Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 352: Lại lập công mới.

Chương 352: Lại lập công mới.Chương 352: Lại lập công mới.
Ngay khi quân Tống tuyến tây xuất sư bất lợi, Chủng Sư Đạo dẫn quân Hà Đông tuyến đông đã hoàn thành bố trí tác chiến với thành Thạch Châu. Chủng Sư Đạo cũng không có suy nghĩ dùng Chấn Thiên Lôi nổ sập thành Thạch Châu, lão muốn lấy được tòa kiên thành này một cách hoàn chỉnh, trở thành bình chướng của triều Tống tại đông nam Tây Hạ.
Nhưng Chấn Thiên Lôi cũng có thể sử dụng, lão dùng phương án Lý Diên Khánh đưa ra.
Sáng ngày mới, trong đại doanh quân Tống vang lên tiếng trống trận ngột ngạt, từng đội binh sĩ quân Tống bắt đầu nhanh chóng tập kết dưới thành Thạch Châu. Lần này quân Tống xuất động tám vạn đại quân, bao gồm hai vạn sương binh cũng đưa vào chiến đấu.
Một canh giờ sau, quân Tống tập kết hoàn thành, tám vạn đại quân bày trận trên vùng đất hoang, ánh đao lấp lóe, trường mâu như rừng. Một chiếc đài quan chiến cao tới sáu trượng dựng sừng sững ở mặt chính nam thành trì, đứng trên đài có thể trông thấy rõ ràng quân đội điều động tại đầu tường.
Bản thân tường thành Thạch Châu chỉ cao ba trượng, nhưng nó xây dựng ở chỗ cao, với binh sĩ tấn công, nó nằm trên một độ dốc, chỉnh thể cao tới sáu trượng, dễ thủ khó công.
Vốn Chủng Sư Đạo cảm thấy đau đầu khi tiến đánh thành Thạch Châu, nhưng chủ tướng Thạch Châu lại đưa ra một quyết định khiến người ta không tưởng tượng nổi, lại chuyển phần lớn quân đội tới Hạ Châu, quân phòng thủ Thạch Châu không đủ một vạn người, điều này mang đến một cơ hội tốt hiếm có cho quân Tống.
Chủng Sư Đạo dẫn mười mấy quan viên văn võ đứng trên sàn gỗ cao cao. Chủng Sư Đạo chăm chú nhìn động tĩnh quân địch trên tường thành. Tường thành cũng không có máy ném đá cỡ lớn, cũng không có binh khí sát thương cự ly xa như sàng nỏ, nhưng trên ba bờ tường đều chất rất nhiều thùng gỗ, vừa nhìn là biết thùng dầu hỏa, đây là đặc điểm của quân Tây Hạ, hỏa khí của Tây Hạ không mạnh bằng Tống Liêu, nhưng họ thừa dầu hỏa, khiến vũ khí của quân Tây Hạ cực kỳ sắc bén.
- Đại Soái, chỉ sợ trong chiến hào dưới tường thành đã rót đầy dầu hỏa!
Diêu Trọng Bình nhỏ giọng nhắc nhở Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo cười nhạt một tiếng:
- Dầu hỏa là vũ khí chiến tranh sắc bén, nhưng nếu vận dụng không tốt, chẳng những không gây tổn thương cho quân địch, lại còn gây tổn thương cho mình.
Lúc này, một binh sĩ bò lên đài cao bẩm báo:


- Khởi bẩm Đại Soái, quân đội đã chuẩn bị sẵn sàng!
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Bắt đầu chia binh theo bố trí!
Tiếng trống trận lại gõ vang, người cầm cờ vung lệnh kỳ trên đài cao, hai cánh quân Tống sắp xếp trái phải bắt đầu phân táng sang hai phương hướng đông tây, tăng thêm bốn vại đại quân chủ lực phía chính nam, hiển nhiên họ dự định đồng thời phát động tấn công Thạch Châu từ ba hướng.
Đây cũng là nhược điểm quân Tống không đủ binh lực lấy thành Thạch Châu, cần một tiếng trống làm hăng hái tinh thần đánh thành Thạch Châu.
Nhưng Chủng Sư Đạo tự có con đường tấn công của lão. Sở dĩ lão để lại mặt bắc không công, chính là cho quân Tây Hạ phòng thủ một cơ hội rút lui, khiến họ không đến mức tử chiến tới cùng.
Trước khi công thành, lão cần lập uy, suy yếu ý chí chống cự của quân địch. Chủng Sư Đạo gật đầu với Lý Diên Khánh, dựa theo bố trí chiến đấu trước đó, đầu tiên do Tình Báo Doanh ra tay trước, lợi dụng Chấn Thiên Lôi chấn nhiếp quân địch, làm tan rã sĩ khí quân địch.
Tài nguyên chiến lược của bản thân Tình Báo Doanh cũng không nhiều, nhưng từ khi Lý Diên Khánh tạo ra được Chấn Thiên Lôi khi tấn công thành Ngân Xuyên, loại hỏa khí nghịch thiên này tạm thời do Tình Báo Doanh đảm bảo và sử dụng, trước mắt có tổng cộng hai mươi lăm quả Chấn Thiên Lôi.
Lý Diên Khánh nhận được mệnh lệnh của Chủ soái, lập tức quay đầu phân phó một tên lính vài câu, binh sĩ liền đi xuống.
Không bao lâu, một bộ Hỏa Pháo từ đội ngũ phía nam ầm ầm tiến về phía trước. Nguyên lý Hỏa Pháo chính là một tên nỏ cực kỳ lớn, có thể bắn xa trăm bước, ở thời đại Tam quốc Tùy Đường, nó gọi là Thạch Pháo, chủ yếu bắn đá, có khi cũng bắn vôi phấn, hỏa cầu vân vân.
Nhưng ở triều Tống, Thạch Pháo chủ yếu dùng để bắn hỏa khí, cho nên đổi thành Hỏa Pháo, Phích Lịch Pháo của quân Tống cũng dùng Hỏa Pháo để bắn.
Ngoại hình Hỏa Pháo hơi giống đại pháo sau này, đoạn trước là một cái máng dài chừng một trượng rộng khoảng hai xích được chế tạo bằng gang, giống hệt như họng pháo, nhưng đây là rãnh bắn, giống như rãnh bắn của tên nỏ, được rèn cực kỳ bóng.
Đỉnh rãnh bắn có hai sừng đồng dài ba thước, được dùng để cố định da gân bắn ra, hai bên có bánh xe gỗ to lớn, hai bên đằng sau đều có bàn kéo, cần sáu người ở hai bên cùng thúc đẩy bàn kéo gậy đồng.
Một bộ Hỏa Pháo cần mười binh sĩ thao tác, trong đó sáu người kéo dây, hai người định vị, một người lắp đạn bắn, một người chỉ huy.
Lần bắn Hỏa Pháo này do Vương Quý phụ trách, họ đã dùng Phích Lịch Pháo diễn tập rất nhiều lần, hết sức quen thuộc, hôm nay chẳng qua chỉ là đổi Phích Lịch Pháo thành Chấn Thiên Lôi.
Lúc này, thời gian trên chiến trường dường như ngừng lại, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bộ Hỏa Pháo này, rất nhiều binh sĩ không kìm được bưng kín lỗ tai. Hỏa Pháo chậm rãi tiến lên, dừng lại cách tường thành hai trăm năm mươi bước, đứng sừng sững trên sườn dốc, ngước nhìn tường thành phía trên.
Vũ khí phản kháng của quân Tây Hạ là dùng gỗ lăn phá hủy bộ Hỏa Pháo này, bởi vậy Tình Báo Doanh còn điều ra hai trăm binh sĩ, giỡ cự thuẫn, bày trận hình chữ V trước Hỏa Pháo, đầu nhọn hướng lên trên, một khi gỗ lăn tới, sẽ có thể nhanh chóng phân tán lực trùng kích, đây là phương pháp tác chiến dần hình thành trong lịch sử chiến tranh của hai bên.
Đương nhiên, quân Tây Hạ còn một vũ khí sắc bén chính là dầu hỏa, dùng dầu hỏa để thiêu đốt Hỏa Pháo này. Chỉ là quân phòng thủ đầu tường sợ ném chuột vỡ bình, họ sợ nhen lửa sớm dầu hỏa vùi lấp dưới thành, sẽ mất tác dụng thiêu đốt quân địch.
Bởi vì lo lắng như vậy, quân phòng thủ đầu tường cũng không ra tay ngăn cản Hỏa Pháo trơ trọi này, họ đang chú ý quan sát động tác tiếp theo của quân Tống.
- Lên dây cung Hỏa Pháo!
Vương Quý ra lệnh một tiếng, sáu binh sĩ phân biệt thúc động bàn kéo hai bên, dây cung dài bởi mấy sợi gân trâu xoắn thành bị chậm rãi kéo dài, ổ đạn trên dây cung bị kẹp dưới đáy hai cây gậy đồng lớn, tạo thành lực đàn hồi cực lớn, lực này có thể bắn Chấn Thiên Lôi nặng bốn mươi cân ra xa hai trăm năm mươi bước.
Trăm năm sau, phương thức vận dụng Hỏa Pháo và Chấn Thiên Lôi công thành đã trở thành bình thường, quân Nguyên lợi dụng nó tiến đánh phương tây, một đường tan tác, gần như phá hủy toàn bộ Trung Á và phương tây. Sau khi đánh bại quân Nguyên, người Ả Rập thu được rất nhiều Chấn Thiên Lôi, hỏa súng và hỏa pháo, từ đó hỏa khí truyền vào phương tây.
- Lắp Chấn Thiên Lôi!
Vương Quý lại ra mệnh lệnh.
Một binh lính đặt Chấn Thiên Lôi nặng bốn mươi cân vào trong ổ đạn, đồng thời cắm một ngòi nổ vào trong, Vương Quý kiểm tra một lần, đã hoàn thành bố trí, liền hạ lệnh:
- Châm lửa!
Dây dẫn lửa bị đốt, Vương Quý hô lớn ra lệnh:
- Bắn!
Chùy sắt gõ mở đao treo dưới đáy, hai cây gậy cố định đổ xuống cùng lúc. Một tiếng vang thật lớn, ổ đạn bay vụt ra ngoài, đưa Chấn Thiên Lôi nặng hơn bốn mươi cân bay lên trời. Binh sĩ vội vàng ngồi xuống, giơ cự thuẫn, hình thành một bức tường thuẫn.
Chỉ thấy Chấn Thiên Lôi đen nhánh bay lên không, vẽ một đường vòng cung trên trời, trong tiếng kinh ngạc khắp nơi, nó nện vào trong thành lâu. Chưa chờ binh sĩ đầu tường hiểu được xảy ra chuyện gì, Chấn Thiên Lôi liền nổ tung kinh thiên động địa trong thành lâu.
Thành lâu vốn không quá rắn chắc bị nổ vỡ nát, mảnh gỗ bay lung tung, sóng xung kích to lớn khiến mấy trăm binh sĩ chung quanh thành lâu ngã xuống đất, rất nhiều binh sĩ bị đánh chết tại chỗ. Gần như tất cả binh sĩ đều ngồi xổm xuống che kín lỗ tai, ngay cả Chủng Sư Đạo cũng không nhịn được cúi đầu che tai.
Thành lâu bị phá thành mảnh nhỏ, các loại mảnh gỗ bay xa mấy trăm bước, từ trên không rơi xuống lốp bốp. Qua thật lâu, các binh sĩ mới dần khôi phục lại khỏi trạng thái hoảng sợ, nhưng sau khi khôi phục lại càng khủng hoảng hơn.
Sau khi nổ nát thành lâu, Chấn Thiên Lôi sinh ra hậu quả liên tiếp. Không chỉ dao động lòng quân binh sĩ thủ thành, ảnh hưởng nghiêm trọng tinh thần đối phương, đồng thời cũng sinh ra tác dụng phủ không thể tưởng tượng. Trong thành lâu và hai bên chất đống hàng ngàn thùng gỗ đổ đầy dầu hỏa, nơi này được quân đội Tây Hạ chuẩn bị dùng để đối phó quân Tống công thành.
Chấn Thiên Lôi nổ mạnh không sinh ra lửa, không khiến cho dầu hỏa bị nhen lửa. Nhưng dòng khí mạnh mẽ khiến toàn bộ thùng dầu hai bên lật tung, tổn hại mấy trăm thùng dầu, rất nhiều dầu hỏa chạy ra đầy đầu tường.
Quân phòng thủ trên thành lập tức phát hiện tai họa ngầm nghiêm trọng này. Dưới lệnh của chủ tướng, mấy trăm binh sĩ xông tới, dùng tấm thuẫn kết thành tường thuẫn trên đầu tường, mấy binh sĩ ném mấy bó đuốc xuống phía dưới. Phạm vi năm mươi bước dưới tường thành bị quân Tây Hạ chôn rất nhiều dầu hỏa, bị đuốc đốt cháy, tạo thành một bức tường lửa dài đến năm mươi bước.
Lúc này, Vương Quý đang chỉ huy thủ hạ rút lui chợt phát hiện bên trong lỗ xạ kích tường thành chảy ra không ít dầu hỏa. Lỗ xạ kích ở dưới đáy lỗ châu mai, nghiêng xuống phía dưới, để binh sĩ dễ bắn tên xuống dưới, đồng thời lúc mưa to cũng có lợi cho thoát nước đầu tường.
Vương Quý trông thấy không chỉ có một lỗ xạ kích chảy dầu hỏa, gần như tất cả lỗ xạ kích đều ít nhiều chảy ra dầu hỏa màu nâu.
Gã bỗng nhiên hiểu được chắc chắn mặt đất đầu thành đã đầy dầu hỏa, đây là một cơ hội vô cùng tốt. Vương Quý hơi suy nghĩ, lập tức hỏi thủ hạ:
- Ai mang theo tên lửa?
Mấy binh sĩ đều mang theo tên lửa, một người trong đó đưa một túi tên cho Vương Quý. Vương Quý đeo ống tên lên lưng, rút ra một cây, để thủ hạ châm một cây đuốc. Gã cầm cây đuốc không chút do dự xông tới, vọt tới chừng bảy mươi bước, lúc này mới ngồi xuống châm tên lửa.
Lúc này, có không ít binh sĩ trên đầu thành phát hiện ý đồ của Vương Quý. Họ chỉ vào Vương Quý hô lớn, vội vàng giương cung bắn tên về phía gã. Phốc, một mũi tên bắn trúng vai trái Vương Quý. Vương Quý đau đớn toàn thân run lên, nhưng gã vẫn cắn chặt răng, kéo cung như trăng tròn, vút một tiếng, tên đã châm lửa bay lên không, bắn về tường thành cao cao.
Trong tiếng hò hét, binh sĩ Tây Hạ không ngăn được mũi tên này. Tên lửa bay cao vượt qua đỉnh đầu binh sĩ, rơi vào trong dầu hỏa. Rầm một tiếng, ngọn lửa ngất trời, đầu thành bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt, bắt đầu lan tràn nhanh chóng, các binh sĩ sợ hãi kêu chạy tứ phía.
Chủng Sư Đạo đứng trên đài cao thấy rõ ràng, lão gật đầu khen ngợi, hỏi Lý Diên Khánh:
- Bắn tên là người nào?
Lý Diên Khánh vội vàng nói:
- Khởi bẩm Đại Soái, là Tả Đô Đầu Tình Báo Doanh, tên là Vương Quý!
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Phản ứng nhanh nhẹn, dũng cảm hơn người, ghi công lớn của hắn!
- Đa tạ Đại Soái ghi công!
Lúc này, Chủng Sư Đạo thấy được cơ hội công thành, lập tức cao giọng ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, dùng chùy công thành đánh cửa thành nam!
Đông đông đông! Theo tiếng trống rền to như sấm, hơn ngàn binh sĩ quân Tống đẩy một chiếc xe chùy công thành. Chùy công thành dùng một gốc cây lớn ngàn năm chế thành, dài đến tám trượng, phía trước lắp gang, nặng mấy ngàn cân, đặt trên một chiếc xe ngựa dài chừng mười trượng.
Hai đầu xe ngựa đều có mười hai bánh xe lớn bằng gỗ, binh sĩ thúc đẩy nhanh chóng tiến về cửa thành nam. Lúc này lửa trên đầu thành bốc cháy dữ dội, khói đặc cuồn cuộn, đã không có một binh sĩ thủ thành, thời cơ tốt nhất tiến đánh cửa thành đã tới rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận