Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 637: Cuộc chiến rèn luyện (thượng)

Chương 637: Cuộc chiến rèn luyện (thượng)Chương 637: Cuộc chiến rèn luyện (thượng)
Ô…
Tiếng kèn trầm thấp quanh quẩn vùng quê, kỵ binh Hắc Đảng Hạng rốt cuộc tới rồi. Năm ngàn kỵ binh giao đấu chín ngàn bộ binh, đây là một bài kiểm tra nghiêm trọng đối với quân Tống, với ba bộ lạc Hắc Đảng Hạng cũng là được ăn cả ngã về không, hai bên đều không thể thua.
Cách ba dặm, hai đội quân ngừng tiến lên, giằng co trong gió rét, quân Tống đang đợi đối phương tấn công.
Nam Lợi Quảng cũng không chờ đợi bao lâu, họ là kỵ binh, ưu thế của kỵ binh ngay ở xung kích, nếu như chờ bộ binh xung kích, ưu thế của kỵ binh sẽ mất đi hơn một nửa.
Nam Lợi Quảng hít một hơi thật sâu, nâng cao chùy lớn, nghiêm túc hô to:
- Sinh tử tồn vong ngay trong trận chiến này, giết đi!
Ô…
Tiếng kèn thổi lên, quân Tống nghênh đón kỵ binh xung kích mạnh mẽ, bụi đất tung bay che khuất bầu trời trong vùng đất bỏ hoang. Giáp sắt màu đen lúc ẩn lúc hiện trong bụi đất, giống hệt một con giao long màu đen nuốt mây nhả khói bên trong bụi đất màu vàng.
Kỵ binh giáp sắt của Hắc Đảng Hạng bắt nguồn từ Tây Hạ, quân Tống giao chiến với họ nhiều năm đã sớm hiểu rõ lẫn nhau. Hàn Thế Trung cũng biết sự lợi hại của quân Thiết Diêu Tử, đây là một đội quân mạnh Tây Hạ dùng mười mấy năm từ khi lập quốc để xây dựng nên, chỉ có ba ngàn người, lại không biết hao tổn bao nhiêu lương bổng, bộ giáp trên người cũng nhiều hơn tài sản một hộ nông nghiệp.
Nhưng từ khi kỹ thuật dã luyện đề cao, cùng việc phát hiện quặng sắt, giáp sắt bắt đầu phổ biến mở rộng trong quân đội Tây Hạ, quân Thiết Diêu Tử đạt tới năm vạn người, trở thành Cận Vệ Quân của Hoàng đế Tây Hạ.
Cho dù kỵ binh giáp sắt mạnh mẽ nằm trong dự liệu của Hàn Thế Trung, nhưng khi họ thực sự xuất hiện, vẫn khiến Hàn Thế Trung cực kỳ căng thẳng. Lúc này, Thiên tướng Trương Vệ tiến tới nhỏ giọng nói:
- Tướng quân, giáp trụ của kỵ binh giáp sắt dày đặc, dùng tên nỏ áp trận chỉ sợ không thể giết được, không bằng dùng Chấn Thiên Lôi!
Hàn Thế Trung sao lại không biết, đối phó kỵ binh giáp sắt xung kích, chỉ có thể dùng Thần Tí Nỏ. Nhưng Thần Tí Nỏ lên dây cung tương đối chậm, trong trăm bước chỉ có thể bắn hai lần, mà họ chỉ có hai ngàn chiếc Thần Tí Nỏ, hiển nhiên chỉ có thể tiêu diệt một lượng nhỏ kỵ binh giáp sắt.
Nhưng trong diễn luyện chiến thuật trước đó, Thống Chế cũng không cói dùng Chấn Thiên Lôi, gã nhất thời bó tay hết cách. Đúng lúc này, Trương Báo dẫn năm trăm binh sĩ Hỏa Khí Doanh chạy tới, năm trăm binh sĩ người nào cũng cao to khỏe mạnh, Lý Diên Khánh đặc biệt lựa chọn ra xây dựng Hỏa Khí Doanh. Hỏa Khí Doanh trang bị một thuẫn lớn kiên cố, cùng với một thanh chiến đao, nhưng mỗi người họ cõng theo ba quả Thiết Hỏa Lôi.
Trương Báo tiến tới khom người nói:
- Thống Chế lệnh chúng ta dùng Thiết Hỏa Lôi gia nhập chiến đấu!
Hàn Thế Trung vỗ trán một cái, Thống Chế đã từng nói có thể dùng Thiết Hỏa Lôi bổ sung chỗ thiếu sót của cung nỏ, không biết có phải vì quá căng thẳng nên gã đã quên mất hay không.
Trương Báo lại nói:
- Thống Chế đề nghị dùng kỵ binh hộ vệ hai cánh, yểm hộ nỏ binh lui về phía sau, để tránh nỏ binh tổn thất vô nghĩa.
Đề nghị của Lý Diên Khánh giống như suy nghĩ của Hàn Thế Trung. Hàn Thế Trung lập tức hạ lệnh:
- Bắn hai vòng tên nỏ lập tức rút lui, kỵ binh hộ vệ hai cánh!
Hàn Thế Trung cũng không rõ ràng lực sát thương của Thiết Hỏa Lôi, nhưng gã tin tưởng phán đoán của Lý Diên Khánh. Đưa Hỏa Khí Doanh lên tuyến đầu chiến trường vào lúc này, chắc chắn có suy nghĩ của hắn.
Hàn Thế Trung lập tức ra lệnh:
- Tên nỏ chuẩn bị!
Hàn ngàn chiếc Thần Tí Nỏ nâng lên, mũi tên lạnh băng nhắm thẳng kỵ binh giáp sắt của quân địch ngày càng tiến gần. Kỵ binh giáp sắt đánh tới giống hệt như bão cát cuồn cuộn, cuối cùng để lộ mặt mũi dữ tợn, xuất hiện cách quân Tống ba trăm bước về phía trước.
Kỵ binh giáp sắt ngày càng gần, mũi thương sắc bén lấp lánh dưới ánh nắng, sát khí đằng đằng. Hàn Thế Trung hiểu rất rõ uy lực của Thần Tí Nỏ, Thần Tí Nỏ phát minh thời Thần Tông, nó xuất hiện cũng bởi vì cung nỏ bình thường không hề có chút lực sát thương nào đối với Thiết Diêu Tử của Tây Hạ.
Khi kỵ binh giáp sắt cách nỏ trận một trăm hai mươi bước, đây là khoảng cách sát thương hiệu quả nhất của Thần Tí Nỏ đối với giáp sắt, Hàn Thế Trung hạ mệnh lệnh bắn.
Hai ngàn mũi tên bắn ra cùng lúc, tên nỏ dày đặc phóng tới như gió bão mưa rào, không khí tử vong mạnh mẽ khiến người ta ngạt thở. Chỉ thấy một mảng kỵ binh giáp sắt người ngã ngựa đổ, hơn trăm kỵ binh xông trước nhất trúng tên ngã xuống.
Nhưng lượt Thần Tí Nỏ đầu tiên cũng không ngăn nổi kỵ binh giáp sắt xung kích, họ tiếp tục đột kích như bão táp, nhanh chóng giết tới trong vòng bảy mươi bước. Lúc này Thần Tí Nỏ đã lên dây cung, bắt đầu bắn vòng thứ hai. Uy lực lần này lớn hơn, hai trăm kỵ binh ngã từ trên ngựa xuống, bị cuốn vào gót sắt cuồn cuộn, khiến thế công cường đại của kỵ binh giáp sắt bị kéo lại, tốc độ chậm lại rõ ràng.
Đây là cơ hội lui binh, cho dù kỵ binh giáp sắt còn cách năm mươi bước, nhưng Hàn Thế Trung vẫn nắm lấy cơ hội này, quả quyết hạ mệnh lệnh rút quân.
- Nỏ binh rút lui!
Hai ngàn bỏ binh lui về phía sau giống như thủy triều, họ nhanh chóng biến thân thành trường mâu quân. Nỏ binh lui xuống, để lộ năm trăm binh sĩ Hỏa Khí Doanh, họ giống như đá ngầm đứng sừng sững trên chiến trường.
Hàn Thế Trung bỗng hiểu được vì sao Lý Diên Khánh điều Hỏa Khí Doanh lên, đây chính là một bố trí xảo diệu nhằm vào trận hình của quân địch.
Trận hình kỵ binh quân địch là hình chữ ‘phẩm’ (品), một ngàn kỵ binh giáp sắt đột kích phía trên cùng, hai cánh đều có hai ngàn kỵ binh đi theo cách ba trăm bước, tạo thành một cái kéo sắc bén, mũi đao phía trước hai cánh hai bên, rất có lợi cho xung kích đột phá, sau đó đánh tan toàn diện. Lúc giao đấu với hai vạn sương quân trước đây, họ dùng trận hình này cuối cùng nhận được thành công lớn.
Mà lần này họ vẫn áp dụng trận hình kéo này, nhưng Lý Diên Khánh lại thấy được nhược điểm của trận hình này, đó chính là mặt đột kích quá hẹp, chỉ rộng hơn hai mươi trượng, hắn liền quyết định dùng Hỏa Khí Doanh tới chặn đánh kỵ binh giáp sắt xung kích.
Hiển nhiên Hàn Thế Trung cũng nhìn ra điểm này, mới khiến gã bội phục ánh mắt và sự quyết đoán của Lý Diên Khánh. Hôm qua Lý Diên Khánh đã đề xuất với gã dùng Hỏa Khí Doanh phối hợp Thần Tí Nỏ, lúc ấy gã không hiểu được thao tác cụ thể ra sao, hiện giờ gã mới hiểu được, hóa ra Lý Diên Khánh đã sớm biết đặc điểm mặt đột kích hẹp của quân địch, căn cứ đặc điểm này vận dụng Hỏa Khí Doanh, chắc chắn là một tác phẩm của thần.
Rất hiển nhiên, Hỏa Khí Doanh chỉ có năm trăm người, nếu như biên độ công kích của đối phương quá rộng, dù Hỏa Khí Doanh có thể đánh trúng một điểm, cũng sẽ bị kỵ binh khác nuốt hết, chỉ có mũi nhọn đấu với đao sắc mới có thể phát huy ưu thế lớn nhất của hỏa khí.
Thời gian đã không để Hàn Thế Trung suy nghĩ nhiều, hắn nghiêm túc hô:
- Trường mâu quân chuẩn bị!
Năm ngàn trường mâu quân chia năm phương trận, năm trận kết hợp thành một trận lớn, hai cánh đều có một ngàn kỵ binh hộ vệ. Dù cho kỵ binh quân địch phá tan một phương trận, cũng không ảnh hưởng toàn bộ cuộc chiến.
Năm ngàn trường mâu quân quỳ một chân xuống đất, dùng chuôi mâu chống xuống mặt đất, ngưng trọng như núi.
Đúng lúc này, kỵ binh giáp sắt giết tới cách Hỏa Khí Doanh bốn mươi bước, mỗi người đều cảm giác được cuồng phong ập vào mặt, rất nhiều binh sĩ đều nhắm mắt lại, không dám đối mặt cảnh tượng vạn mã lao nhanh.
Mặc dù khoảng cách ném của Thiết Hỏa Lôi là ba mươi bước, nhưng có một số trình tự không thể chờ lúc ba mươi bước mới làm, với tộc độ của kỵ binh giáp sắt, khi đó sẽ không kịp rồi.
Trương Báo hô lớn một tiếng:
- Châm lửa!
Năm trăm tên lính cùng nâng thuẫn, thân thể nửa ngồi, ổn định hạ bàn, rút cây châm lửa từ bên hông, đốt dây, cho dù có người không đốt được, cũng sẽ có người bên cạnh giúp đỡ.
Bước tiếp theo không cần chủ tướng hô, gã lập tức rút một quả Thiết Hỏa Lôi từ sau lưng ra, dùng răng cắn rơi phần nắp đuôi, châm ngòi lửa.
Ngòi lửa trên tay cầm rất ngắn, gần như châm ngòi là phải ném. Năm trăm tên lính gần như cùng ném Thiết Hỏa Lôi một lúc, họ nhanh chóng trốn sau thuẫn lớn. Tất cả mọi người biết, nếu như không có tấm thuẫn, chắc chắn họ sẽ bị miếng sắt văng ra gây thương tích.
Năm trăm quả Thiết Hỏa Lôi vừa vặn ném vào trong đám kỵ binh, liền nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiến mã hí vang, binh sĩ kêu thảm. Vụ nổ mạnh khiến tử thi kỵ binh giáp sắt văng khắp nơi trên đất, nhất là lực sát thương của miếng sắt tẩm độc cực lớn, trong ba mươi bước không một người nào may mắn thoát khỏi.
Một lần công kích của Thiết Hỏa Lôi khiến cho kỵ binh giáp sắt thương vong hơn bốn trăm người, lại thêm hai vòng tên nỏ công kích, một ngàn kỵ binh chỉ còn lại không tới ba trăm người.
- Rút lui!
Trương Báo hô lớn một tiếng, năm trăm binh lính Hỏa Khí Doanh vội vàng chạy về.
Đặc điểm của kỵ binh tác chiến đó là chỉ có thể tiến mà không thể lui, mấy ngàn thớt chiến mã theo quán tính lớn rất khó quay đầu, nếu không sẽ tạo thành thảm họa va chạm cực kỳ nghiêm trọng. Bình thường chỉ có thể vòng qua, nhưng hai cánh của kỵ binh giáp sắt đều là kỵ binh, họ không thể lựa chọn như vậy, cho dù các binh sĩ sợ hãi hồn bay phách tán, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục công kích.
Kỵ binh ngày càng gần, kỵ binh giáp sắt đã bị kỵ binh bình thường nuốt sống, bốn ngàn kỵ binh giống như sóng biển đánh thẳng tới.
- Trường mâu quân nghênh chiến!
Hàn Thế Trung khàn giọng ra lệnh.
Tiếng trống trận vang lên.
Năm ngàn trường mâu quân bỗng nhiên giơ trường mâu, xếp hàng tiến lên, nghênh chiến với kỵ binh đánh tới như cuồng phong. Một tiếng rầm cực lớn, hai đội quân va chạm kịch liệt, máu tươi tràn ngập, tứ chi tung bay, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng chiến trường, chỉ một kích đã có hơn một trăm quân Tống bị chiến mã đụng bay.
Kỵ binh giống như một cây lang nha bổng nặng nề sắc bén, liên tiếp giết qua lớp phương trận của quân Tống, chém giết hơn hai trăm người, thế sắc bén không thể đỡ mới bị trường mâu của quân Tống ngăn cản. Lúc này, binh sĩ trường mâu hàng thứ nhất bị lộn xộn đã lui ra, hàng thứ hai giết tới, hai bên đánh giáp lá cà, kịch chiến với nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận