Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 278: Cao gia bắt con rể.

Chương 278: Cao gia bắt con rể.Chương 278: Cao gia bắt con rể.
Trước cổng chính Cao phủ, Cao Thâm đang vươn cổ trông mong, thê tử y bên cạnh mặt mũi lại âm trầm. Cao phu nhân Phan thị cũng không hài lòng Tiến Sĩ mà trượng phu nhìn trúng, một tiểu tử nghèo Tương Châu, muốn cái gì không có cái đó.
Cao phu nhân lại nhớ mãi không quên Lý Diên Khánh lần trước, dáng người không tệ, lại là ông chủ nhỏ của Bảo Nghiên Trai, nghe nói cũng thi đậu Tiến Sĩ, còn văn võ song toàn, điều kiện nhưu vậy tốt bao nhiêu, thế nhưng trượng phu lại chướng mắt, thực không biết y nghĩ thế nào?
Cao Thâm rất rõ ràng tâm tư của phu nhân, liền kiên nhẫn giải thích với nàng:
- Lý Diên Khánh kia mặc dù điều kiện không tệ, nhưng hắn là người của Đồng Quán, chúng ta không thể khống chế được hắn. Chu Tiến Sĩ này mặc dù xuất thân hộ nhỏ, lại vừa vặn cần sự trợ giúp của chúng ta mới có thể leo lên trên, như vậy lợi ích của Cao gia chúng ta và lợi ích của hắn có thể hòa làm một thể, điều này trên thực tế tương đương với ở rể, phu nhân rõ chưa?
Thật ra Cao phu nhân cũng biết, những Tiến Sĩ này không phải dễ dàng cướp được như vậy, lão gia có thể bắt được một người đã rất tốt rồi. Nàng đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Lão gia đã nói như vậy, ta cũng sẽ không cản trả, chẳng qua hi vọng điều kiện bên ngoài của hắn không quá kém, như vậy sẽ ủy khuất con gái của ta.
- Yên tâm đi! Người này ta đã gặp qua, rất thanh tú, dáng người mặc dù không cao lớn lắm, nhưng cũng đủ xứng với Tam nương, chờ lát nữa phu nhân có thể nhìn thấy, thực sự không hài lòng, chúng ta lại tính toán.
Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại ở cửa. Quản gia ngồi phía trước nhảy xuống xe ngựa, hành lễ cười nói với Cao Thâm:
- Lão gia, người đã mang đến rồi.
Cao phu nhân vội vàng nói:
- Chờ một chút, ta về tránh trước.
Nàng vội vàng tránh qua một bên. Quản gia tiến lên mở cửa xe, mấy nữ nhân đỡ Chu Xuân mặt mũi tràn ngập phẫn nộ xuống xe ngựa. Đám nữ nhân này vì khống chế gã không tiếc để gã chiếm tiện nghị, trên đường ôm chặt lấy gã. Đây cũng là do Cao Thâm nhọc lòng vì bắt con rể, y sợ dùng nam tử ép buộc Chu Xuân sẽ làm tổn thương tôn nghiêm của con rể, cho nên để mấy nữ nhân dáng dấp không tệ đi bắt rể, ít nhất đối phương sẽ không chống đối.
Chỉ tiếc Chu Xuân không phải kẻ phóng đãng, gã quả thực biệt khuất trong lòng. Cao Thâm hiểu được, tiến đến cười tủm tỉm nói:
- Lâm thời tòng quyền, để Chu hiền chất chịu ủy khuất rồi, chỗ phi lễ, sau này chậm rãi xin lỗi Chu hiền chất.
Chu Xuân biết vị này là Thượng tướng quân Cao Thâm, gã không tiện thất lễ, liền hành lễ nói:
- Đa tạ Thượng tướng quân hậu ái Chu Xuân, chỉ là…
Cao Thâm nào cho gã cự tuyệt, lúc này y không nghe thấy tiếng ho khan của thê tử, điều này nói rõ đã qua được cửa ải của thê tử, liền nói:
- Tiến vào cửa phủ rồi nói, mời Chu hiền chất!
Chu Xuân bất đắc dĩ, đành tiến vào theo y. Chờ họ vào phòng, Cao phu nhân mới đi ra từ chỗ người gác cổng, quản gia cười bồi nói:
- Phu nhân cảm thấy con rể này bắt được thế nào?
Cao phu nhân gật đầu:
- Coi như cũng được!
Chu Xuân dáng người thanh tú, lại xuất thân đệ tử thư hương, khí chất lễ độ, khiến Cao phu nhân cực kỳ hài lòng. Đến lúc này, nàng mới rốt cuộc ném Lý Diên Khánh qua gáy.
Tập tục triều Tống là gả hậu, cực kỳ coi trọng đồ cưới. Của hồi môn người bình thường là năm sáu mươi mẫu ruộng tốt. Rất nhiều nhà bần hàn vì gả con gái, không thể không vay nợ. Cho nên triều Tống có câu ngạn ngữ, gọi là ‘Trộm không tới nhà năm nữ’, nếu như trong nhà có năm cô con gái, cường đạo cũng chẳng muốn vào xem.
Đến hào môn hoặc nhà quyền quý, đồ cưới càng khiến người ta líu lưỡi. Ví dụ như Tần Cối nghèo rớt mồng tơi cướp được con gái phú hào Vương Trọn Sơn, chỉ đồ cưới đã cho hai mươi vạn quan. Tiến sĩ Hoàng Tá Chi gia cảnh bần hàn cưới con gái của đại phú hào Vương Sinh, chỉ riêng đồ cưới đã là năm trăm vạn quán. Vì để Chu Xuân cưới con gái mình, Cao Thâm cũng phải bỏ ra đồ cưới đủ lớn.
Trong nội đường, Tam nữ nhi Cao Điền của Cao Thâm tự mình dâng trà cho Chu Xuân. Nàng đương nhiên đã trang điểm cẩn thận, để lộ da trắng xinh đẹp, quyến rũ động lòng người. Chu Xuân trông thấy người đẹp duyên dáng này, sự bất mãn trong lòng lập tức vơi đi phân nửa.
Cao Thâm nhìn mặt nói chuyện, thấy Chu Xuân thỉnh thoảng nhìn trộn con gái của mình, biết gã coi trọng con gái mình, trong lòng thầm vui vẻ, vậy coi như thành công một nửa.
Lúc này, Cao Điền cũng nhìn trúng Chu Xuân, mặt mũi đỏ bừng đi ra. Cao Thâm cười ha ha:
- Đây là lần đầu tiểu nữ gặp người ngoài, xem ra nàng có ấn tượng rất tốt với Chu hiền chất, hiền chất cảm thấy tiểu nũ thế nào?
- Không hổ là khuê tú danh môn!
Cao Thâm giao cho Chu Xuân một bản đồ cưới thật dày, cười nói:
- Ba con gái của xuất giá đều cho đồ cưới giống nhau, đây là đồ cưới của tiểu nữ, mấy năm trước đã đặt mua trước cho nàng, hiền chất không ngại nhìn một chút thành ý của ta.
Chu Xuân hơi thẹn thùng, gã không nghĩ tới Cao Thâm lại thực tế như vậy, vào cửa liền ra mắt, mở miệng liền nói tới đồ cưới. Nhưng trong lòng gã cũng muốn biết, cưới con gái Cao gia sẽ có chỗ tốt gì?
Gã liền cầm đồ cưới lên nhìn một chút, tròng mắt gần như rơi mất. Hàng đầu đồ cưới là một tòa nhà đẹp ba mẫu ngoài thành Biện Kinh, tính toán dựa theo một vạn quan một mẫu nhà, thứ này trị giá ba vạn quan tiền, ruộng đất ba nghìn mẫu, mười vạn quan tiền cỗ, năm trăm thớt lụa hồ, hai mươi vú già, mười rương lớn đồ trang sức và quần áo.
Hôm qua Chu Xuân còn buồn rầu mình về quê không đủ lộ phí, chuẩn bị hỏi mượn Lý Diên Khánh mười quan tiền. Nhưng chỉ một chớp mắt, gã liền nắm giữ gia tài mấy vạn quán, còn có một mỹ quyến như hoa. Chu Xuân quả thực giống như nằm mơ, gã rốt cuộc hiểu được vì sao nói trong sách tự có nhà lầu vàng, trong sách tự có người như ngọc, chỉ cần gã thi đậu Tiến Sĩ, cái gì cũng có.
Gã lẩm bẩm nói:
- Chỉ là học sinh không dám khẳng định mình có thể đậu thi đình.
Cao Thâm khẽ cười nói:
- Năm trăm tám mươi sáu Tiến Sĩ, thi đình chỉ có hai mươi người, ta rất rõ ràng độ khó trong đó. Lại nói, trừ khi là ba hạng đầu bảng Giáp, nếu không xuất thân Tiến Sĩ nhị Giáp cũng không khác gì lớn so với xuất thân đồng Tiến Sĩ bảng Ất. Muốn kiếm được chức quan tốt còn phải dựa vào quan hệ. Giống như Trạng Nguyên Tần Cối trướcđây, cha vợ có tiền lại không có quyền, cuối cùng đành giữ chức vụ Giáo Thụ Mật Châu. Cao gia chúng ta lại không như vậy, con rể lớn của ta là Tiến Sĩ năm Trịnh Hòa thứ hai, cũng là xuất thân đồng Tiến Sĩ, ta ra tay thay hắn, cuối cùng hắn nhận được chức Chủ Bộ Lương Huyện Nhữ Châu, mấy năm nay ta chuẩn bị tại triều đình thay hắn, năm Chính Hòa thứ tư thăng lên làm Huyện Thừa, năm Chính Hòa thứ bảy chính thức đảm nhiệm Tri Huyện Lương Huyện.
Đây mới là điều kiện khiến trái tim tất cả thí sinh đập thình thịch, năm năm ngắn ngủi liền thăng lên làm Tri Huyện, cám dỗ này dù là ai cũng không cách nào cự tuyệt.
Lúc này, Cao Thâm lại đưa một phần hôn thư tới trước mặt Chu Xuân, cười tủm tỉm nói:
- Lời mai mối, lệnh cha mẹ, ta sẽ không để hiền chất khó xử. Chẳng qua nếu như hiền chất có ý với tiểu nữ, vậy thì ký tên đồng ý bên trên, hôn sự này coi như đã quyết định rồi.
Nhà đại hộ bắt rể, trực tiếp đẩy người vào động phòng, gạo nấu thành cơm. Nhưng Cao gia là nhà tương đối có thân phận, y sẽ không làm như vậy, y chỉ cần Chu Xuân ký tên đồng ý trên hôn thư, sẽ không sợ gã đổi ý.
Chu Xuân rốt cuộc không chống lại dụ hoặc chưa tới năm năm làm Tri Huyện, gã nâng bút ký tên mình vào hôn thư, cũng ấn dấu tay.
Cao Thâm cười to:
- Đêm nay hiền tế không cần về khách sạn nữa.
Cao gia dựa vào thiên thời địa lợi và quan hệ tốt rốt cuộc bắt rể thành công. Ngoài Cao gia ra, các khách sạn ở Biện Kinh đều diễn ra màn kịch tương tự. Chẳng qua Thái Học lại rất yên tĩnh, điều này nhờ vào quan phủ Thái Học an bài, lần này Thái Học có hơn một ngàn hai trăm người tham gia khoa cử, năm mươi ba người thi đậu, vì để năm mươi ba sĩ tử trúng bảng có thể sáng tạo kỳ tích trong thi đình, không để bắt rể quấy nhiễu, Thái Học tập trung họ tại Quan Thiên Lâu, khóa chặt cửa viện và cửa lớn, khiến cho không ít đội bắt rể chui vào Thái Học không tìm thấy mục tiêu, đành trở về tay không.
Tầng ba Quan Thiên Lâu, Lý Diên Khánh và hơn hai mươi sĩ tử trúng bảng đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn bóng người không ngừng ẩn hiện nơi xa, một người trong đó cười nói với Lý Diên Khánh:
- Quả thực khá là đáng tiếc, nói không chừng Thái Tướng công cũng đang bắt rể cho con gái hắn nữa!
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Thái Tướng Quốc có thể nhìn thấy thứ tự bảng danh sách, nếu hắn muốn bắt rể, mục tiêu đã sớm quyết định rồi, sẽ không chờ đến lúc này mới chạy đi bắt rể!
Lúc này, Võ Bang Xương đi tới cười nói:
- Lý lão đệ nói rất có lý, mọi người không ngại đoán xem tốp ba thi đình lần này đi!
Lần thi tỉnh này Tương Châu phát huy xuất sắc, có bốn người thi đậu, ngoài Lý Diên Khánh và Chu Xuân ra, Võ Bang Xương và Dương Độ cũng thi đậu, Võ Bang Xương liền cực kỳ hăng hái.
Một sĩ tử bên cạnh cười nói:
- Mọi người công nhận năm nay Dương Châu Vương Ngang có thể đoạt Trạng Nguyên, hắn đã sớm vang danh thiên hạ, lần khoa cử này hắn là người nộp bài thi đầu tiên, cướp đoạt dang tiếng Trạng Nguyên,
- Có lời đồn nói Gia Vương điện hạ cũng tham gia khoa cử, có hắn ở đây, chỉ sợ Vương Ngang đoạt Trạng Nguyên không quá dễ dàng!
Lúc này, Võ Bang Xương cười nói với Lý Diên Khánh:
- Hiền đệ cảm thấy thế nào?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ta không biết!
Võ Bang Xương nhìn hắn một chút:
- Dường như hiền đệ có tâm sự?
- Tâm sự thì chưa nói, chỉ là hơi lo lắng!
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng;
- Ta có một người bạn ở khách sạn Nghi Nam, ta rất lo lắng hắn có thể bị bất hạnh bắt rể hay không?
Võ Bang Xương chần chờ một chút:
- Hiền đệ nói là Chu Xuân sao?
- Đúng là hắn!
- Hắn thành thân chưa?
- Hẳn là chưa, hắn mới hai mươi tuổi.
Võ Bang Xương nửa ngày không nói gì, nếu như đêm nay Chu Xuân còn ở khách sạn mà nói, rất có thể không thoát khỏi đại đội bắt rể tiêu diệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận