Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 442: Tiền rơi liễu tĩnh

Chương 442: Tiền rơi liễu tĩnhChương 442: Tiền rơi liễu tĩnh
Lý Diên Khánh không ngờ đối phương vừa ra tay đã tặng bảo cung giá trị một ngàn tám trăm lượng bạc cho mình. Điều này quả thực khiến hắn hơi ngại. Hắn liền vội vàng khom người nói:
- Ý tốt của tiền bối Lý Diên Khánh xin lĩnh. Cây cung này vãn bối nên tự mình mua vẫn tốt hơn.
Tào Bình híp mắt cười một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta đem Xạ Côn tặng cho ngươi sao? Ta lại không nỡ.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành phải lại đi thi lễ, nói:
- Đa tạ tiền bối tặng cung, vãn bối xin khắc ghi trong tâm khảm.
Lúc này, người trẻ tuổi đi theo phía sau Cao Thâm nhẹ nhàng kéo một chút góc áo Cao Thâm, nhắc nhở lão:
- Đại bá.
Cao Thâm cười rồi giới thiệu cho Lý Diên Khánh nói:
- Tên trẻ tuổi này là cháu của ta Cao Sủng, Diên Khánh có hứng làm quen không?
Lý Diên Khánh giật nảy mình. Đây chính là Cao Sủng có thương pháp tuyệt luân ư? Hắn nhìn Cao Sủng thăm dò. Chỉ thấy đó là một thanh niên cùng tầm tuổi với mình. Gã có làn da trắng, thân hình cao lớn cường tráng, tướng mạo vô cùng oai hùng. Tuy nhiên trông gã có vẻ hơi xấu hổ. Hắn liền vội vàng tiến lên hành lễ, nói:
- Từ lâu đã kính ngưỡng thương pháp tinh xảo Cao hiền đệ, về sau mong rằng chỉ giáo nhiều hơn.
Cao Sủng xấu hổ cười, rồi vội vàng khom người đáp lễ, nói:
- Ta mới là người kính ngưỡng đại danh của Lý Thám hoa từ lâu.
Cao Thâm nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh có chút ngạc nhiên. Mặc dù thương pháp của cháu y hết sức lợi hại, nhưng xưa nay không giao lưu với bên ngoài.làm sao Lý Diên Khánh lại biết điều này?
Lúc này, Hồ chưởng quỹ đã lên dây xong cho Truy Phong. Lão đưa nó cho ông chủ. Tào Bình xem xét cây cung một chút, thở dài nói:
- Sau khi cây cung này được chế tạo xong liền bị người ta cất giữ luôn. Hai năm trước chủ nhân của nó rơi vào gia cảnh sa sút mới gửi bán một số binh khí cho ta.cho tới hôm nay Cây cung này gặp được chủ nhân mới, cũng là duyên phận của nó.
Lão lấy cung đưa cho Lý Diên Khánh. Bảo cung tới tay, cảm giác quen thuộc như chạm vào người vợ ngày xưa. Lý Diên Khánh cầm nó, đầu ngón tay chỉ khẽ kéo một chút dây cung đã vang một tiếng rất giòn, chứng tỏ lực đàn hồi cực lớn.
Tào Bình cười nói:
- Bên ngoài mưa đã tạnh, chúng ta về phía sau thử cung một chút, thuận tiện thưởng thức tài bắn cung của Lý Thám hoa.
Mưa quả nhiên đã ngừng. Trong không khí đầy hơi nước, bất lợi cho việc phát huy tiễn thuật. Tuy nhiên, đối với cao thủ mà nói, ảnh hưởng thời tiết đã không tính là gì.
Đằng sau cửa hàng có một cái sân lớn trải dài hình chữ nhật. Đây là nơi thử binh khí. Đương nhiên chỉ có hội viên mới có thể sử dụng. Cao Sủng đi theo đằng sau, trong lòng hết sức kích động. Năm đó trong giải cung mã, gã lại không có ở kinh thành, bỏ mất cơ hội xem tài bắn tên của Lý Diên Khánh. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội. Gã cũng cực kì mong đợi được xem tiễn pháp cao minh của Lý Diên Khánh.
- Đáng tiếc chỉ có ba mươi bước, vậy chúng ta liền chơi một trò chơi đi.
Tào Bình là chủ nhân, đương nhiên do lão quyết định. Lão dùng dây gai treo một đồng tiền tròn trên một gốc trên cây liễu, giấu nó ở giữa đám cành liễu rậm rạp. Sắc mặt của lão bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. Lão quay sang nói với Lý Diên Khánh
- Tằng tổ phụ của ta cũng là người có tiễn pháp tuyệt luân. Chiêu mà ông ấy đắc ý nhất chính là “tiền rơi liễu tĩnh”. Tiền bị bắn rơi ở khoảng cách ba mươi bước nhưng cành liễu không hề động. Chính vì vậy ông ấy mới được gọi là “Liễu tĩnh tướng quân”. Chỉ đáng tiếc con cháu Tào gia kém cỏi, không có người nào có thể sánh vai tiên tổ. Nếu như hôm nay Lý Thám hoa có thể làm được, vậy ta sẽ lại tặng cung Xạ Côn cho ngươi.
Tằng tổ phụ Tào Bình chính là khai quốc công thần Tào Bân, nổi danh trên đời với tiễn pháp tuyệt luân. Lý Diên Khánh được thiên tử Triệu Cát ngự phong là thiên hạ đệ nhất tiễn, trong lòng Tào Bình ít nhiều có chút không phục. Hôm nay lão muốn nhân cơ hội này, thử tiễn pháp của Lý Diên Khánh một lần.
Bên cạnh Cao Thâm hiểu rõ tâm tư Tào Bình, hắn cũng cười ha ha, nói:
- Vậy ta sẽ làm chứng đi! Để tránh Tào huynh cuối cùng lại không nỡ giao bảo cung.
- Ta không nỡ xa cung Xạ Côn ư? Cao hiền đệ quá coi thường ta đấy chứ!
Trong lòng Tào Bình kích động khó nén được. Lão dứt khoát bỏ bội kiếm bên hông xuống, nói:
- Thanh Thất Tinh kiếm này là một trong ba thanh bảo kiếm ta yêu mến nhất. Nếu như trình độ bắn cung Lý Thám hoa có thể sánh vai tiên tổ nhà ta, vậy bảo kiếm này cũng tặng cùng luôn.
Lý Diên Khánh đã hiểu rõ dụng ý của Tào Bình. Lão đang lấy lại công bằng cho tổ tiên của mình. Năm đó Triệu Cát ngự phong hắn là thiên hạ đệ nhất tiễn, hắn cũng không có để ở trong lòng cái danh xưng này. Tuy nhiên việc hắn không thèm để ý không có nghĩa là người khác cũng không thèm để ý.
Lý Diên Khánh cảm thấy vô cùng khó xử. Hắn nhìn lại phía Cao Thâm. Cao Thâm nhẹ nhàng gật đầu, ra ý để hắn bắn một mũi tên này.
Lý Diên Khánh đành phải miễn cưỡng cười cười, nói với Tào Bình:
- Tiền bối có thể để Diên Khánh thử cung mới một chút?
- Đương nhiên có thể!
Lý Diên Khánh rút ra một mũi tên lông vũ, đột nhiên kéo cung, bắn tức thì. Một tên này lại bắn về phía bên cạnh một nhành trúc nhỏ. Chỉ nghe “Răng rắc! ” một tiếng, thanh trúc đứt lìa.
- Kỹ thuật bắn cung tốt
Cao Sủng không nhịn được tán dương.
Hôm nay gã đi theo bá phụ đến tiệm kiếm Lương Công mua kiếm, không ngờ đúng lúc gặp Lý Diên Khánh. Cao Sủng luyện tập thương pháp tiên tổ Cao Hoài Đức. Chỉ một cây Bàn Long Kim Thương làm đến xuất thần nhập hóa. Tuy nhiên, Kỹ thuật bắn cung của gã lại rất bình thường. Điều này khiến cho gã vô cùng kính ngưỡng đối với Lý Diên Khánh
Trong lòng Lý Diên Khánh vô cùng yêu thích cây cung này. Cây cung đầu báo cũng vô cùng tuyệt nhưng vẫn còn hơi yếu. Nó cần lực hai cánh tay hắn mới gia tốc được. Thế mà cây cung này vô cùng cứng rắn. Bản thân cung đã có thể cho mũi tên lao ra với tốc độ ban đầu rất lớn, khiến cho hắn không cần phải bỏ ra nhiều lực vẫn có được tốc độ nhanh mà lực lại càng lớn.
Nếu hắn một hơi có thể kéo cung đầu báo hai mươi lần thì với cây cung Truy Phong, hắn có thể kéo ba mươi lần một hơi rất nhẹ nhàng, cánh tay cũng không đau nhức.
Quan trọng hơn là xúc cảm cực tốt khiến cho hắn có thể lập thành tích tốt hơn.
Lý Diên Khánh gật gật đầu với Tào Bình, nói:
- Ta bắt đầu!”
Hắn lại nhìn kỹ một chút đồng tiền bên trong đám cành lá liễu. Hắn có thể bắn trúng đầu thẻ nhang trong vòng tám mươi bước trong đêm tối, bắn đứt một dây gai cách ba mươi bước mà không vấn đề. Nhưng mấu chốt là không thể đụng vào đến cành liễu. Dù rất khó, nhưng cũng không phải là không thể được làm được. Chỉ là cần nhắm ngay góc độ, đúng là có thể làm được thao tác xuyên rừng.
Tuy nhiên trong đó vẫn phải xử lý hai chỗ khó. Một là tránh việc mũi tên thay đổi phương hướng. Thứ hai là phải tránh dây thừng không bị đứt.nếu bị đứt thì dễ để đồng tiền nảy lên, từ đó vướng phải cành liễu bên cạnh.
Lý Diên Khánh cũng đã thường xuyên có huấn luyện kiểu này khi luyện tập cung đồng tên sắt. Hắn phải bắn gẫy một cây nhang trong vô số những cây nhang mà không thể chạm đến những cây hương khác. Hoặc như bắn đứt dây thừng buộc tiền để đồng tiền vừa vặn rơi vào chén trà phía dưới. Đây đều là chương trình học của hắn mà Chu Đồng đã từng huấn luyện. Nó có cùng sự kỳ diệu như “tiền rơi liễu tĩnh” hôm nay.
Lý Diên Khánh hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú vào đồng tiền thật lâu. Bỗng nhiên hắn kéo cung, cung Truy Phong của hắn là kỵ cung, không thể thong dong giống bộ cung từ từ nhắm chuẩn mà mở cung là phải bắn tên. Hắn kéo cung như hình trăng tròn, một mũi tên bắn ra. Mũi tên bắn cực nhanh, chỉ thấy tia sáng lóe lên, đồng tiền leng keng rơi xuống đất, tiễn đã vô tung vô ảnh, cành liễu vẫn hoàn toàn lặng yên.
Tào Bình lập tức sửng sốt, hắn căn bản không có thấy rõ ràng. Lúc này, Cao Sủng chạy tới, rút ra cái mũi tên này trên ttường đối diện, hô lớn:
- Tiễn đính tại trên tường.”
Cao Thâm vỗ tay, nói:
- Đặc sắc tuyệt luân, Kỹ thuật bắn cung tốt đó!
Tào Bình chậm rãi đi lên trước, nhặt đồng tiền từ trên tảng đá lớn lên. Dây gai bị chặt đứt ngay tại phía trên đồng tiền một tấc. Cái này cần lực lớn và tốc độ nhanh làm dây thừng mất đi tính bền dẻo mà trực tiếp bị chặt đứt. Tằng tổ phụ Tào Bân ở bên trong « tiễn kỹ trăm lục » truyền lại cũng có ghi chép, mấu chốt của “tiền rơi liễu tĩnh” chính ở việc chặt dây cần chọn vị trí trên đồng tiền một tấc hoặc hai tấc. Tốc độ phải nhanh, lực phải lớn, như vậy đồng tiền mới không có hiện tượng đu đưa.
đương nhiên Lý Diên Khánh chưa đọc « tiễn kỹ trăm lục » của tằng tổ phụ nhưng hắn cũng hiểu được nguyên lý này. Một mũi tên này đã đủ khiến Tào Bình tâm phục khẩu phục.
- Kỹ thuật bắn cung tuyệt vời, Lý Thám hoa không hổ là thiên hạ đệ nhất tiễn!
Lý Diên Khánh khom người cúi rạp người thi lễ, nói:
- Vãn bối may mắn thành công, để tiền bối chê cười!
Tào Bình gật gật đầu, phân phó Hồ chưởng quỹ nói:
- Đi đem cung Xạ Côn mang tới đây.
Lý Diên Khánh vội vàng khoát tay, nói:
- Vãn bối có Truy Phong đã vừa lòng thỏa ý, cung Xạ Côn chỉ thích hợp với cất giữ trưng bày. Không có nhiều tác dụng với vãn bối. Tấm lòng của tiền bối, Diên Khánh xin nhận.
Tào Bình thản nhiên nói:
- Ta thực sự không nghĩ ra còn có ai đủ tư cách hơn hiền chất có được cung Xạ Côn nữa. Nếu như ta nói ra lai lịch của nó, tin rằng hiền chất sẽ không cự tuyệt.
- Vãn bối xin rửa tai lắng nghe!”
- Vào năm thứ năm Hoàng Hữu, đệ nhất cung tượng Đoàn Tiểu Ngọc làm riêng cây cung này cho Địch Thanh. Biết mười lăm tháng giêng năm đó xảy ra chuyện gì không?
- Địch Thanh đánh lén Côn Luân quan!
Lý Diên Khánh nói.
Tào Bình gật gật đầu, nói:
- Cho nên cây cung này đặt tên là Xạ Côn, chính mang ý Dũng Xạ Côn Luân. Đoàn Tiểu Ngọc tốn thời gian bốn năm mới hoàn thành cây cung này. Địch Thanh có được cung đã cực kì thích, chuyên môn treo trong thư phòng. Chỉ tiếc mấy tháng sau ông ta mắc bệnh qua đời, cây cung này liền truyền cho Địch Ti trưởng tử của y. Mười năm trước, Địch gia ở kinh thành mua nhà mới đem một số binh khí tổ truyền bán cho xưởng Lương Công, trong đó bao cung gồm cả Xạ Côn này và còn có cả thanhThất Tinh Kiếm của ta đây.
Lý Diên Khánh trầm ngâm chốc lát nói:
- Cung ta xin nhận, nhưng Thất Tinh Kiếm là bội kiếm của tiền bối, vãn bối thực không dám nhận.
Cao Thâm ở bên cạnh cười nói:
- Hiền chất không muốn có thể cho ta. Lão ta cất giữ thiếu gì binh khí! Không thiếu một thanh kiếm này.
Tào Bình trừng mắt liếc lão một cái, nói:
- Đây là một trong ba thanh bảo kiếm mà ta yêu mến nhất. Nếu không phải ta coi thường tiễn thuật Lý Thám hoa thì còn lâu mới lấy ra.
Lý Diên Khánh vội vàng đem kiếm trả lại lão, nói:
- Đã là đồ tiền bối yêu mến thì vãn bối lại càng không dám lấy.
Tào Bình cũng là trong lúc đầu óc mê man mới lấy bội kiếm ra để đánh cược. Thấy Lý Diên Khánh liên tục từ chối, lão cũng vừa hay muốn xuống thang. Tào Bình rất có thiện cảm với Lý Diên Khánh, lão nghĩ ngợi rồi nói:
- Hôm nay may mắn lại gặp thần kỹ tiền rơi liễu tĩnh. Ta muốn bày rượu chúc mừng. Ngày mai Diên Khánh có rảnh không?
- Ngày mai chức quan vãn bối có thể được ban xuống, vãn bối thực không dám rời đi.
- Được! chính ngọ trưa ngày kia ta mời. Xin Diên Khánh nhất thiết phải nể mặt.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Vãn bối nhất định đến!
Tào Bình hào hứng dạt dào, lại cười nói với Cao Thâm:
- đương nhiên Lão đệ cũng phải đến tiếp khách. Lệnh điệt cũng đi cùng. Ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút về thương pháp Thất Lang. Đến lúc đó ta sẽ đưa cho Thất Lang một thanh kiếm tốt.
Cao Thâm cười ha ha một tiếng, nói:
- Đã có hảo kiếm đem tặng, làm sao ta có thể không đến?

Bạn cần đăng nhập để bình luận