Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 482: Không cam lòng làm quân cờ.

Chương 482: Không cam lòng làm quân cờ.Chương 482: Không cam lòng làm quân cờ.
Hai ngày sau, Thiên tử Triệu Cát phê chuẩn đề nghị của Vương Phủ, thành lập Quân Giam Sở lâm thời, do ba bộ Ngự Sử Đài, Binh Bộ và Xu Mật Viện phái quan lớn hạch tâm tạo thành, phụ trách giám sát tình trạng chuẩn bị quân tư hậu cần chiến đấu bắc phạt.
Nhưng đối với bách quan triều đình và bách tính kinh thành mà nói, họ cũng không quan tâm Quân Giam Sở thành lập, mà chú ý lương thực rượu trà đường gang các loại vật tư dân sinh tăng giá, nhất là phê chuẩn phát hành Đương Thập Tiền, giá hàng kinh thành lập tức tăng lên toàn diện.
Giá gạo từ một đấu ba mươi văn tăng tới một đấu bốn mươi văn. Giá lúa mì cũng tăng mười văn tới ba mươi văn mỗi đấu. Giá lương thực là cơ sở, giá lương thực tăng kéo theo vật tư dân sinh trà đường rượu đều tăng lên, bách tính kinh thành không ngừng kêu khổ, trong lúc nhất thời tiếng kêu ca sôi trào.
Buổi sáng mùng mười, Lý Diên Khánh ngồi xe tiến tới Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều. Hôm nay là nghỉ tuần, đường cái cực kỳ náo nhiệt, các loại quán nhỏ chiếm hết con đường, khiến đường đi cực kỳ chật chội. Chiếm đường kinh doanh vẫn luôn là bệnh cũ khó giải quyết tại kinh thành, ngoại trừ Ngự Nhai có quân đội tuần sát ra, đường phố khác hơi náo nhiệt một chút đều bị tiểu thương chiếm lĩnh, quan phủ đuổi cũng không nổi, dứt khoát mặc kệ, chiếm đường kinh doanh cơ bản không thể kiểm soát.
Vùng Hồng Kiều là khu vực chiếm đường kinh doanh nặng nhất, lúc này vẫn còn buổi sáng, trên đường đã chỉ còn lại phần đường một cỗ xe bò đi lại, sau hoàng hôn, ngay cả xe bò cũng không đi được, chỉ có thể đi bộ.
Mặc dù triều đình vô đức, vì gom quân phí mà bóc lột dân chúng tàn khốc, khiến bách tính kinh thành oán thán dậy đất. Chẳng qua oán hận thì oán hận, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dân chúng đành phải vất vả hơn, đi sớm về tối giành sinh kế.
Lý Diên Khánh cũng cảm nhận được kết quả giá hàng tăng lên, ví dụ như hắn thuê một chiếc xe bò đi từ cầu Vân Kỵ tới Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều, bình thường cũng chỉ ba mươi văn tiền, nhưng hôm nay sau khi lên xe, giá cả liền biến thành bốn mươi văn, tăng lên mười văn tiền.
Xa phu mặt mày ủ rũ nói với hắn:
- Quan nhân vẫn luôn ngồi xe bò của ta, kỳ thực ta cũng không muốn tăng giá, nhưng không có cách nào. Trong nhà có hai đứa trẻ cần nuôi dưỡng, chiếc xe này của ta một ngày có thể kiếm một trăm năm mươi văn, trừ tiền chi tiêu ăn uống thuê nhà, mỗi tháng chỉ có thể dành được mấy trăm văn tiền trả nợ. Hiện giờ cái gì cũng đều lên giá, nếu như ta không tăng giá, chớ nói trả nợ, chỉ sợ ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề. Hôm qua chủ thuê nhà vừa tới tìm ta, ta thuê một căn nhà mỗi tháng tăng thêm hai trăm văn, đã tăng tới một quan tiền rồi.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Không có việc gì, ta có thể chấp nhận tăng giá. Nếu không như vậy đi! Chiếc xe bò này của ngươi ta bao lại, mỗi tháng mười quan tiền, ngươi cũng không cần đón thêm khách khác, ngươi thấy thế nào?
Mười quan tiền chính là bảy ngàn bảy trăm văn tiền, tính ra thu nhập mỗi ngày hai trăm năm mươi văn tiền, đương nhiên có lợi hơn nhiều so với kiếm khách lẻ tẻ. Kiếm khách lẻ tẻ vận may tốt mỗi ngày có thể kiếm được hai trăm văn tiền, vận may không tốt chỉ có một trăm văn tiền, lại thêm xe bò hiện giờ cạnh tranh kịch liệt, làm ăn rất khó. Xa phu vui mừng quá đỗi:
- Ta đương nhiên đồng ý, đa tạ quan nhân!
- Ta trở về nói một tiếng với quản gia, sáng sớm ngày mai ngươi hãy tới đúng giờ đi!
Trước đó bởi vì Tư Tư không hay ra ngoài, cho nên ngẫu nhiên ra ngoài một chuyến đều mượn dùng xe bò của Bảo Nghiên Trai. Hiện giờ Tư Tư học xong hóa trang, chỉ cần nàng không nói lời nào, rất khó nhận ra tướng mạo của nàng lúc trước. Lại thêm hiện giờ còn có Hỗ Thanh Nhi, số lần dùng xe bò sẽ tăng lên rất lớn, Lý Diên Khánh liền suy nghĩ bản thân bao một cỗ xe bò sử dụng.
Người xa phu này họ Tôn, người Trần Châu, làm người cực kỳ thành thật đáng tin, kỹ thuật đánh xe bò cũng rất tốt. Lý Diên Khánh ngồi xe bò của gã mười mấy chuyến, liền quyết định bao chiếc xe bỏ này sử dụng riêng.
Không bao lâu, xe bò dừng lại trước Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều. Lý Diên Khánh đi ra từ trong xe bò, cho xa phu một khối bạc:
- Hôm nay cũng không cần chạy nữa, trở về thu dọn xe sạch một chút, giặt vải đệm lại một lần, sáng sớm ngày mai tới phủ của ta!
- Tiểu nhân hiểu được, đa tạ quan nhân!
Xa phu liên tục cảm tạ, liền đánh xe bò về thành.
Lý Diên Khánh bước nhanh vào Bảo Nghiên Trai, nhìn thấy phụ thân Lý Đại Khí trong sân. Lý Đại Khí sửng sốt một chút:
- Diên Khánh, không phải hôm nay con phải đi Tào phủ dự tiệc sao?
- Phải buổi chiều mới đi, con tìm cha có chuyện.
- Vào nội đường ngồi đi!
Hai cha con đi vào nội đường ngồi xuống, một nha hoàn đi ra dâng trà cho họ. Lý Đại Khí hỏi:
- Con tới Quân Giam Sở sao?
- Còn chưa có! Sân bãi còn chưa phê chuẩn xuống, có thể phải ngày hôm sau mới đi.
Lý Diên Khánh thở dài, lúc đầu y muốn oán trách con trai vài câu, Ngự Sử thẩm án không làm cho tốt, lại muốn chạy đi giám sát quân tư cái gì, tra ra vấn đề sẽ đắc tội người khác, không tra được vấn đề, tương lai nếu xảy ra chuyện thì phải gánh chịu trách nhiệm. Nhưng chuyện đã quyết định, phàn nàn cũng vô ích, Lý Đại Khí không muốn đề cập tới chuyện này, y hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì không?
- Cha còn nhớ rõ trước đó con từng nói qua, muốn đổi hết tiền thành vàng bạc không?
Lý Đại Khí gật đầu:
- Ta đương nhiên biết, bắt đầu từ năm trước ta liền không thu hội tử nữa, tiền đồng cũng cố gắng không lưu giữ, trong tay ta lấy bạc trắng làm chủ, hoàng kim cũng không ít. Hôm qua ta nhận được tin tức, các tiền trang lớn đều đình chỉ đổi vàng bạc, nhưng không ảnh hưởng lớn tới chúng ta.
Giá cả bạc trắng đổi tiền đồng vẫn tương đối ổn định, giá tiêu chuẩn và chợ đen cơ bản đều duy trì khoảng một lượng bạc đổi một ngàn văn tiền đồng, một lạng vàng đổi mười lạng bạc. Nhưng từ khi tin tức Vương Phủ đưa ra kế hoạch bắc phạt và chuẩn bị đẩy ra Đương Thập Tiền lan ra, giá bạc tăng mạnh, các cửa hàng lớn vội vàng chạy tới tiền trang đổi bạc trắng, giá bạc trắng chợ đen đã tăng tới một lạng bạc đổi một ngàn hai trăm văn tiền.
Tiền trang chỉ có thể giữ tiêu chuẩn, điều này dẫn tới chỉ cần đổi được bạc trắng, bán qua tay sẽ có thể kiếm được hai thành lợi nhuận. Mặc dù các tiền trang lớn không dám thay đổi tiêu chuẩn, nhưng cũng không làm người chịu oan, liền nhanh chóng tạm dừng đổi bạc trắng.
Lý Diên Khánh nói:
- Con đang lo lắng phụ thân không chịu được lợi ích dụ hoặc, lấy bạc trắng trong tay bán ra chợ đen. Hiện giờ chỉ mới bắt đầu, một khi chiến tranh bắc phạt bùng nổ, giá bạc và giá vàng còn tăng lên nữa.
Lý Đại Khí cười lắc đầu:
- Cha sao có thể bán đi chứ! Chút lợi ích nhỏ ấy không hấp dẫn được cha con.
- Cũng không thể cất giữ trong kinh thành, càng không thể cất giữ trong tiền trang. Một khi triều đình cần gấp bạc trắng, sẽ đem bạc trắng ở các tiền trang lớn đi, tương lai cha cầm lại cũng chỉ có một tí.
Lý Đại Khí thấy bên cạnh không có người, liền nhỏ giọng nói:
- Bạc trắng và vàng cha cất vào rương sắt lớn, chôn giấu trong sáu tòa trang viên tại Ngạc Châu. Chuyện này là cha và ba tên đệ tử văn trang làm bí mật, cực kỳ đáng tin.
Phụ thân đã tỏ thái độ này, Lý Diên Khánh an tâm rồi. Hắn vừa muốn đứng dậy, Lý Đại Khí lại đè hắn xuống:
- Cha không phải đang buộc con, nhưng con và Tư Tư đã hai năm rồi, vẫn không thể sinh hạ một trai nửa gái. Đương nhiên, thân thể nàng yếu kém, không dễ sinh con, cha có thể hiểu được, cũng không trách nàng. Thế nhưng cha cũng chỉ có một đứa con trai là con, nhánh này của cha cũng chỉ có con là đơn truyền, con rốt cuộc lúc nào mới cưới vợ sinh một đứa cháu trai cho cha, cha sắp vội muốn chết rồi!
Lý Diên Khánh lại cười hì hì nói:
- Bản thân cha cố gắng một chút không được sao? Sinh thêm đứa con trai, hết thảy vấn đề đều giải quyết rồi, cũng không cần phiền nào ở đây.
- Con…
Lý Đại Khí tức giận nói không ra lời. Qua nửa ngày y mới thở dài một tiếng;
- Bản thân cha còn không rõ tình hình sao? Cha đã không thể sinh nữa, chỉ có thể trông cậy vào con sinh đứa cháu trai cho cha, sau đó con muốn đi đánh trận cũng được, tiễu phỉ cũng được, ta mặc kệ hết thảy.
Lý Diên Khánh cảm nhận được sự buồn bã trong giọng của phụ thân, tâm tình đùa giỡn trong lòng hắn cũng không còn sót lại gì, hắn nhỏ giọng hỏi:
- Cha, xảy ra chuyện gì?
Lý Đại Khí thở dài:
- Con còn nhớ rõ Lý Nhị Lý Tam chơi đùa với con khi còn bé hay không?
- Đương nhiên biết, nhà Tộc trưởng làm rạng rỡ tổ tông, bọn họ thế nào rồi?
- Hôm qua ta vừa biết, đầu năm ngoái Lý Nhị đã lấy vợ rồi, cuối năm ngoái vợ hắn sinh cho hắn một đứa con trai, năm nay lại mang thai, đoán chừng cũng là con trai. Ta nhớ được Lý Nhị lớn như con, người ta đã sắp có hai đứa con trai rồi, nhưng con ngay cả cái bóng của thê tử cũng chưa có, con bảo cha làm sao có thể không vội chứ?
Lý Diên Khánh trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Mỗi người có duyên phận của mỗi người. Bởi vì Lý Nhị không vào được Thái Học mới thành hôn sớm. Hôn nhân với hắn mà nói chỉ là nối dõi tông đường mà thôi, nhưng với con thì khác, một hôn nhân phù hợp, là một thúc đẩy cực lớn đối với sự nghiệp tương lai của con.
- Nhưng hiện giờ con đã là Thị Ngự Sử chính lục phẩm rồi, tác dụng hôn nhân còn chút hiệu quả với đám người Chu Xuân, với con đã không có tác dụng lớn rồi.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ngụ Sử chinh lục phẩm của con chỉ là một quân cờ của Lương Sư Thành, hôm nay hăn có thể để con làm quan lớn ngũ phẫm, ngày mai có thể giáng con xuống làm thứ dân, quan chức này trên thực tế không thuộc về con, chỉ là con nắm trong tay thay hắn. Nói cho cùng, cũng bởi vì phía sau con không có một thế lực mạnh mẽ chèo chống, muốn có được thế lực chèo chống này, hôn nhân chính là một con đường tắt.
Qua thật lâu, Lý Đại Khí rốt cuộc gật nhẹ đầu:
- Cha hiểu được, được rồi! Cha không ép con nữa, tự con quyết định đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận