốn phía đại doanh được đào chiến hào, cắm đầy sừng hưu, hàng rào tráng kiện bao gọn lấy toàn bộ đại doanh.
Nơi đây là trụ sở đại quân chủ lực Đông Lộ của Kim quốc, tuy chủ tướng Quân Đông Lộ là Hoàn Nhan Tông Vọng, nhưng Đô Nguyên Soái Hoàn Nhan Tà Dã cũng ở trong đại doanh, tiết tấu tiến quân của Quân Đông Lộ là hoàn toàn do Hoàn Nhan Tà Dã làm chủ.
Hoàn Nhan Tà Dã là đệ đệ ruột của Hoàn Nhan A Cốt Đả, là thúc phụ của Hoàn Nhan Tông Vọng, tuổi khoảng bốn bảy bốn tám, dáng dấp hắn với khuôn mặt gầy gò, ánh mắt lạnh lẽo, tuy võ nghệ không giỏi, nhưng lại là một người cực kỳ có mắt nhìn, thủ đoạn cay độc.
Đại trướng Đô Nguyên Soái của Hoàn Nhan Tà Dã chiếm diện tích chừng hai mẫu ruộng, bên trong đích thực là bộ trướng, ở giữa là đại trướng quân vụ, hai bên là trướng sách và trướng ngủ, lúc này ngay tai trướng sách của Hoàn Nhan Tà Dã, Hoàn Nhan Độc vừa trở về cúi đầu, mặt mũi đầu hổ thẹn nghe Hoàn Nhan Tà Dã răn dạy.
- Ngươi biết vì sao ta chỉ cho ngươi tập kích Phủ Đại Danh mà không cho ngươi tập kích Phủ Khai Phong không?
Hoàn Nhan Tà Dã nói nhẹ nhàng, nhưng sự lợi hại của hắn không nằm ở ngữ điệu và ngữ khí của lời nói, mà là ở kết luận hắn đưa ra, một cái kết luận của hắn cũng đủ để một tên Đại tướng bị ghẻ lạnh cả đời, cho nên Kim quốc từ trên xuống dưới không ai không sợ hắn.
- Ti chức ti chức làm trái quân lệnh, xin Đô Nguyên Soái trách phạt!
- Chuyện trách phạt lát nữa nói, nhưng ta muốn ngươi hiểu được đạo lý, biết mình đã sai ở đâu?
- Vâng!
Hoàn Nhan Độc ngoài miệng nhận sai, trong lòng lại không phục, năm ngàn kỵ binh trong tay gã đều là thiết kỵ Nữ Chân, thuộc tinh nhuệ của tinh nhuệ, một khi gã tiến đánh, thật không tin là Quân Tống còn có thể ngăn cản được mình, cho dù không công được thành Biện Kinh, hung hăng diễn võ giương oai một trận cũng không vấn đề gì, tại sao Đô Nguyên Soái không cho mình xuôi nam?
Trong lòng Hoàng Nhan Độc nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không giám nói, nhưng ánh mắt độc ác của Hoàn Nhan Tà Dã vẫn nhìn ra được là gã không phục, nên lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi cho ta biết, năm ngàn kỵ binh của ngươi xuôi nam có thể làm được gì?
- Năm ngàn kỵ binh của ta có thể đánh tan năm vạn quân Tống.
- Hừ!
Hoàn Nhan Tà Dã cười lạnh một tiếng:
- Nếu như quân Tống không tiếp chiến thì sao? Ngươi có thể công hạ được thành Biện Kinh?
- Thành Biện Kinh ta không công được, nhưng ta có thể giết hết người Tống chung quanh Biện Kinh, xếp đầu người thành kinh quan, dọa vỡ mật tên cẩu hoàng đế Tống Triều.
- Chỉ sợ ngươi làm vậy quân Tống chẳng những không sợ vỡ mật, ngược lại cùng hận mối thù chung, làm dấy lên dũng khí bọn chúng, sẽ tạo thương vong cho chúng ta nhiều hơn! DOC FULL.VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í
Hoàn Nhan Tông Vọng ngồi bên cạnh bất giác nhíu mày, gã cảm thấy lời này của Hoàn Nhan Tà Dã không có căn cứ lắm, quân Tống nếu vì việc này mà kích thích sĩ khí của địch, cũng sẽ không bị thua thảm hại như vậy, quả thực gã cảm thấy cách làm của Hoàn Nhan Độc cũng có điểm có lý, dùng đầu người xây một tòa kinh quan, hoặc là dọa quân thần Đại Tống một phen run rẩy.
Đương nhiên, Hoàn Nhan Tông Vọng không thể nói giúp cho Hoàn Nhan Độc, gã ở bên cạnh nói:
- Lão Thất, sai thì cũng đã sai rồi Đô Nguyên Soái lệnh ngươi đánh tới Phủ Đại Danh, ngươi lại tự ý đánh tới Phủ Khai Phong, đây chính là làm trái quân lệnh, ngươi nên chịu phạt đi!
Hoàn Nhan Độc thở dài trong lòng, một chân quỳ xuống ôm quyền nói:
- Ti chức biết tội!
- Đã biết tội, vậy giáng ngươi xuống Bách Phu Trưởng!
Hoàn Nhan Tà Dã nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến toàn thân Hoàn Nhan Độc run rẩy, vậy mà giáng mình từ Vạn Phu Trưởng xuống làm Bách Phu Trưởng, gã bỗng hiểu ra vì sao mà tất cả mọi người đều sợ Hoàn Nhan Tà Dã, quả thực quá độc ác, mình mười hai tuổi đã là Bách Phu Trưởng, lăn lộn hai mươi năm, nam chinh bắc chiến lập không ít công lao mới lên được chức Vạn Phu Trưởng, chỉ vì mình tự ý xuất binh mà phủi sạch công tích hai mươi năm của mình.
Hoàn Nhan Độc lập tức có chút bi phẫn, đứng dậy nói:
- Cái chức Bách Phu Trưởng này ta cũng không cần nữa, ta bây giờ tới bộ lạc săn bắn!
Gã bỏ mũ xuống, hung hăng ném xuống đất, quay người bước nhanh tời khỏi.
Hoàn Nhan Tà Dã cũng lạnh lùng nhìn gã đi khuất, ra lệnh nói:
- Đuổi hắn ra khỏi quân doanh, suốt đời không được thu nhận!
Hoàn Nhan Tông Vọng bên cạnh toàn thân chấn động, tiền đồ của Hoàn Nhan Độc vậy là mất hết rồi sao? Gã há hốc mồm, nói không nên lời.
- Ngươi muốn nói giúp hắn?
Hoàn Nhan Tà Dã nháy mắt, ánh mắt sắc bén rơi xuống mặt Hoàn Nhan Tông Vọng.
Hoàn Nhan Tông Vọng vội vàn lắc đầu,
- Quân lệnh như núi, đó là tự làm tự chịu!
Hoàn Nhan Tà Dã đứng dậy chắp tay đi vài bước, cuối cùng hắn dừng lại thở dài nói:
- Nếu như không phải Lý Diên Khánh tọa trấn kinh thành, Hoàn Nhan Độc đi thì đi thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng giật mình, hóa ra thúc phụ lo lắng là Lý Diên Khánh, gã do dự một chút, vẫn không kiềm chế được nói:
- Lý Diên Khánh thủ thành mặc dù không tệ, nhưng nếu như đánh chính diện, cũng chưa chắc là đối thủ của Kim Quốc!
- Người Hán cũng nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lý Diên Khánh đảm nhiệm Phủ Doãn Khai Phong, ta đã biết lần này xuôi nam, đối thủ của chúng ta tất nhiên là hắn, mấy tháng nay ta cũng không nhàn rỗi, góp nhặt không ít tin tình báo của hắn, thậm chí còn nghe ngóng tin tức của hắn từ Tây Hạ, kết quả vượt quá dự liệu của ta a!
- Ý của Nguyên Soái là, hắn không chỉ thủ thành lợi hại, mà dã chiến cũng không tệ?
- Chí ít hắn chưa từng bại qua, mặc dù dũng sĩ Nữ Chân của chúng ta có thể so với Khiết Đan, Đảng Hạng, nhưng cẩn thận một chút không có gì là sai cả, lần này ta lập quân trạng tại Lang Chủ, bắt buộc phải theo sắp xếp của ta để tiến đánh triều Tống, Hoàn Nhan Độc làm trái quy định của ta, ta không thể khách khí với hắn.
Hoàn Nhan Tà Dã bình thường lời nói nhỏ nhẹ, ngữ khí lạnh như băng, khiến Hoàn Nhan Tông Vọng đang ngồi bên cạnh không khỏi rùng mình.
- Hô! Hô!
Bên trong tường cao của kinh thành, tiếng hô hào theo nhịp của mấy ngàn dân phu, đang dùng từng câu gỗ to tròn nện chặt mặt đất, đây cũng là kinh nghiệm chiến đấu phòng ngự của Thái Nguyên, Thái Nguyên là nện chặt mặt đất sau đó thả nước làm ao, kinh thành thì không thể rập khuôn theo, chủ yếu hiện tại đang mà mùa đông giá rét, thả nước thì sẽ đóng thành băng, sẽ không có ý nghĩa đàn hồi làm chậm lại lực hỏa cầu.
Nhưng mặc dù không thể thả nước, Lý Diên Khánh vẫn có cách, hắn hạ lệnh cắm từng chiếc cọc gỗ vót nhọn hai đầu xuống bùn đất, tạo thành trận pháp với cọc gỗ dày đặc, hỏa cầu quân địch bắn vào, sẽ có cái bị cắm trên cọc gỗ mà không bay tiếp ra được.
Hơn nữa mặt đất được nèn chặt vẫn còn một lớp tác dụng khác, đó chính là phòng quân địch đánh địa đạo. Đánh địa đạo là một trong những thủ đoạn công thành quan trọng, tuy người Kim chưa chắc đã nghĩ ra, nước Liêu lại rất tinh thông, Lý Diên Khánh đã từng giao thủ với người Kim ở Thái Nguyên, hắn cảm thấy thủ đoạn công thành của người Kim đã không thua gì nước Liêu, mà sỹ khí công thành và sức chiến đấu còn vượt xa cả quân Liêu, chứ đừng nói đến quân Tống.
Hiện trường trận chiến phòng ngự này của họ nếu như chỉ dựa vào mình sức chiến đầu của binh sĩ chắc chắn sẽ tất thua, bắt buộc phải dựa vào vũ khí phòng ngự lớn mạnh, đương nhiên, còn cần có sự hỗ trợ về thiên thời địa lợi nhân hòa. Mùa đông thủ thành có mặt lợi cũng có mặt bất lợi, mặt bất lợi là sông bảo vệ thành đã đóng băng, mất đi tác dụng bảo phòng vệ, mà mặt lợi cũng là đóng băng, binh sĩ vẩy một lượng lớn nước xuống tường thành, ngưng tụ thành băng sau đó hình thành nên một bức tường thành dày dặn, cho dù quân địch sử dụng Chấn Thiên Lôi cũng rất khố đổ vỡ được tường thành.
Trong thành, Lý Diên Khánh đang cưỡi ngựa thị sát việc dỡ bỏ nhà dân trong thành, giống như thành Thái Nguyên, toàn bộ nhà dân cách tường thành trăm bước đều phải dỡ bỏ, việc này liên quan tới lợi ích bản thân của trên một vạn gia đình, vì chuyện này, Lý Cương đã giải thích mất đúng ba ngày, cuối cùng dùng cái giá đắt đỏ để đền bù, mới thuyết phục được dân chúng dỡ nhà, cho dù là như vậy, lúc các binh sĩ dỡ nhà, vẫn bị một số bách tính vây quanh chửi mắng.
Bên thành bắc xảy ra chuyện, mười mấy lão nhân nằm trong nhà không cho tháo dỡ, khuyên thế nào cũng không được, vang vẳng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, nói muốn cùng tổ tông của họ đồng quy vô tận.
- Khởi bẩm Đô Thống, đám lão nhân này đã gây phiền hà mấy ngày nay, tiền đã nhận từ lâu nhưng không chịu đi, nếu cưỡng ép bắt người bọn họ sẽ đâm đầu vào tường, mấy ngày trước họ đã đâm vào tường chảy cả máu đầu, không có cách nào bắt bọn họ ạ!
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Cưỡng ép khiêng chúng ra, ném vào một gian phòng trống nhốt lại, bọn chúng muốn đâm đầu tìm cái chết thì tùy!
- Tuân lệnh!
Thống lĩnh chạy vội đi, bắt đầu chỉ huy binh sĩ cưỡng ép khiêng lão nhân trong nhà ra, đưa tới một căn nhà trống ngoài trăm bước giam lại.
Ngay lập tức tiếng khóc than vang cả một vùng,
- Không được dỡ nhà của ta, có chết cũng phải chết trong nhà!
- Thả ta ra, để ta đi chết!
Các binh sĩ khiêng chân khiêng tay, khiêng mười mấy lão nhân ra ngoài, Thống Lĩnh thét lên hạ lệnh,
- Dỡ!
Từng cây gỗ đánh vào tường nhà, từng mảnh tường bị đổ ập xuống, lập tức bụi tung mù mịt.
Lúc này, một kỵ binh chạy tới trước mặt Lý Diên Khánh, ôm quyền thi lễ, đưa một tờ giấy cho Lý Diên Khánh,
- Khởi bẩm Đô Đốc, có thư gửi cho ngài.
Lý Diên Khánh mở thư ra xem, xoay người thúc ngựa chạy về hướng Ngự Nhai,
- Chúng ta tới Phàn Lâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận