Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 174: Ăn miếng trả miếng.

Chương 174: Ăn miếng trả miếng.Chương 174: Ăn miếng trả miếng.
Lý Diên Khánh suy nghĩ hỏi:
- Vì sao phụ thân muốn nước hoa nguyên vị? Không mua được nước hoa tẩm nhuận sẵn sao?
- Son phấn có thể mua sẵn, nhưng nước hoa thì không. Ta từng thí nghiệm, dùng nước hoa nguyên vị mới điều chế, mùi nước hoa càng thơm hơn, thời gian nước hoa tẩm nhuận quá lâu, hương hoa đều bị giảm rồi.
- Vậy thì có thể hợp tác, nhưng ta phải nhắc nhở cha mua đất xây một tòa sơn trang Bách Hoa, bí mật chưng cất sớm muộn sẽ bị người khác phát hiện, chúng ta cần phòng ngừa chu đáo.
- Ta cũng đang cân nhắc, Khánh nhi, lòng người khó dò! Có chuyện ta thực sự không kịp chuẩn bị.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Đại Khí thở dài:
- Đông Đông muốn làm một mình!
Lý Đông Đông muốn làm riêng nằm trong dự liệu của Lý Diên Khánh, chỉ là hắn không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy, mới gây dựng được hơn một tháng, Lý Đông Đông đã không nhịn được. Chẳng qua như vậy cũng tốt, lòng không đủ rất khó làm chuyện lớn.
- Cha đã nói với hắn chưa?
- Ta đã khuyên hắn, hắn nói thái độ của thê tử hắn rất kiên quyết, hắn cũng không có cách nào, chẳng qua hắn hứa hẹn không mở tiệm ở Biện Kinh.
- Hắn muốn đi nơi nào?
- Hắn muốn đi phủ Đại Danh, đại ca hắn ở đó, hơn nữa cách nhà cũng gần, hắn lại hứa hẹn với ta, tuyệt đối không tiết lộ kỹ thuật chế tác nước hoa Lan Đại ra ngoài.
- Đó là bởi vì hắn cũng muốn dựa vào cái này để kiếm nhiều tiền!
Lý Diên Khánh nói trúng tim đen.
- Có lẽ vậy! Khánh nhi, ta đã đáp ứng hắn.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Phụ thân đã đáp ứng rồi, vậy thì để hắn đi thôi!
Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước, hắn rất lo lắng Lý Đông Đông sẽ bị tiệm son Trương Cổ Lão thu mua, dù sao năm ngàn quan tiền dụ hoặc quá lớn, nói lui một bước, coi như Lý Đông Đông có thể giữ được hứa hẹn, vậy tiểu nhị thủ hạ của gã thì sao? Huống chi còn có Lưu gia, hắn nhất định phải thừa dịp kỹ thuật chưng cất này còn đáng tiền nhanh chóng thay đổi.
Trầm tư thật lâu, Lý Diên Khánh nói với phụ thân:
- Cha hãy đi nói một chút với tiệm son Trương Cổ Lão, ta có thể cho họ bí pháp nước hoa Lan Đại, nhưng điều kiện dùng phương pháp phối chế son phấn của nhà họ để trao đổi.
Lý Đại Khí vỗ tay một cái:
- Biện pháp này hay, tại sao ta không nghĩ tới chứ?
Son phấn Trương Cổ Lão nổi tiếng thiên hạ, làm cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, Lý Diên Khánh đoán chừng bên trong có mỡ. Mặc dù biết nguyên lý, nhưng ít ra phải thí nghiệm cải tiến trăm ngàn lần mới có thể khiến phương pháp phối chế đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất. Lý Diên Khánh muốn là kỹ thuật lắng đọng trăm năm của đối phương, nếu như có thể đạt được phương pháp phối chế này, như vậy chế tạo hương thơm có thể đưa vào danh sách quan trọng.
Hai cha con nói chuyện hương liệu, ngọc quả quan trọng nhất trong các hương liệu, cũng chính là cây nhục đậu khấu, Trịnh gia cùng giá ba trăm tiền một cân bán cho họ, quả nhiên rẻ hơn bảy thành so với giá thị trường, quả thực khiến Lý Đại Khí động tâm, hương liệu rẻ như vậy quả thực có thể tự mình làm son phấn, một khi gã nhận được phương pháp phối chế của Trương Cổ Lão, gã sẽ có thể tự mình chế tác.
Lúc này, Lý Diên Khánh nhớ tới lời Thiết Trụ nói, liền hỏi:
- Con nghe nói, hôm nay có vô lại tới cửa quấy rối?
Lý Đại Khí gật đầu:
- Xuất hiện vào trưa hôm nay, làm bộ mua son phấn chiếm tiện nghi của nữ nhân, khiến mọi người thóa mạ một chầu, hậm hực rời đi, ta để Thiết Trụ nhìn xem bên ngoài cửa hàng.
- Mấy tên vô lại này trước đây đã xuất hiện chưa?
- Nghe hàng xóm nói, họ thường đến, là một đám người, ước chừng mười người, cả ngày dọa dẫm bắt chẹt cửa hàng ở vùng Tân Kiều.
- Bọn hắn lừa gạt tiệm chúng ta chưa?
Lý Diên Khánh tiếp tục hỏi.
- Ngươi nói là Bảo Nghiên Trai chúng ta? Không có! Hôm nay là lần đầu họ xuất hiện, đoán chừng họ cho rằng chúng ta có bối cảnh, không dám tùy tiện ra tay.
Lý Diên Khánh quả thực hoài nghi, đám vô lại này bị tiệm son Nhiễm Hồng thu mua tới dò xét họ, nếu như họ không có cách nào với đám vô lại này, vậy Chu gia sẽ xuống tay với họ.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân chạy gấp, liền nghe Lý Diên Bưu hô ở cửa:
- Nhị thúc, đám vô lại kia lại tới, Trụ Tử đang đánh nhau với họ.
Lý Diên Khánh đứng dậy, hắn thấy ở góc có cây côn sắt, liền nhấc côn sắt bước nhanh ra ngoài.
Hắn xông ra cửa hàng, thấy một đám người vây quanh Trụ Tử ẩu đả. Trụ Tử bị đánh ngã trên mặt đất, ôm đầu cuộn tròn, nữ nhân xếp hàng mua nước hoa đều nơm nớp lo sợ tránh dưới mái hiên, hoảng sợ nhìn cảnh tượng này.
Lý Diên Khánh giận dữ trong lòng, vung côn sắt giết vào đám người. Hắn dùng côn sắt thi triển kiếp pháp, vô cùng lăng lệ, đánh cho đám vô lại không lực hoàn thủ.
Lý Diên Khánh ra tay vô cùng ác độc, chỉ trong chốc lát, mười hai tên vô lại ngã dưới đất toàn bộ, mỗi người đau đớn lăn lộn tru lên. Đám người này hoặc bị đánh gãy tay, hoặc bị đánh gãy xương sườn. Chung quanh lập tức vang lên tiếng ủng hộ và tiếng khen ngợi, đám vô lại này quấy rồi cửa hàng vùng Tân Kiều, cả ngày dọa dẫm bắt chẹt, mọi người đã sớm hặn chúng thấu xương.
Lý Diên Khánh bước nhanh tới trước mặt đầu lĩnh vô lại, nắm đầu của gã. Đầu lĩnh vô lại sợ hãi hô to:
- Gia gia tha mạng, việc này không liên quan gì tới ta!
Lý Diên Khánh hiểu được trong lòng gã muốn nói gì, lại không cho gã cơ hội giải thích, mười mấy cái bạt tai mạnh quất tới, đánh cho răng gã rụng một nửa, mặt sưng lên thành đầu heo, một câu cũng nói không nên lời.
Lý Diên Khánh hung ác nói:
- Lần này lão tử tha cho các ngươi một mạng, lần sau còn dám tới cửa hàng quấy rối, lão tử trực tiếp đánh gãy cổ, cút cho ta!
Đám vô lại đau đớn đứng dậy, người này đỡ người kia, khập khiễng rời đi. Chưởng quỹ và tiểu nhị mấy chục cửa hàng gần đó chửi mắng phía sau, tiếng cười liên tục vang lên trên đường.
Lúc này, Lý Đại Khí chậm rãi đi tới, lo lắng nói với Lý Diên Khánh:
- Nghe giọng điệu của tên vô lại vừa rồi, dường như phía sau có người sai xử, vì sao Khánh nhi không cho hắn nói ra.
Lý Diên Khánh thấy hai bên không có người nào, liền thấp giọng nói:
- Có chuyện không thể nói toạc ra, nói toạc ra sẽ không dễ làm.
Lý Diên Khánh ngạc nhiên:
- Lời này của con có ý gì?
- Cha đừng hỏi nữa, chuyện này để con giải quyết.
Nội thành, Chu Phượng Lâu bên trái Ngự Nhai cũng là một trong năm thanh lâu lớn nổi tiếng Biện Kinh, nó là sản nghiệp Chu gia ở kinh thành. Chu gia không ngừng đưa danh kỹ Giang Nam đến nơi này, mặc dù giá cả rất đắt, nhưng vẫn có vô số con em quyền quý và danh sĩ phong lưu dừng chân trong lầu, lưu luyến quên về, mỗi ngày làm ăn thịnh vượng, mang đến rất nhiều tài phú cho Chu gia.
Vào đêm, dòng người như dệt trước cửa Chu Phượng Lâu, không ngừng có tiếng cười nói truyền ra từ trong cửa.
- Tần quan nhân đi nhanh như vậy, đêm nay người ta gối đầu một mình khó ngủ nha!
- Ngày mai lại đến với ngươi, đêm nay có việc!
- Tần quan nhân đi nhanh như vậy, lần sau lại đến!
- Ơ! Đây không phải Trương quan nhân sao? Mang theo hai bằng hữu đến à!
- ha ha! Tiểu Hàn Tiên đêm nay có khách không?
- Nàng đương nhiên phải chờ Trương quan nhân rồi! Mau mau mời vào.
Khách nhân ra ra vào vào trước cổng chính, tú bà không ngừng nghênh đón mang vào, bày ra vẻ mặt tươi cười. Lúc này, nàng phát hiện một bóng đen ngồi xổm trong hẻm nhỏ đối diện, liền trầm thấp mắng một tiếng:

Bạn cần đăng nhập để bình luận