Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 349: Nắm nhược điểm.

Chương 349: Nắm nhược điểm.Chương 349: Nắm nhược điểm.
Ngọn núi bị tên lửa của quân Tống thiêu đốt không hề kéo dài mấy ngày mấy đêm như lửa lớn tại đập nước, tới giữa trưa đã dần dập tắt, cuối cùng chỉ thiêu rụi một đỉnh núi.
Binh sĩ quân Tống đào một cái hố lớn trên sườn núi, liên tục ném thi thể cháy đen tìm được trong rừng tùng vào trong hố, mấy binh sĩ ở bên cạnh ghi chép:
- 4377,4378…
Lý Diên Khánh ngồi trên một tảng đá lớn, tay cầm bản đồ hắn mang theo nhìn kỹ. Hắn biết vẫn có không ít binh sĩ Tây Hạ đào thoát, họ không phong tỏa toàn diện gò núi này, binh sĩ phòng ngự phía đông và phía tây ít, ít nhất có hai ba ngàn binh sĩ phá vây đào tẩu.
Lúc này Tông Trạch chậm rãi đi tới bên cạnh hắn:
- Từ khi quân Tống chúng ta bắt đầu sử dụng lượng lớn hỏa dược, dùng hỏa công đã thành trạng thái bình thường trên chiến trường. Kết quả ngày hôm nay, cũng là bản thân Chủ tướng đội quân Tây Hạ này ngu xuẩn.
Lý Diên Khánh chỉ vào một con đường trên bản đồ cười nói:
- Con đường này nối thẳng Hạ Châu, cách chỗ chúng ta chỉ khoảng tám mươi dặm. Lão tướng quân nói chúng ta có nên thừa cơ một hành động đánh hạ Hạ Châu hay không?
Tông Trạch lắc đầu:
- Không có mệnh lệnh của Chủ soái, chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như không phải vì quân địch đến từ Di Lặc Động, quân đội Lân Châu cũng không nên tiến đánh Di Lặc Động, việc này đã hơi phạm quy rồi, chúng ta sao có thể mắc thêm lỗi lầm nữa?
Lý Diên Khánh hơi coi thường. Bản thân Hạ Châu, Thạch Châu, Di Lặc Động là một thể, họ hoàn toàn có thể xuất binh Hạ Châu, không nhất định cần Chủ soái đồng ý. Chẳng qua Tông Trạch đã không chịu, hắn cũng không miễn cưỡng nữa.
Lúc này, một tướng lĩnh chạy vội tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Tông tướng quân, khởi bẩm Lý Tham Quân, đã kiểm kê hoàn tất kết quả cuộc chiến, tổng cộng giết địch 5889 người, bắt từ binh 1744 người, binh sĩ quân địch khác không rõ tung tích.
- Chúng ta thương vong bao nhiêu?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Chúng ta bỏ mình 183 người, tổn thương 374 người. Bởi vì lúc quân địch phá vây hai mặt đông tây hai bên xảy ra ác chiến, quân ta thương vong quá lớn, hai mặt nam bắc cơ bản không có thương vong.
Lý Diên Khánh đứng dậy nói với Tông Trạch:
- Lão tướng quân dẫn đại quân về trước đi! Ta mang ba ngàn kỵ binh tới Di Lặc Động tiếp ứng.
Tông Trạch gật nhẹ đầu:
- Được rồi! Ta dẫn quân trở về trước, tự ngươi coi chừng.
Hai người lập tức chia binh hai đường, Tông Trạch dẫn đại quân chủ lực giải tù binh trở về đại doanh. Lý Diên Khánh dẫn ba ngàn kỵ binh hối hả chạy tới Di Lặc Động.
Di Lặc Động là địa danh, nó ở một nơi cách thành Ngân Xuyên khoảng một trăm năm mươi dặm về phía tây, hướng đông cách Tấn Ninh Quân triều Tống bảy mươi dặm, hướng nam cách Tuy Đức Quân sáu mươi dặm, ở vị trí chiến lược giữa hai nước Tống Hạ. Nơi này địa thế hiểm yếu, giống như quân trại Tấn Ninh Quân, quân Tây Hạ cũng xây dựng một quân doanh dựa vào núi có thể chứa được mấy vạn người. Đây chính là quân doanh Di Lặc Động, cũng là trụ sở quân nha của Tả Sương Thần Dũng Quân Ti. Đầu năm Lý Diên Khánh tuần sát Tấn ninh Quân gặp quân Tây Hạ phục kích, hai trăm kỵ binh Tây Hạ đều tới từ quân doanh này.
Lý Diên Khánh dẫn ba ngàn kỵ binh hối hả lao vụt trên đường nhỏ, trên đường đi liên tục nhìn thấy khôi giáp đào binh vứt bỏ. Phần lớn binh sĩ chạy trốn không trở về quân doanh, mà trực tiếp làm đào binh, trốn về quê mình.
Sở dĩ hắn chủ định xin đi quân doanh Di Lặc Động, chủ yếu là hắn muốn tìm được tình báo quan trọng bên trong quân nha Tây Hạ. Lúc trước vì mưu hại mình đạt được mục đích bãi miễn Chủng Sư Đạo, Cao Cầu cấu kết quan lớn Tây Hạ không thể nghi ngờ chính là Lý Lương Phụ. Lý Lương Phụ chết ở thành Ngân Xuyên, vậy trong quân nha của gã có thể còn thư tín của Cao Cầu hay không?
Lúc hoàng hôn, họ chạy vội tới một sườn núi, rừng trên rừng dưới, có thể nhìn thấy cách mười dặm xa xa, đại doanh quân Tây Hạ xây dựng trên núi, khói xanh nhẹ bay bên trên đại doanh, dường như chiến tranh đã kết thúc rồi.
Vương Quý chỉ vào khói xanh:
- Lão Lý, không phải quân nha bị đốt rồi chứ!
- Chúng ta đi thôi!
Lý Diên Khánh lòng nóng như lửa đốt, phóng ngựa chạy xuống dốc núi, chạy về phía đại doanh nơi xa.
Chủng Sư Trung dẫn hai vạn đại quân đến quân doanh Di Lặc Động chỉ sớm hơn Lý Diên Khánh một canh giờ, chiến tranh không có bất kỳ hồi hộp nào. Mặc dù trong quân doanh còn ba ngàn binh sĩ Tây Hạ, nhưng ba ngàn binh sĩ này đều là chim sợ cành cong trốn về từ thành Ngân Xuyên, lòng quân tan rã, sĩ khí cực thấp. Khi hai vạn quân Tống đến quân doanh dưới núi, đám binh sĩ liền giết chết tướng thủ, mở cửa doanh đầu hàng.
Trong sơn trại không chỉ là quân doanh, còn hơn một ngàn hộ dân cư, trên cơ bản đều là gia quyến quân đội. Sau khi quân Tống vào trại, bắt đầu điều tra quân địch giấu kín từng nhà, quân trại hỗn loạn. Kho bạc ở trên đỉnh núi cũng bị loạn quân Tây Hạ cướp sạch, còn châm lửa thiêu hủy kho bạc ý đồ che giấu tội ác. Nhưng lúc họ mang theo bạc chạy trốn bị quân Tống chặn đường, hơn trăm binh sĩ cùng hung cực ác bị giết tại chỗ, quân Tống thu được rất nhiều hoàng kim ngân lượng.
Đúng lúc này, Lý Diên Khánh dẫn kỵ binh tới trước cổng chính sơn trại.
- Các ngươi là ai?
Quân Tống phòng thủ trong cửa lớn thấy đội kỵ binh này cũng là quân Tống, liền cao giọng hỏi.
Lý Diên Khánh giục ngựa tiến lên phía trước nói:
- Ta là Chủ Sự Tham Quân Tình Báo Ti Lý Diên Khánh, xin các ngươi lập tức thông báo Chủng Nhị tướng quân!
‘Chủng Nhị tướng quân’ là xưng hô bên trong quân Tống đối với Chủng Sư Trung, thuộc về một xưng hô nửa chính thức. Lập tức có binh sĩ chạy đi bẩm báo. Không bao lâu, cửa lớn quân doanh mở ra, Chủng Sư Trung bước nhanh ra ngoài, từ xa cười nói:
- Là Lý Tham Quân tới rồi sao?
Lý Diên Khánh và Chủng Sư Trung liên hệ không nhiều, chỉ gặp hai lần. Hắn vội vàng tung người xuống ngựa, tiến lên khom mình hành lễ:
- Diên Khánh tham kiến Chủng Nhị tướng quân!
Chủng Sư Trung cười vỗ vai hắn:
- Lần này nhờ có các ngươi dẫn rắn rời động, chúng ta mới có cơ hội chiếm lĩnh quân doanh Di Lặc Động, giải quyết khẩn cấp. Lại nói, ta còn phải cảm kích các ngươi mới đúng.
Lý Diên Khánh lòng nóng như lửa đốt, hắn không muốn tiếp tục chậm trễ trong sự khách sáo ý nghĩa không lớn này, liền hỏi:
- Vừa rồi ta nhìn thấy phía trên quân doanh có khói xanh, là nơi nào bốc cháy rồi?
- Là một đám vương bát đản cướp kho bạc, muốn châm lửa thiêu hủy kho bạc chạy trốn, bị chúng ta cản lại, một tên cũng không chạy thoát.
Nghe nói là kho bạc bị đốt, Lý Diên Khánh thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi:
- Tình hình quân nha thế nào rồi?
Chủng Sư Trung khẽ cười nói:
- Thủ lĩnh Tình Báo Ti đã tới rồi, quân nha đương nhiên chuyển giao cho các ngươi, mời đi!
Lý Diên Khánh để đám kỵ binh tiến vào quân trại nghỉ ngơi, hắn dẫn ba trăm binh sĩ Tình Báo Doanh đi thẳng tới quân nha. Quân nha xây dựng ở nơi cao nhất, là một quan nha dùng đá xây thành, chiếm diện tích khoảng tám mẫu. Bên trong cũng có mười mấy quan viên văn chức Tây Hạ, chẳng qua họ đã bị chuyển tới nơi khác nhốt lại. Cửa lớn quân nha đóng chặt, phía trên dán giấy niêm phong.
Lý Diên Khánh dẫn binh sĩ tiến vào quân nha từ cửa hông, hạ lệnh:
- Điều tra kỹ càng, không cho phép bỏ qua bất cứ chỗ nào, tất cả văn thư đều thu thập lại!
Các binh sĩ phân chia hành động. Lúc này, Vương Quý nhỏ giọng nói:
- Nếu không, ta dẫn mấy huynh đệ đi thẩm vấn đám quan văn kia một chút, xem có loại hình mật thất gì không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ngươi đi đi!
Vương Quý hưng phấn vung tay lên:
- Đi theo ta!
Gã mang theo mười mấy tên lính chạy tới hậu viện thẩm vấn phạm nhân bị giam. Lý Diên Khánh đi vào quan phòng của Lý Lương Phụ, quan phòng rộng lớn sạch sẽ, hơi trống trải, mấy tên binh sĩ đang ngồi xổm bên tường cẩn thận gõ vách tường, tìm kiếm hầm ngầm có thể ẩn giấu.
Lý Diên Khánh đi tới trước một tủ sách, mở tủ sách ra, bên trong đặt đầy các loại thư tịch, trên tầng hai gần nhất đặt một chồng thư tín thật dày dùng dây buộc lại, dĩ nhiên trùng hợp như vậy, Lý Diên Khánh tiện tay lấy đi.
Phán đoán từ các loại thư tịch trên giá sách, Lý Lương Phụ là một Vương tộc Tây Hạ tinh thông Hán văn, bởi vậy y viết thư qua lại với triều Tống sẽ không dùng chữ Tây Hạ, chắc chắn dùng chữ Hán.
Lý Diên Khánh nhanh chóng tìm thư tín trong tay, nhưng thư tín này đều khá rõ, ít nhất đều là thư tín năm nay. Lý Diên Khánh nhanh chóng tìm được ba phong thư viết bằng chữ Hán trong hơn ba mươi phong thư, phong thư thứ nhất khiến hắn hơi giật mình, là thư của Chuyển Vận Sứ Hồ Bắc Lộ Lý Quỳ viết cho Lý Lương Phụ.
Lý Diên Khánh vội vàng mở thư ra xem kỹ, nội dung lại khiến hắn thoáng thở phào, dường như là Lý Lương Phụ viết thư thỉnh giáo Lý Quỳ phân biệt mỹ ngọc thế nào, Lý Quỳ hồi âm nói cho y biết, cổ ngọc là thượng, kim ngọc là hạ; bạch ngọc là thượng, sắc ngọc là hạ; thạch ngọc là hạ, tủy ngọc là thượng, viết lưu loát một trang giấy, thời gian là tháng một năm nay.
Lý Diên Khánh nhét phong thư này vào trong ngực, phong thư thứ hai là thư của Lý Lương Phụ và danh kỹ Tây Hạ Mỹ Lương Cơ, lại dùng chữ Hán, Lý Diên Khánh tiện tay để phong thư này qua một bên.
Phong thư thứ ba khiến ánh mắt Lý Diên Khánh ngưng lại, phong thư này chính là phong thư hắn muốn tìm, ‘Đại Tống Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Cao Thái Úy gửi Tây Hạ Trung Vệ Quận Vương điện hạ’.
Lý Diên Khánh nhanh chóng rút thư bên trong xem kỹ, Cao Cầu vẫn tương đối cẩn thận, cũng không đề cập công việc cụ thể, chỉ nhắc tới chuyện Trương quản sự khẩu thuật lần trước, hi vọng hai bên có thể nhanh chóng chứng thực. Chẳng qua trong lòng Cao Cầu đề nghị bắt đầu từ tân khoa Tiến Sĩ quân Tây Bắc, tạo áp lực cho triều đình, khiến mục tiêu chung của họ đành phải tự nhận lỗi từ chức…
Lý Diên Khánh không khỏi cười lạnh một tiếng, ‘Tân khoa Tiến Sĩ quân Tây Bắc’, ngoài hắn còn ai vào đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận