Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 428: Chiếm đoạt bộ khúc.

Chương 428: Chiếm đoạt bộ khúc.Chương 428: Chiếm đoạt bộ khúc.
Lô Tuấn Nghĩa bắc thượng từ phía đông Vận Châu, cách quân đội tuyên tây của Tống Giang bắc thượng hơn sáu mươi dặm.sau khi Tống Giang và quân đội huyện Cự Dã của lâm Xung tập hợp, dọc theo bờ đông Lương Sơn Bạc tiến về phía bắc.
Lần này đại quân Tống Giang bắc thượng hấp thu bài học quân đội Sài Tiến bị phục kích, ít nhất phái ra hơn trăm thám tử chia thành hơn mười đội lục soát trong vòng ba dặm hai bên quan đạo, đồng thời lưu lại binh sĩ đứng gác, phòng ngừa quân địch lợi dụng sơ hở.
Mặt khác, bốn vại đại quân bắc thượng tốc độ không nhanh, không bỏ chạy, cố gắng đi bộ về phía bắc, chỗ tốt là áp súc chiều dài quân đội, áp súc đội ngũ vốn hơn mười dặm lại chỉ còn năm dặm, khiến quân đội có thể nhanh chóng tập kết phản kích nếu bị tập kích.
Tốc độ hành quân của đội ngũ rất chậm, đi một ngày đêm mới tiến vào cảnh nội Vận Châu. Giữa trưa, đội ngũ nghỉ ngơi trong một vùng đất bỏ hoang, lúc này lúa mạch đang kỳ giáp hạt, Tống Giang mệnh lệnh quân đội không được phép chà đạp ruộng lúa mạch. Xem ra, thu hoạch lương thực mùa hè năm nay sẽ không tồi.
Vận Châu và Tế Châu là trọng địa sản xuất lương thực của tây Lộ Kinh Đông, đất đai phì nhiêu, nguồn nước đầy đủ, chỉ cần thu hoạch không tồi, có thể nuôi sống mười vạn đại quân Lương Sơn. Hiện giờ Tế Châu đã bị ép từ bỏ, Tống Giang chỉ có thể trông cậy vào lương thực của Vận Châu.
Lâm Xung tìm cơ hội tới gần Tống Giang, nhỏ giọng nói:
- Trước đó ta nhận được binh sĩ bẩm báo, nói không bao lâu sau khi chúng ta rút về phía bắc, đại quân của Chủng Sư Đạo liền đánh tới hướng đông. Ta rất lo lắng mục tiêu của họ là Lô Phó Soái.
Tống Giang thở dài:
- Ta cũng rất lo lắng! Cho nên trước khi rút về phía bắc, phái người tới đưa tin cho Lô Phó Soái, yêu cầu hắn lập tức bắc thượng cùng lúc với chúng ta. Đêm qua, ta lại phái binh sĩ đi xem xét tình hình, hiện giờ còn chưa đáp lại, đến ban đêm hẳn là sẽ có tin tức.
Tống Giang nói đến không lọt một giọt nước, cần làm y đều làm, đã tận lòng, khiến Lâm Xung không phản bác được.
Qua nửa ngày, Lâm Xung lại nói:
- Ta muốn dẫn bảy ngàn quân đội bản bộ tới tiếp ứng Lô Phó Soái, hi vọng Đại ca đồng ý!
Sắc mặt Tống Giang lập tức trở nên rất khó coi, bảy ngàn người này của Lâm Xung là tinh nhuệ của quân Lương Sơn, sao có thể giao cho Lô Tuấn Nghĩa?
Lúc này, Ngô Dụng ở bên cười nói:
- Tâm tình của Lâm tướng quân là có thể hiểu được, chẳng qua bảy ngàn quân đội mục tiêu quá lớn, nếu như Lâm tướng quân nhất định muốn đi, ta đề nghị dẫn hai ngàn quân đội rời đi.
Ánh mắt Tống Giang híp lại, không hổ là tâm phúc của y, lời này Ngô Dụng nói vừa đúng lúc.
Y ra vẻ rất đắn đo, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu:
- Nếu như chỉ dẫn hai ngàn người, ta có thể đáp ứng.
Lâm Xung một lòng muốn đi tiếp ứng Lô Tuấn Nghĩa, nhưng Tống Giang chỉ cho y dẫn hai ngàn người rời đi, năm ngàn người khác của y sẽ có nguy cơ bị Tống Giang chiếm đoạt. Chẳng qua y có thể giao quân đội của mình cho hai Phó tướng: huynh đệ Trâu Uyên và Trâu Nhuận, Tống Giang sẽ không dám làm quá mức.
Y liền ôm quyền nói:
- Vậy một lời đã định, ti chức dẫn hai ngàn quân đội đi tiếp ứng Lô Phó Soái, còn lại giao cho huynh đệ Trâu thị, xin Đại ca chiếu cố nhiều hơn.
- Yên tâm đi thôi!
Lâm Xung vội vàng chạy về bản bộ, Tống Giang và Ngô Dụng ý vị thâm trường nhìn nhau, Lâm Xung đã chủ động giao năm ngàn quân đội cho y, y sao có thể không nhận?
Ngay khi Lâm Xung dẫn quân rời đi, Tống Giang liền sai người tìm huynh đệ Trâu thị tới, ôn hòa nói với hai người:
- Ta rất lo lắng Lý Diên Khánh sẽ tấn công Tu Thành quy mô lớn, năng lực thủ thành của Vương Anh rất yếu, nghe nói hai vị tướng quân am hiểu thủ thành, ta muốn mời hai vị huynh đệ tới Tu Thành trước một bước, hỗ trợ Vương Anh thủ thành, ý của hai vị tướng quân thế nào?
Huynh đệ Trâu thị nhìn nhau, Trâu Uyên khom người nói:
- Như vậy chúng ta sẽ dẫn binh tới Tu Thành!
Tống Giang lắc đầu:
- Binh lực Tu Thành đã đủ rồi, các ngươi không cần mang binh, mang mấy tùy tùng là được rồi, như vậy cưỡi ngựa bắc thượng sẽ nhanh hơn một chút.
Huynh đệ Trâu thị ngẩn người, qua nửa ngày Trâu Uyên nói:
- Thế nhưng… Lâm tướng quân vừa mới giao phó quân đội cho chúng ta.
- Không sao, ta tạm thời dẫn binh giúp hắn cũng không sao, chờ hắn trở về, ta lại giao quân đội cho hắn.
Huynh đệ Trâu thị còn đang do dự, Lý Quỳ sau lưng họ cả giận nói:
- Ca ca là chủ Lương Sơn, quân lệnh như núi, chẳng lẽ lời hắn nói với các ngươi chỉ giống như đánh rắm hay sao?
Tống Giang trầm mặt xuống, giận dữ mắng mỏ Lý Quỳ:
- Tên lỗ mãng không được vô lễ!
Y lại cười nói với huynh đệ Trâu thị:
- Chẳng lẽ các ngươi không tin tưởng ta?
Ngoài mặt y tươi cười, nhưng trong mắt lại để lộ sát cơ. Huynh đệ Trâu thị bất đắc dĩ, đành khom người nói:
- Ti chức tuân lệnh!
- Rất tốt, hiện giờ các ngươi hãy xuất phát, ngựa và tùy tùng của các ngươi ta đều phái người dẫn tới cho các ngươi.
Tống Giang căn bản không cho họ có cơ hội trở về quân đội, bức bách hai huynh đệ cưỡi ngựa bắc thượng. Ép huynh đệ Trâu thị rời đi, Tống Giang lập tức nói với Đới Tông và Lý Quỳ:
- Các ngươi đi tiếp thu năm ngàn quân đội của Lâm Xung, ai dám không phục, chém thẳng!
- Tuân lệnh!
Đới Tông và Lý Quỳ dẫn người vội vàng rời đi. Tống Giang và Ngô Dụng nhìn nhau, hai người cùng ngửa đầu lên trời cười ha hả.

Quân đội Lương Sơn từ thời đại Triều Cái đã thực hành bộ khúc chế, mỗi Đô Thống Lĩnh đều có quân đội của mình, việc này được quyết định từ khi mười tám lộ loạn phỉ Lương Sơn sát nhập lại. Cho dù mấy năm nay Tống Giang cố gắng phổ biến cải cách, nhưng hiệu quả không tốt, tất cả mọi người không muốn từ bỏ quân đội hạch tâm của mình, Tống Giang cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cho nên lúc Tu Thành xảy ra mâu thuẫn tranh chấp chủ tướng, Tống Giang mật lệnh Vương Anh cướp quyền, mà không trực tiếp ra lệnh ba người Sài Tiến giao quân đội cho Vương Anh. Nguyên nhân chính là ở đây, tám ngàn quân đội kia là bộ khúc của ba người Sài Tiến, Tống Giang không có quyền tước đoạt.
Sau khi ba người Sài Tiến vội trở về cáo trạng, Tống Giang lại giả vờ câm điếc, không chịu chủ trì công đạo thay ba người, y đương nhiên không có khả năng giao trả quân đội cho ba người.
Lần này thừa dịp cơ hội Lâm Xung muốn cứu viện Lô Tuấn Nghĩa, y lại chiếm đoạt năm ngàn quân tinh nhuệ của Lâm Xung.
Trước kia sự nghiệp tụ nghĩa thuận lợi, mọi người đều có địa bàn của mình, có thể ăn thịt uống rượu, tất cả đều vui vẻ. Hiện giờ sự nghiệp tụ nghĩa gặp khó khăn, mọi người chỉ có thể ăn thịt trong một nồi, ngươi nhiều hơn một miếng có nghĩa ta thiếu đi một miếng, mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện, chẳng qua mâu thuẫn giữa quân Lương Sơn hiện giờ cũng chỉ mới bắt đầu.
Lâm Xung lo lắng Lô Tuấn Nghĩa có chuyện, dẫn hai ngàn binh sĩ chạy gấp về phía đông, chỉ vọt đi hơn mười dặm, hai bên rừng cây bỗng truyền đến tiếng kèn, Lâm Xung giật nảy cả mình, vội ra lệnh binh sĩ tập kết, chuẩn bị tác chiến.
Đúng lúc này, một mũi tên đen nhanh không nhanh không chậm phóng tới. Lâm Xung vội vàng nâng thuẫn đón lấy, chỉ nghe ầm một tiếng, mũi tên bắn vào tấm thuẫn của y, lực lượng khá lớn, lúc này Lâm Xung mới phát hiện là một mũi tên sắt.
- Cung đồng tên sắt!
Lâm Xung bỗng nhiên biết đối phương là ai.
Chỉ thấy một nhóm lớn kỵ binh đi ra từ trong rừng hai bên, hai bên đều có ngàn người, đại tướng dẫn đầu bên trái tay cầm cung đồng chính là Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh nhận được thư khẩn tám trăm dặm của Chủng Sư Đạo mới dẫn hai ngàn kỵ binh chạy tới trong đêm, vừa vặn gặp Lâm Xung dẫn quân đi tiếp ứng Lô Tuấn Nghĩa.
Lý Diên Khánh giục ngựa tiến lên, cao giọng nói:
- Lâm sư huynh đi đâu vậy?
Lâm Xung đau đầu một hồi, đối phương là hai ngàn kỵ binh, y là hai ngàn bộ binh, lại trong trạng thái bị giáp công, nếu đối phương hạ lệnh tiến công, hai ngàn quân của y chắc chắn bị diệt toàn quân.
Chẳng qua đối phương đã xưng mình là sư huynh, có lẽ họ còn một tia hi vọng.
Lâm Xung đã sớm biết lúc tuổi gia sư phụ Chu Đồng thu mấy đệ tử quan môn tại Thang Âm, sư phụ còn truyền cung đồng tên sắt mà lão dựa vào để thành danh cho Lý Diên Khánh, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy tiểu sư đệ thanh danh truyền xa này. Y tiến lên miễn cưỡng ôm quyền cười nói:
- Đa tạ tiểu sư đệ bắn tên lưu tình, đã là sư huynh đệ chúng ta không muốn sử dụng bạo lực, sao không thả ta đi qua?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Sư huynh là đi tiếp ứng Lô Tuấn Nghĩa à! Chẳng qua chỉ có hai ngàn người, tiếp ứng thì có thể thế nào? Cũng không thay đổi được cục diện, không bằng nhanh trở về, có lẽ còn kịp thời ngăn cản Tống Giang giành lấy năm ngàn quân đội của sư huynh.
Lâm Xung thầm giật mình, Lý Diên Khánh lại biết y có bảy ngàn bộ khúc, tình báo của họ lại chuẩn xác như thế, khó trách quân Lương Sơn bị động khắp nơi.
Lâm Xung phái một thủ hạ trả tên sắt lại cho Lý Diên Khánh, y thở dài:
- Mặc dù hai ngàn quân đội đi cũng vô ích, nhưng giữa huynh đệ lấy nghĩa khí làm trọng, ta sao có thể không đi?
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn y một lát, liền ra lệnh hai bên:
- Toàn quân lui về rừng cây!
- Ô…
Tiếng kèn trầm thấp vang lên, hai ngàn kỵ binh chậm rãi lui về rừng cây, đây là thả cho quân đội Lâm Xung một con đường sống.
Lâm Xung vui mừng, vội ra lệnh:
- Tiếp tục tăng tốc đi tới!
Hai ngàn quân đội vung chân, tăng tốc độ chạy, nhanh chóng đi xa dần.
Lý Diên Khánh nhìn quân đội Lâm Xung đi xa, lắc đầu. Nhiệm vụ xuôi nam của hắn lần này cũng không phải tiêu diệt sinh lực quân địch, mà là phá hủy quân nhu hậu cần của quân đội Tống Giang.
Lúc này, Vương Quý dẫn một đội kỵ binh chạy như bay tới, vội vàng bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Chỉ Huy Sứ, chúng ta không phát hiện hầu cần quân nhu của quân địch, trong đội ngũ của họ không có cái gì.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, sao lại không có lương thảo quân nhu? Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại thầm kêu một tiếng không tốt!
Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh:
- Đại quân lập tức bắc thượng!
Hắn dẫn hai ngàn kỵ binh chạy vội về phía bắc. Lý Diên Khánh hiểu được, lương thảo quân nhu của đại quân Tống Giang chắc chắn chở đi bằng đường thủy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận