Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 70: Vào thành đi thi. (3)

Chương 70: Vào thành đi thi. (3)Chương 70: Vào thành đi thi. (3)
Bọn họ ngồi xuống gần cửa sổ tầng hai, Lý Văn Quý cười híp mắt rót cho Lý Diên Khánh một chén rượu:
- Khánh nhi, chúng ta đã gần ba năm không gặp rồi!
Lý Diên Khánh bỗng có cảm giấy, mấy năm nay hắn sống bình tĩnh như vậy, có phải cũng bởi vì Lý Văn Quý dọn tới huyện thành, không ở tại trấn Lộc Sơn hay không?
Lý Văn Quý thấy Lý Diên Khánh không trả lời mình, lại cười hỏi:
- Cha ngươi ở An Dương thân thể vẫn khỏe chứ?
- Ta ơn tộc tổ quan tâm, cha ta thân thể vẫn khỏe.
- Vậy thì tốt rồi!
Lý Văn Quý uống chén rượu, liền chậm rãi nói:
- Vài chục năm nay, trải nghiệm lớn nhất của, ta là tộc nhân trợ giúp lẫn nhau, gia tộc mới có thể phát triển thịnh vượng, không biết Khánh nhi có phủ nhận điểm này?
Bản thân lời này không sai, nhưng phải xem nói ở trường học nào. Giống như bây giờ, Lý Diên Khánh nhìn Lý Bảo Nhi ngồi bên cạnh tổ phụ, tiểu tử này là một học sinh kém nhất trong số các học sinh ở học đường Lộc Sơn, mắt thấy ngày mai sẽ thi huyện, Lý Văn Quý lại nói tộc nhân phải giúp đỡ nhau, lời này có ý gì?
Lý Diên Khánh gật đầu, miễn cưỡng công nhận lời này của gã.
Lý Văn Quý mừng thầm trong lòng, liền vuốt ve sờ đầu cháu trai:
- Ngày mai sẽ thi huyện, ta rất lo lắng Bảo Nhi, Khánh nhi cũng biết tình hình của hắn, nói thật, ta thực sự không biết làm gì!
- Cái này không khó lắm!
Lý Diên Khánh cười nói.
Lý Văn Quý biết ý của Lý Diên Khánh, liền nói:
- Biện pháp đương nhiên là có, nhưng tóm lại khó coi. Nói thật, ta hi vọng Bảo Nhi có thể biểu hiện tốt một chút, để trong huyện cũng có thể đưa tin mừng tới cửa, làm rạng rỡ tổ tông thay ta. Mấy cháu trai trước của ta đều không có cơ hội này, Bảo Nhi chính là cơ hội cuối cùng của ta, Khánh nhi có thể hiểu được tâm tình của ta không?
- Ta đương nhiên có thể hiểu được, mỗi người già đều hi vọng con cháu mình có tiền đồ, đây chính là chuyện thường tình.
Lý Văn Quý thấy Lý Diên Khánh làm sao cũng không lĩnh hội, dứt khoát nói ngay vào điểm chính:
- Khánh nhi, ngươi là đứa trẻ thông minh, không bằng chúng ta làm giao dịch đi!
- Giao dịch?
Lý Diên Khánh lập tức phản cảm, vừa rồi còn nói tộc nhân phải giúp đỡ nhau, lúc này lại biến thành giao dịch, chỉ sợ giúp đỡ lẫn nhau là lời hay, giao dịch mới là ý tưởng chân thật trong lòng Lý Văn Quý.
Lý Diên Khánh khắc chế phản cảm trong lòng, nhàn nhạt hỏi:
- Không biết Nhị tộc tổ nói giao dịch là chỉ cái gì?
- Dù sao năm nay Khánh nhi mới mười hai tuổi, nhỏ tuổi nhất trong số các thí sinh thi Huyện Học năm nay. Khánh Nhi có thể nhường cơ hội năm nay cho Bảo Nhi, sang năm thi lại Huyện Học hay không. Để báo đáp lại, ta sẽ để phụ thân ngươi nắm giữ tất cả sổ sách sản nghiệp gia tộc, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Diên Khánh một câu cũng nói không nên lời, dĩ nhiên để hắn nhường cơ hội cho cháu trai gã, thiệt thòi gã cũng nghĩ ra được!
Lý Diên Khánh phẫn nộ trong lòng, nhưng ngoài mặt không có bất cứ biểu lộ gì, vẫn bình tĩnh hỏi thăm:
- Ta không rõ ý của Nhị tộc trưởng, thi huyện luôn rất nghiêm ngặt, ta làm sao nhường cơ hội cho Bảo Nhi.
Lý Văn Quý coi là Lý Diên Khánh động tâm, liền thấp giọng nói:
- Thi đến cuối cùng, lúc viết tên trên bài thi, ngươi viết tên Bảo Nhi trên bài thi, bài thi của Bảo Nhi viết tên ngươi, như vậy không có lỗ thủng nào.
Lý Diên Khánh không thể tin được vào tai mình, đời trước hắn đúng là chết bởi loại chuyện này, phụ thân hắn cũng vì vậy là hủy mất cuộc đời, hiện giwof Lý Văn Quý dĩ nhiên muốn hắn làm người làm văn hộ.
Lý Diên Khánh lập tức giận tím mặt, đứng dậy nói:
- Trưởng bối hẳn phải có đạo đức của trưởng bối, mặc dù Diên Khánh nhỏ tuổi, nhưng cũng biết liêm sỉ, chuyện này ta tuyệt đối không đáp ứng, cáo từ!
Nói xong, Lý Diên Khánh quay người nổi giận đùng đùng rời đi, Lý Văn Quý tức giận xanh mét mặt mày, nửa ngày không nói gì, bỗng nhiên gã nện một quyền thật mạnh lên bàn.
Tiểu học đường tương đương với tiểu học, Huyện Học tương đương với trung học cơ sở, Châu Học là trung học phổ thông, Thái Học kinh thành là đại học. Trình độ của Lý Diên Khánh năm năm trước đã có thể thi đậu Huyện Học, lại qua hệ thống học tập năm năm, hắn hoàn toàn có thể thi đậu Châu Học hoặc tham gia thi phát giải.
Chẳng qua giống như như không có học tịch trung học cơ sở thì không thể học trung học phổ thông, Lý Diên Khánh nhất định phải tham gia thi Huyện Học, sau khi nhận được tư cách học sinh Huyện Học mới có thể tiến hành thi bước tiếp theo.
Thi Huyện Học đương nhiên tiến hành ở Huyện Học. Năm năm trước Lý Diên Khánh từng tham gia Hội Đồng Tử ở nơi này, đoạt được hạng nhất. Hiện giờ thăm lại cố xưa, hết thảy cảnh vật không hề khác gì so với năm năm trước, chỉ là ba lão học cứu năm năm trước đã không còn ở Huyện Học.
Trời chưa sáng, hơi mươi mấy đệ tử học đường Lộc Sơn xuất phát từ khách sạn Thang thị, họ phải thi ròng rã một ngày, mãi cho đến lúc hoàng hôn mới kết thúc.
Cửa lớn Huyện Học đã chật ních học sinh đến từ các thôn trấn, ngoại trừ tám học đường thuộc quan phủ ra, còn có rất nhiều học sinh các trường tư thục, thậm chí còn có học sinh thi rớt năm ngoái, tổng cộng khoảng chừng năm sáu trăm người, số lượng thi trúng tuyển là một trăm người, tăng thêm các khác như trợ học trúng tuyển, cuối cùng tổng cộng có hai trăm người tiến vào Huyện Học.
Tỉ lệ trúng tuyển là ba chọi một, cũng không quá mức, chỉ có một số học sinh nhà nghèo rất căng thẳng, họ chỉ có một cơ hội này. Trên thực tế rất nhiều con em nhà giàu chiếm đi hơn nửa danh ngạch trúng tuyển, cho nên tỷ lệ trúng tuyển của học sinh nhà nghèo sẽ thấp hơn.
Lúc này, một giám khảo đi ra từ trong Huyện Học hô to:
- Tiến vào từ cửa hông! Mọi người qua trái một trăm bước!
Các thí sinh lập tức hỗn loạn, vừa phàn nàn vừa tranh nhau chen lấn chạy tới cửa hông, Lý Diên Khánh và mấy người bạn bị chen dạt ra.
Lý Diên Khánh vẫn nổi nóng vì chuyện ngày hôm qua, nhưng hắn cũng biết Lý Văn Quý sẽ không cam tâm như vậy, hắn thấy Lý Bảo Nhi chờ mình ở trước cửa, liền chậm rãi ung dung tiến tới, hắn cũng không tin Lý Bảo Nhi giữ được bình tĩnh.
Lúc này, Lý Diên Khánh lại ngạc nhiên phát hiện, ngoại trừ hắn ra còn một thí sinh cũng không chút hoang mang, đi còn nhàn nhã hơn hắn.
Lý Diên Khánh không khỏi nhìn gã một chút, cảm thấy gã khá quen mắt, dường như đã gặp qua nơi nào.
Thí sinh này dáng người cực kỳ tuấn tú, giơ tay nhấc chân có phong phạm đại gia ung dung không vội. Gã mỉm cười:
- Diên Khánh huynh, chúng ta nhiều năm không gặp rồi!
- Ngươi là…
Lý Diên Khánh càng nhìn người này càng thấy quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi gã là ai.
- Năm đó chúng ta từng đọ sức trên Hội Đồng Tử, còn nhớ rõ không?
- Ngươi là Trương Hiển!
Lý Diên Khánh lập tức nghĩ tới, Trương Hiển của học đường xã Thang Bắc.
- Chính là tiểu đệ!
Lý Diên Khánh lập tức trở nên nhiệt tình, tiến tới chắp tay cười nói:
- Nghe nói năm nay hiền đệ muốn tham gia thi phát giải?
Trên thực tế, Trương Hiển còn lớn hơn Lý Diên Khánh hai tháng, chỉ là gã thấp hơn Lý Diên Khánh nửa cái đầu, lại lớn lên văn nhã tuấn tú, quả thực nhìn nhỏ tuổi hơn Lý Diên Khánh khôi ngô cường tráng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận