Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 858: Bất ngờ chiếm La Thành

Chương 858: Bất ngờ chiếm La ThànhChương 858: Bất ngờ chiếm La Thành
Ba trăm quân Tây Hạ lên núi đầu tiên cũng hết sức cẩn thận, bọn chúng đương nhiên phát hiện công sự phòng ngự ở sườn núi, chúng không dám đột kích, chỉ lưỡng lự ở sườn núi, cũng không dám lùi lại. Hy vọng duy nhất chính là đánh quân Tống trở tay không kịp, cướp đoạt công sự phòng ngự.
Công sự phòng ngự của quân Tống chia làm năm đạo tường bao cát, phía sau có hai trăm binh sĩ ẩn nấp. Trương Hoa híp mắt nhìn binh sĩ Tây Hạ đang tiến đến, khi tiến vào khoảng cách trăm bước, nhưng Trương Hoa vấn chưa hạ lệnh xạ kích, đối phương chỉ có mấy trăm người, xạ kích càng gần thì càng không phát sinh ngoài ý muốn.
Chín mươi bước… tám mươi bước… bảy mươi bước… năm mươi bước…
Đối phương rốt cục cũng không kìm nén được, gầm nhẹ lên một tiếng, ba trăm binh sĩ bỗng nhiên phát động công kích, Trương Hoa cũng hô to lên một tiếng:
- Bắn tên!
Một ngàn tên lích thò người lên từ sau công sự, chia thành năm lần bắn tên quân Tây Hạ ngoài năm mươi bước. Nhất thời, tiễn bay như mưa về hướng binh sĩ Tây Hạ đang lao tới.
Loạt tiễn này bắn ra khiến quân Tây Hạ trở tay không kịp, quân sĩ liên tiếp trúng tên, ngã lăn xuống từ sườn núi.
Khôi giáp của Tây Hạ chủ yếu là giáp da, ngay cả kỵ binh Thiết Diêu tử tinh nhuệ nhất cũng không được toàn bộ thiết giáp, chỉ có thể ở những chỗ yếu dùng tấm sắt hoặc sắt kính hộ tâm bảo vệ.
Quân Sơn Ngoa là quân sĩ tầng thấp nhất, áo giáp chỉ là một tầng giáp, tương đối đơn giản, khiên cũng là mộc khiên, căn bản không ngăn được thần tí nỗ.
Nỗ thỉ xạ xuyên khiên và giáp, nhất thời sương mù tràn ngập, băn trăm binh sĩ vòng một bị bắn giết hơn một trăm năm mươi nguời, bị thương hơn trăm người, còn hơn năm mươi người bị dọa mất hồn vía, quay người chạy trốn
Trương Hoa lại không cho họn chúng cơ hội, hạ lệnh thả mấy chục cây gỗ xuống, quân sĩ bị nện úp nhào. Lúc naỳ, binh sĩ bắn tên đợt một đã bắn xong, nhao người hướng đến hai mươi mấy tên quân địch phía dưới sơn đạo, quân Tây Hạ nhanh chóng ngã xuống, nhóm binh sĩ cuối cùng cũng bỏ mình.
- Đi bắt mấy tên bị thương lại!
Mười mấy tên binh sĩ lao ra, giết sạch những tên binh sĩ bị thương, chỉ để lại ba tên vết thương nhẹ nhất mang về.
- Lập tức dẫn đi thẩm vấn, ta muốn biết rốt cục có bao nhiêu địch nhân dưới chân núi.
- Tuân lệnh!
Mấy tên lính liền dẫn ba tên tàn binh xuống.
Lúc này, Trương Thuận nghe được tin nhanh hcosng chạy tới phòng ngự sườn núi. Trương Hoa vội vàng báo cáo tình hình tấn công lần thứ nhất.
Trương Thuận khẽ cau mày:
- Sao lại chỉ có thể là ba trăm người?
- Ti chức đoán chừng quân địch muốn đánh lén, binh lực nhiều dễ bại lộ mục tiêu, nếu ba trăm người có thể đánh đến trước cửa trại, rất nhiều biện pháp phòng ngừa của chúng ta sẽ mất linh.
Trương Thuận gật đầu:
- Ngươi nói có lý, nhưng nói đến biện pháp phòng ngự, gai củ ấu tại sao không có tác dụng?
- Hồi bẩm tướng quân. Quân địch là địch là đi vòng theo đường núi để lên, chưa đi lên đến sườn núi đã phát động công kích, gai củ ấu thực ra đã phát huy tác dụng, nhưng chúng ta không quá để ý.
Lúc này, binh sĩ thẩm vấn tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, quân địch đã khai, dưới núi có gần hai vạn người.
Trương Thuận nở nụ cười;
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đô Thống, quân đội Vi Châu vẫn muốn đoạt lại Đạp Cắt Trại, đáng tiếc bọn chúng lại gặp phải Trương Thuận ta!
Trương Hoa ưỡn thẳng sống lưng nói:
- Tướng quân, ti chức có lòng tin không cho quân địch vượt qua được cửa của ta.
Trương Thuận cười cười vỗ vai y:
- Không thể mình mình ăn thịt cũng phải cho huynh đệ khác cơ hội ăn canh chứ. Nếu như quân địch tấn công quá gấp, rút lên cũng không sao.
- Ti chức hiểu rõ!
Vừa dứt lời, phía dưới chân núi truyền đến tiếng trống trận ầm ầm, Cao Đình Nghĩa dẫn ba ngàn quân, bắt đầu tấn công quy mô lớn lần một lên đỉnh núi.
La Thành là một tòa thành nhỏ, nằm ở phía đông cách Vi Thành năm mươi dặm, giá trị chiến lược của nó kém xa Hạ Thành và Vi Thành, mục đích khi xây dựng nó là làm phụ thành cho Vi Thành, là nơi cho người thân của quân lính thủ thành Vi Thành, cũng là để lưu trữ lương thảo. Cao Đình Nghĩa xuất quân đến Đạp Cắt Trại, y chỉ lưu lại một ngàn người ở đấy.
Đây cũng là sự quyết tuyệt của Cao Đình Nghĩa, bất luận thế nào, y cũng phải cướp lại Đoạt Cắt Trại, về phần sống chết của La Thành, y đã sớm không để trong lòng.
Trong màn đêm, Ngưu Cao suất lĩnh ba ngàn quân hối hả chạy tới La thành. Canh năm, cách La Thành chỉ còn ba dặm, Ngưu Cao ra lệnh toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, lính trinh sát lập tức chạy đến dò xét tình hình quân định.
Mặc dù đã đến canh năm, nhưng Ngưu Cao cũng không vội, y hiểu rõ đạo lý mài đao không uống công đốn củi, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, y mới có thể nhất cử cướp đoạt được La Thành.
Nửa canh giờ sau, trinh sát chạy về, báo cáo với Ngưu Cao tình hình.
La Thành hoàn toàn vượt qua dự kiến của Ngưu Cao, không ngờ lại là một tòa dân thành, tường thành chỉ cao hai trượng, cả tòa thành dùng bùn đất nện thành, cửa thành làm bằng gỗ, bốn phía không có sông hộ thành.
- Khởi bẩm tướng quân, chỉ có cửa thành nam bắc thì óc hơn trăm binh sĩ trấn giữ, trên tường thành không có quân coi giữ, bên phía đông tây càng không nhìn thấy một binh sĩ.
Ngưu Cao lại hỏi:
- Nhưng tường thành là xây mới sao?
Binh sĩ lắc đầu:
- Chí ít đã xây mấy chục năm, đã vô cùng cũ nát rồi.
Trong lòng Ngưu Cao có chút thất vọng, y còn hy vọng La Thành là một tòa thành kiên cố, làm y có cơ hội kịch chiến một lần. Thật không ngờ đây chỉ là một tòa dân thành rách nát.
Mấy tên thủ hạ hiểu rõ tâm tình chủ soái, nhao nhao cười nói:
- Nếu không chúng ta chờ trời sáng rồi tấn công một lần, trực tiếp phá cửa công thành!
Ngưu Cao lắc đầu;
- Không được làm trễ nải kế hoạch của Đô Thống. Hiện tại lập tức phá thành!
Y lập tức ra lệnh hai mấy tên binh lính lấy bốn quả chấn thiên lôi chạy đến La Thành, lại ra lệnh cho những binh sĩ khác xếp thành hàng xuất phát, chậm rãi xuất phát về ba dặm ngoài La Thành.
Hai mươi tên lính chia làm hai tổ, bọn chúng không đi cửa nam bắc, mà mục tiêu là tường thành đông tây, dùng bùn đây nện thành tường thành vốn dĩ rất kiên cố, nhưng kiên cố đến mấy cũng không chịu được sự phá hủy của thời gian. Bên trong tường thành đã rỗng xốp, ngoài thành đã nứt ra những khe hở mười mấy thước.
Một vài đứa bé nghịch ngợm cũng có thể lách thân mình nhỏ bé để chui vào chui ra, cửa thành đối với bọn chúng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Mười tên quân Tống phía đông thành lợi dụng màn đêm yểm hộ, đã vô thanh vô tức đến dưới chân thành, quả nhiên như trinh sát quan sắt, trên đầu thành không có quân sĩ canh gác.
- Chính là chỗ đó
Hỏa Trường chỉ khe hở trên tường thành hô khẽ.
Mấy tên lính lập tức chạy vội lên, đem hai viên chấn thiên lôi liên hoàn đặt trong khe hở. Loại chấn thiên lôi này cơ hồ là cùng nổ, nhưng không nhất định là sẽ chuẩn như vậy cho nên nhất định phải đặt trong một không gian kín tránh bị nổ bay.
Đúng lúc này, trên tường thành bỗng nhiên có người hô lớn:
- Dưới thành có địch!
Đám người giật nảy mình, chỉ nghe trên thành có người hét lớn, Hỏa Trường kinh hãi, nhanh chóng quyết định;
- Châm lửa!
Binh sĩ quẹt lửa, đốt ngòi, mười tên lính quay người chạy, bọn họ chỉ cần chạy ra ngoài mười trượng, nằm phủ phục trên đất liền có thể tránh được sóng xung kích của trấn thiên lôi, nhưng lần này nổ thành, nhất định phải chạy ra bên ngoài hơn trăm bước mới không bị mảnh vỡ của tường thành ảnh hưởng.
Lúc này, trên đầu thành đac có trên trăm tên lính chạy tới, la lớn, nhao nhao bắn tên từ bóng tối. Một quân Tống hét lên đau đớn, đầu đập xuống đất thì một mũi tên khác bắn trúng đùi.
Hai tên lính khác vội vàng đỡ hắn dậy, lảo đảo chạy về phía trước, chỉ mới chạy ra ngoài hơn bảy mươi bước, phía sau đã truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa. Đám người nhao nhao phủ xuống đất, dùng khiên che đầu và lưng.
Chỉ trong chốc lát, bụi đất cùng bùn khối rào rào từ không trung rơi xuống. Một hồi lâu, mọi người mới chậm rãi ngồi dậy, trên mỗi người đều bị bao phủ một tầng bụi đất thật dày, nhưng không ai rảnh bận tâm, quay đầu lại nhìn hướng thành trì. Chỉ thấy thành trì bị nổ tung một lỗ rộng khoảng ba trượng, hai bên tường thành đều bị sụp, ít nhất kéo dài hơn hai trăm bước.
Bỗng nhiên, phía tây tường thành cũng truyền ra tiếng nổ kịch liệt. Mỗi đám khói đen dày đặc bay lên không trung, tạo thành một đám mây hình nấm, nhưng rất nhanh liền tiêu tán.
Ngưu Cao bên ngoài một dặm nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng:
- Cùng ta giết vào thành!
- Giết !
Ba ngàn binh sĩ kêu lên chạy về La Thành
Một ngàn quân La Thành không chống nổi sự tấn công của quân Tống. Quân lính tan rã, sau khi bị tiêu diệt hết hơn bảy trăm người, cuối cùng hơn hai trăm tàn binh còn lại chạy trốn khỏi thành trì, rút lui về phía đông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận