Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 823: Thuyền hải tặc khó xuống

Chương 823: Thuyền hải tặc khó xuốngChương 823: Thuyền hải tặc khó xuống
Tin tức ba vạn quân đội nhanh chóng truyền tới tai Hướng Phát. Mặc dù ba vạn quân mới đều là quân đội vừa chiêu mộ không lâu, không có kinh nghiệm tác chiến gì, bị Lý Diên Khánh đánh bại cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Hướng Phát không nghĩ tới ba vạn lính mới này bại nhanh như vậy, thảm hại như vậy, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của gã.
Hướng Phát chỉ hi vọng Chu Hồng Lượng có thể dẫn ba vạn lính mới này cản con đường xuôi nam của quân đội Lý Diên Khánh, sau đó cùng tám vạn đại quân của mình đi săn Tô Châu, một hành động đánh tan hai vạn quân đội của Lý Diên Khánh. Nhưng hiện giờ ba vạn lính mới biến mất trong một đêm, con đường xuôi nam của Lý Diên Khánh bỗng nhiên đã mất đi vật cản, nếu như mình đuổi theo quân Kinh Triệu trễ, chỉ sợ Lý Diên Khánh sẽ giết thẳng tới Hàng Châu.
Hướng Phát bỗng nhiên hiểu được mình phạm vào một sai lầm lớn, mình hơi khinh địch, coi thường quân đội của Lý Diên Khánh, không chừng kế sách dụ binh xâm nhập của mình sẽ biến thành dẫn sói vào nhà.
Nghĩ tới đây, Hướng Phát hơi lo lắng, gã lập tức nói với thân binh:
- Nhanh đi mời Lưu tướng quân tới!
Lúc này Hướng Phát dẫn tám vạn đại quân vừa đi qua huyện Tấn Lăng, cách huyện Vô Tích chỉ một trăm hai mươi dặm, chính là cách hai vạn quân đội của Lý Diên Khánh chừng trăm dặm, đây chính là lộ trình một ngày của đại quân.
Không bao lâu, Lưu Diên Khánh cưỡi ngựa vội vàng chạy tới. Mặc dù y làm ồn một trận với Chủ soái Hướng Phát, sinh lòng mâu thuẫn với nhau, nhưng mặt ngoài hai người miễn cưỡng duy trì quan hệ thượng hạ cấp, không có vạch mặt.
Lưu Diên Khánh ôm quyền nói:
- Hướng Soái tìm ti chức có chuyện gì?
Hướng Phát trầm ngâm một chút nói:
- Tin tức Chu Hồng Lượng toàn quân bị diệt, Lưu tướng quân biết không?
Lưu Diên Khánh gật đầu:
- Ti chức có nghe thấy.
Hướng Phát thở dài:
- Vốn kế hoạch là ba vạn lính mới cản quân đội của Lý Diên Khánh ở Tô Châu, sau đó hai nhánh quân chúng ta tiền hậu giáp kích, một hành động đánh tan đối phương. Hiện giờ ba vạn quân đội biến mất, quân đội của Lý Diên Khánh mất đi trở ngại, ta lo lắng hắn sẽ giết thẳng tới Hàng Châu, cho nên biện pháp tốt nhất chính là ngăn cản bọn họ.
Lưu Diên Khánh cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại không hề biểu hiện, chỉ thản nhiên nói:
- Hiện giờ phía nam không có quân đội, cũng không cách nào ngăn cản bọn họ. Biện pháp duy nhất chính là chúng ta nhanh chóng gia tăng tốc độ hành quân, nhanh chóng gặp họ trước Hàng Châu, sau đó hai bên quyết chiến. Ngoài biện pháp đó ra, ti chức không nghĩ ra còn biện pháp nào khác.
Hướng Phát cười khan một tiếng nói:
- Nếu như toàn quân toàn lực truy kích, ta lo lắng quân đội quá mức mệt mỏi, cuối cùng phải có một đội quân đi trước một bước, gặp Lý Diên Khánh và ngăn chặn hắn, sáng tạo điều kiện diệt địch cho quân đội xuôi nam.
Lưu Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Hướng Soái dự định để ta dẫn hai vạn bộ hạ của mình đi trước một bước sao?
- Điều này… người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, chuyện này vât vả Lưu tướng quân rồi.
Lưu Diên Khánh lập tức giận tím mặt, đây rõ ràng là muốn hi sinh mình. Hướng Phát dụng tâm hiểm ác, khiến người ta giận sôi.
Lưu Diên Khánh cố nén lửa giận ngập tràn nói:
- Nếu như quân đội của ta lại bị Lý Diên Khánh đánh tan, toàn quân bị diệt thì sao?
- Với năng lực của Lưu tướng quân, điều này là không thể nào! Lại nói quân đội của chúng ta chỉ cách Lý Diên Khánh trăm dặm, chỉ cần chặn Lý Diên Khánh một ngày, chủ lực của chúng ta sẽ giết tới được.
Lưu Diên Khánh vẫn lắc đầu một cái:
- Hướng Soái, không phải ta nói ngươi, ngươi làm như vậy là tối kỵ của binh gia, phân tán binh lực, rất dễ bị quân địch tiêu diệt từng bộ phận.
Mặt Hướng Phát lập trức trầm xuống:
- Ý của Lưu tướng quân là không tiếp thụ quân lệnh của ta?
Lưu Diên Khánh cũng lạnh lùng nói:
- Rất xin lỗi, lão Vương gia đã đáp ứng ta, quân lệnh không hợp lý ta có thể không cần tiếp nhận, cáo từ!
Lưu Diên Khánh ôm quyền chắp tay một cái, quay người giục ngựa rời đi. Hướng phát nhìn qua bóng lưng Lưu Diên Khánh đi xa, trong mắt lóe lên một sát cơ sắc bén.
Gã lập tức quay đầu ra lệnh:
- Đi tìm tướng quân Triệu Văn Khải tới đây!
Không bao lâu, một đại tướng ba mươi mấy tuổi cưỡi ngựa chạy vội tới, ở trên ngựa ôm quyền thi lễ:
- Ti chức tham kiến Đại Soái!
Hướng Phát nhỏ giọng nói vài câu bên tai gã. Triệu Văn Khải giật mình, mặt lộ vẻ do dự. Hướng Phát vô vai gã:
- Chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này, chuyện ngươi cầu ta lần trước, ta sẽ lập tức thành toàn cho ngươi!
Triêu Văn Khải cực kỳ mê luyến một danh kỹ Phủ Giang Ninh, Vọng Hoa Lâu của danh kỹ này là sản nghiệp Hướng gia. Triệu Văn Khải liền cầu danh kỹ này với Hướng Phát, nhưng Hướng Phát vẫn không đáp ứng gã. Hôm nay cái giá để mình làm việc thay gã, Hướng Phát liền đáp ứng tặng danh kỹ này cho mình.
Mặc dù nữ nhân và chuyện Hướng Phát muốn gã làm không hề liên quan, nhưng gã cũng muốn ôm đùi Hướng gia, gã liền gật đầu đáp ứng.
- Ti chức nhất định sẽ làm thỏa đáng việc này!

Lúc chạng vạng tối, tám vạn đại quân bắt đầu trú doanh nghỉ ngơi trên một vùng đất hoang, các binh sĩ vội vàng chôn nồi nấu cơm. Hai vạn quân của Lưu Diên Khánh ở phía trước đại quân, các binh sĩ cũng đang bận rộn nấu cơm.
Lúc này Lưu Diên Khánh đang rầu rĩ không vui một thân một mình ngồi trên tảng đá lớn, trong lòng y quả thực hơi hối hận tham dự lần tranh đoạt này. Chủ yếu y quá khát vọng phong Quận Vương, triều đình đã không có khả năng thực hiện, nhưng Hướng Tông Lương nhiều lần mê hoặc, y rốt cuộc không nhịn được mê hoặc của Vương tước, đáp ứng tham dự kế hoạch của ba ngoại thích lớn.
Nhưng hai ngày này Lưu Diên Khánh tỉnh táo nghĩ lại, y mới hiểu được mình phạm vào sai lầm lớn. Khang Vương đã đăng cơ ở kinh thành, Thái hậu và bách quan đều tán thành, tính chất chuyện này không phải đoạt ngôi, mà là chính biến, thậm chí tạo phản.
Nhất là Lưu Quang Thế con y còn đang ở Tây quân, y lại tham dự chính biến, điều này sẽ liên lụy tới tiền đồ của con trai. Càng nghĩ càng hối hận, nhất thời Lưu Diên Khánh cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
- Dường như Thượng tướng quân có tâm sự nặng nề?
Em vợ của Lưu Diên Khánh, cũng là đại tướng tâm phúc của y là Vũ An Thành đi tới cười hỏi:
- Anh rể lại mâu thuẫn với Hướng Soái sao?
Lưu Diên Khánh thở dài, nói yêu cầu vô lễ của Hướng Phát hôm nay cho Vũ An Thành, cuối cùng nói:
- Ta không thể nói suy nghĩ của hắn không hợp lý, từ quân sự mà nói, sách lược này đúng là một trong các phương án khá hữu hiệu trước mắt. Chỉ là ta hận hắn cố ý nhắm vào ta, lấy thuộc hạ của ta lót chân, ta nuốt không trôi cơn giận này.
Vũ An Thành hừ một tiếng nói:
- Sớm biết thì không đi theo Hướng gia làm chuyện như vậy, lưng đeo tiếng xấu, còn bị Hướng gia ức hiếp. Anh rể, chúng ta trở về Kinh Triệu đi!
- Chuyện này để ta suy nghĩ lại một chút, xem có thể tìm được một biện pháp giải quyết ổn thỏa hay không?
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một hồi huyên náo. Lưu Diên Khánh khẽ giật mình, dường như quân đội của mình xảy ra chuyện, y vội vàng đứng dậy bước nhanh tới nơi quân đội trú đóng.
Lúc này, một tướng lĩnh chạy tới nói:
- Khởi bẩm tướng quân, quân hậu cần khắt khe với chúng ta, dùng đấu nhỏ cho quân lương của chúng ta, các huynh đệ không đủ lương thực, đều đang ồn ào!
Lưu Diên Khánh lập tức giận dữ:
- Triệu Văn Khải khá lắm, dám lấn lên đầu Lưu Diên Khánh ta, người tới, chuẩn bị ngựa cho ta!
Vũ An Thành vội vàng tiến lên nói:
- Anh rể, chuyện này vẫn do ta xử lý đi!
Lưu Diên Khánh vung tay:
- Triệu Văn Khải kia là tâm phúc của Hướng Phát, hắn sẽ không nể mặt ngươi, chỉ có ta đi ép hắn, hắn mới không dám làm loạn, ngươi xem chừng binh sĩ là được rồi.
Lưu Diên Khánh lập tức dẫn mười mấy thân binh chạy về hậu quân. Quân hậu cần ở cách đó mười dặm, cũng có mấy trăm chiếc thuyền kéo vận chuyển lương thực, chủ tướng quân hậu cần là Triệu Văn Khải.
Gã nghe nói Lưu Diên Khánh tìm tới gã tính sổ, không khỏi cười lạnh nói với binh sĩ:
- Dẫn hắn tới đại trướng của ta đi!
Binh sĩ chạy như bay, Triệu Văn Khải lại nháy mắt với thân binh, thân binh hiểu ý rời đi.
Lúc này, một binh lính dẫn theo Lưu Diên Khánh nổi giận đùng đùng đi tới đại trướng quân vụ hậu cần.
- Tướng quân nhà ta đang tính toán sổ sách, xin Lưu tướng quân đi theo ta.
Binh sĩ đưa Lưu Diên Khánh tới trước một đỉnh lều lớn, hạ thấp người nói:
- Tướng quân nhà ta đang ở trong trướng, mời Lưu tướn quân vào!
Lưu Diên Khánh hừ một tiếng, xốc màn bước nhanh vào. Loại đại trướng này là trướng hai tầng, bao gồm trướng trong và trướng ngoài, giữa trướng trong ngoài là một con đường rộng bốn thước. Lưu Diên Khánh tiếp tục đi vào trong trướng, liền thấy mười mấy binh sĩ tay cầm búa bén đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Lưu Diên Khánh khẽ giật mình, y chợt tỉnh ngộ, quay người muốn trốn. Nhưng con đường phía sau cũng có mười mấy đao phủ giết ra, cắt đứt đường lui của y. Mười mấy đao phủ cùng nhau tiến lên, loạn búa chém xuống, trong trướng kêu thảm một hồi, đại tướng Lưu Diên Khánh chết thảm dưới loạn búa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận