Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 885: Vây Ngụy cứu Triệu.

Chương 885: Vây Ngụy cứu Triệu.Chương 885: Vây Ngụy cứu Triệu.
Canh hai, binh sĩ Đại Tống đã nghỉ ngơi thỏa đáng, có thể phát động tấn công. Hai mươi người khiêng theo chấn thiên lôi to tướng chạy tới thành phía tây. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, từ khi uy lực mạnh mẽ của chấn thiên lôi ra mắt mọi người, bao nhiêu thành trì trọng yếu đều tu sửa dày hơn, hoặc dùng sắt lá bọc ngoài cả. Cửa thành Thái Nguyên mới năm ngoài được bọc dầy hơn, từ hai thốn tăng lên bốn tấc, bên ngoài bọc một tầng sắt lá, gần trăm viên đinh tròn to tướng, ngay cả chốt cửa cũng đổi thành gang, dùng chấn thiên lôi phổ thông không thể nổ được.
Nhưng chấn thiên lôi cũng diễn sinh ra rất nhiều loại, tỷ như chấn thiên lôi được ném ngoài chiến trường, bên trong có rất nhiều đinh sắt tẩm độc, lực sát thương với binh sĩ và chiến mã còn lớn hơn.
Lại như chấn thiên lôi dùng khi thủy chiến. Loại chấn thiên lôi này giống với chấn thiên lôi đánh tổ xe, ở bên ngoài gắn thêm vài cái đinh dài sắc bén, dùng hỏa pháo bắn thẳng ra. Chấn thiên lôi có thể dính chặt lên gỗ.
Còn có chấn thiên lôi chống nước. Chấn thiên lôi này có hình cái nón, mở miệng như cái mũi, lượn vòng xuống, đốt ngòi lửa trong nón, dù có dùng nước dội lửa cũng không tắt, đặc biệt thích hợp dùng khi ở trên bè gỗ trên nước.
Còn có chấn thiên lôi loại lớn được nghiên cứu chuyên dành cho cửa thành dày chắc. Chấn thiên lôi này cực kỳ thực dụng, thể tích càng lớn, sắt bọc càng dày, lực trùng kích sau khi nổ sẽ càng mạnh, gấp ba ban đầu. Loại này nặng đến tám mươi cân, coi như gấp hai nguyên bản. Chấn thiên lôi loại lớn này chuyên để phá cửa thành và tường thành.
Hôm nay quân Tống dùng là loại chấn thiên lôi cỡ lớn này. Đây là lần đầu tiên chúng được dùng trong thực chiến.
Hai mươi tên lính chạy qua sông hộ thành đã kết băng, dán chặt vào tường thành bước nhanh tới cửa thành. Rất nhanh, bọn họ đã tới cửa. Binh sĩ quân Tống đào ba cái hố nhỏ dưới đất, đặt ba cái chân giá đỡ vào trong hố rất vững vàng ngay trước cửa thành, rồi cẩn thận đặt chấn thiên lôi nặng tám mươi cân lên tấm ván gỗ trên gá. Nhìn ra, nó giống như một củ khoai tây khổng lồ, đen thui, và có vẻ thô ráp.
Thống lĩnh Quan Thắng đã suất lĩnh một ngàn binh sĩ chậm rãi tới gần cửa thành. Bọn họ đội mũ trắng phủ phục dưới tuyết, chỉ cách cửa thành hai trăm bước.
Trước cửa thành, binh sĩ đi đầu rút cây châm lửa hất lên rồi châm vào ngòi lửa. Hai mươi người lính lập tức quay đầu phi nước đại dọc theo tường thành, chạy ra được hơn trăm bước liền nhào đầu xuống tuyết, bịt chặt hai lỗ tai. Tiếng nổ của loại chấn thiên lôi khổng lồ này cũng to gấp mấy lần nguyên bản, trong quá trình thí nghiệm, có không ít binh sĩ bị hỏng tai vì nó, phải mát nửa tháng mới dần dần khôi phục thính lực. Bịt chặt tai đã trở thành nhận thức chung của tất cả các binh sĩ.
Chỉ trong chốc lát, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên ở cửa thành. Mặt đất run rẩy, một cột khói xám dày đặc bốc lên, thành một đám mây hình nấm, mảnh gỗ vỡ vụn văng tứ tung, một mảnh gỗ to tướng bay ra xa hơn hai dặm, rơi ngay trước mặt chiến mã của Tào Mãnh.
Quan Thắng từ từ ngẩng đầu, thấy cửa thành có thêm một cái hố đen to tướng. Cửa thành bị tạc bay, chỉ còn nửa cánh treo giữa không trung.
Y hét lớn:
- Giết!
Một ngàn binh lính nhảy lên, phóng tới cửa thành cách đó hai trăm bước. Quan Thắng chạy cực nhanh, là người đàu tiên xông vào thành. Nhưng Thái Nguyên là một tòa thành chiến lược lớn, mỗi cửa thành đều là ủng thành. Nói cách khác, quân Tống mới chỉ nổ được thành ngoài, còn có thành bên trong.
Ủng thành rộng hai mẫu, bốn phía đều là tường cao, chỉ có hai tòa cửa thành thông nhau. Nếu quân Kim khóng chế được tốt, cho dù quân Tống có tấn công được thành ngoài cũng có thể lợi dụng ưu thế thủ thành lật lại cục diện. Biện pháp hữu hiệu nhất là nỏ và lửa. Nhất là hỏa công, biến ủng thành thành một biển lửa, quân Tống sẽ không thể thoát,
Nhưng trời đã định tối nay là thuộc về quân Tống. Một trăm binh Kim thủ thành tây đã đi sưởi ấm hoặc đi ngủ, tiếng nổ cực lớn giết thẳng một nửa, một nửa bị chấn động ngất đi.
Khi quân Tống tấn công vào ủng thành, trên đó không có lấy một binh một tốt canh giữ. Mười mấy binh sĩ dùng dây thừng trèo lên đầu thành, mở cửa thành trong. Một ngàn quân Tống kêu gào vọt vào cửa thành. Cầu treo bên ngoài cũng chầm chậm thả xuống, nơi xa, tiếng vó ngựa như sấm dồn cuốn tới cửa thành, giết thẳng vào trong thành Thái Nguyên.
Tào Mãnh vung chùy lớn thúc ngựa đi đầu, thấy mười mấy kỵ binh quân Kim trước mặt, viên đại tướng đi đầu cầm trường thương trong tay, chính là viên tướng người Hán Dương Khắc. Y vẫn mặc thủy sơn văn giáp của người Tống, nhưng trên đầu lại đội mũ lông chồn tròn như cái mấm của quân Kim. Tào Mãnh giật dữ quát lên:
- Cẩu tặc! Còn không xuống ngựa nhận lấy cái chết?
Y giục ngựa chạy gấp, vung đại chùy đập tới. Dương Khắc thấy đối phương quá hung mãnh, tốc độ cực nhanh, không kịp đâm thương ra nữa, chỉ có thể giơ lên đỡ đòn. Cheng một cái, chùy lớn nặng tám mươi cân đập ầm ầm lên cán thương. Dương Khắc kêu thảm, hai tay gãy, trường thương cũng văng ra ngoài. Gã quay đầu ngựa lại chạy trốn, Tào Mãnh lật tay, ném ra một chùy trúng vào sau gáy gã. Xương đầu vỡ nát. Óc văng khắp nơi. Dương Khắc ngã xuống ngựa chết thảm.
Mười mấy thân binh của gã quay đầu bỏ chạy, bị Tào Mãnh đuổi theo, vung chùy đập chết sạch.
- Giết!
Năm ngàn chiến mã của kỵ binh quân Tống chạy gấp trên đường. Móng ngự nện lên đường lát đá xanh, tiếng vó ngựa còn đinh tai nhức óc hơn cả vụ nổ chấn thiên lôi vừa rồi, dường như cả thành Thái Nguyên đều rung chuyển. Bách tính trong thành tỉnh cả, nhà nhà đều sôi nổi hỏi han bàn tán, có người mừng rỡ vì quân Tống tới, cũng có người lo lắng vì chiến tranh đã tới.
Đại doanh quân Kim ở ngay trong huyện thành, vừa rồi chấn thiên lôi bạo tạc đã đánh thức năm ngàn binh sĩ đang ngủ say. Nhưng chủ tướng Hoàn Nhan Hốt Lỗ vẫn đang say rượu ngủ không tỉnh. Phó tướng Dương Khắc không biết tung tích. Quân Kim không biết làm thế nào, đành vội vàng chạy ra ngoài doanh nghênh chiến. Có rất nhiều binh sĩ còn không kịp khoác khôi giáp, mặc bừa manh áo vải rồi vọt ra ngoài cửa doanh. Binh sĩ Nữ Chân gần như là không kịp
Mặc dù quân Hán vô cùng khiếp đảm không dám ứng chiến, nhưng một ngàn binh sĩ Nữ Chân lại hết sức cường hãn, oa oa hô lớn, cầm trường mâu vọt tới kỵ binh quân Tống. Tào Mãnh cười lạnh, hạ lệnh:
- Bắn tên!
Mặc dù Tào Mãnh là đệ nhất mãnh tướng quân Kinh Triệu nhưng mới hai mươi tuổi đã được đề bạt làm Thống chế thì hoàn toàn không phải chỉ vì y dũng mãnh. Y cũng là người tỉnh táo, nhạy cảm, có đầu óc. Đường phố chật hẹp khó mà phát huy được ưu thế cơ động tốc độ cao và lực trùng kích lớn của kỵ binh, ngược lại, trận trường mâu của bộ binh lại dễ gây ra thương vong lớn cho bộ binh.
Tào Mãnh phát hiện ra điểm yếu của đối phương, phần lớn binh sĩ không có áo giáp, không phải là mục tiêu ngay trước mắt rồi sao? Y quyết định thật nhanh, hạ lệnh bắn tên.
Kỵ binh trên ngựa giương cung bắn, mấy ngàn mũi tên như gió bão mưa táp rào rào bắn về phía đám binh sĩ Nữ Chân. Binh sĩ Nữ Chân không có giáp da, cũng không có thuẫn, từng mảng từng mảng ngã xuống, tiếng kêu la vang vọng đường cái. Không ít binh sĩ quân Hán sau lưng họ cũng trúng tên. Quân Kim lập tức đại loạn, không có chủ tướng phó tướng lĩnh binh, quân tâm sẽ không thể kiểm soát. Đầu triên là binh sĩ quân Hán, bọn họ gào lên một tiếng rồi quay đầu chạy trốn theo hướng đông.
Nhưng Vương Quý đã suất lĩnh năm ngàn bộ binh bọc đánh từ phía sau, chặn đứt đường lui của lính quân Hán. Hai ngàn cung nỏ thủ xếp thành ba hàng, cùng bắn tới đám binh sĩ bỏ chạy. Tên bay như mưa, đám binh sĩ chạy trốn cũng nhào nhào ngã xuống.
Binh sĩ Nữ Chân hung hãn bị tử thương thảm trọng cũng hỏng luôn, còn hơn bốn trăm tên lính trốn về quân doanh. Hai ngàn kỵ binh được Tào Mãnh suất lĩnh vọt tới…
Lý Diên Khánh suất lĩnh hai vạn đại quân đến Thái Nguyên chỉ chậm hơn quân tiên phong của Tào Mãnh và Vương Quý một ngày. Buổi trưa hai ngày sau đại quân mới tới, không vào thành, mà hạ đại doanh ngay bên ngoài.
Đại trướng vừa hạ, Vương Quý và Tào Mãnh chạy đến báo cáo tình hình tác chiến với Lý Diên Khánh.
- Trong đêm tấn công thành Thái Nguyên, có bảy mươi tư quân sĩ bỏ mình, bị thương một trăm ba mươi lăm người. Giết gần một ngàn binh sĩ Nữ Chân, hơn hai ngàn tám trăm binh sĩ người Hán, bắt được hơn một ngàn người, ngoài ra còn có hơn một ngàn binh sĩ người Hán trốn lẫn vào cư dân, quân đội dã giới nghiêm toàn thành để điều tra.
- Nhưng có bắt được nhân vật nào quan trọng không?
- Ngoài chủ tướng Hoàn Nhan Hốt Lỗ, còn có mười mấy quan văn người Kim. Trong đó có một người, chắc chắn Đô Thống sẽ cảm thấy hứng thú.
- Là ai?
- Người này là Hoàn Nhan Tông Nhã, tên Nữ Chân là Tố Hộc Lỗ Bổ, nghe nói là con trai của Thiên tử nước Kim Hoàn Nhan Thịnh, phụng mệnh đến tuần sát Hà ĐÔng lộ, vừa vặn đến Thái Nguyên, bị bọn ty chức bắt lấy.
Lý Diên KHánh hứng thú cười hỏi:
- Hiện người này đang ở đâu?
- Bị giam giữ trong phủ nha rồi. Tính tình người này rất cứng rắn, đã hai lần muốn tự sát, đều bị binh sĩ ngăn trở.
Lý Diên Khánh cười alnhj:
- Thật muốn tự sát sao? Nói láo à? Để ta đi chăm sóc gã.
Hắn lập tức dẫn theo mấy trăm thân binh, cùng Vương Quý Tào Mãnh tới thành Thái Nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận