Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 781: Vũ khí kiểu mới

Chương 781: Vũ khí kiểu mớiChương 781: Vũ khí kiểu mới
- Phò Mã, chàng không đi chiêu đãi khách, chạy đến chỗ ta làm gì?
Triệu Kim Nô cười hỏi trượng phu.
- Không phải ngũ muội tới sao? Ta muốn hỏi muội ấy tình hình trong cung.
- Tỷ phu muốn hỏi chuyện gì, muốn hỏi hoàng huynh ta sao?
Tào Thịnh thở dài;
- Muội cũng biết mà, ta muốn hỏi tình hình của lão tam.
Lão tam chính là Triệu Giai, bị Triệu Hoàn giam lỏng ở lãnh cung. Nếu như Triệu Hoàn cảm thấy vương vị bất ổn, chỉ e điều đầu tiên muốn làm chính là giết Triệu Giai. Tào Thịnh và Triệu Giai giao tình sâu sắc, y đương nhiên là lo lắng cho an nguy của Triệu Giai.
Triệu Phúc Kim cười xinh đẹp:
- Tình hình của tam ca muội cũng không rõ lắm. Nếu không thì hai ngày nữa muội trở về sẽ giúp huynh dò hỏi.
Tào Thịnh lại nhìn thê tử, thấy thê tử gật gật đầu, y mới đứng dậy nói cảm ơn:
- Vậy phiền tam muội.
Lúc này, Triệu Kim Nô lại vô cùng. lo lắng hỏi:
- Phò mã, tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào? nghe nói lần này khí thế quân Kim vô cùng hung hãn, kinh thành có giữ được không?
- Yên tâm đi! Nhất định giữ được, chúng ta cũng tích cực ứng phó. Sáng hôm nay ta còn cùng Diên Khánh đi sắp xếp phòng thủ.
Triệu Kim Nô nhướng mày:
- Chàng tin tưởng hắn như vậy sao?
- Nhị tỷ!
Triệu Kim Phúc bên cạnh cũng chen vào:
- Đây không phải là chuyện tỷ phu tin tưởng hay không. Nếu ngay cả Lý Thiếu Bảo cũng không giữ được kinh thành, thì những người khác càng không có hy vọng. Tỷ không nhớ chuyện mấy chục vạn bách tính kinh thành níu kéo hắn thế nào sao?
- Được rồi! được rồi! không dám gây sự với bà cụ non. Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Phò Mã, chàng đi tiếp khách đi.
Tào Thịnh nhìn Triệu Kim Phúc một cái, quay người bước nhanh rời đi.
Lúc này, Triệu Kim Nô thầm thở dài, chậm rãi uống trà, cảm xúc rõ ràng trở lên trầm mặc hơn.
- Nhị tỷ đang lo lắng cho kinh thành sao?
Triệu Kim Phúc cực kỳ thông minh, lập tức đoán được nguyên nhân tại sao tâm trạng của nhị tỷ trở lên trầm mặc.
- Sao có thể không lo lắng chứ?
Triệu Kim Nô chán nản lắc đầu:
- Nghe nói quân Tống thất bại thê thảm. Hai mươi vạn đại quân bị tiêu diệt hoàn toàn, trong thành chỉ còn 5 vạn quân. Một khi quân Kim tấn công vào, chúng ta phải làm thế nào?
Triệu Phúc Kim cũng cúi đầu xuống, đây cũng là chuyện nàng sợ nhất, nhưng nàng đè nén trong lòng không dám nói ra. Nàng hiểu rất rõ một khi quân Kim tấn công thành trì, đối với những nàng công chúa như các nàng có ý nghĩ như thế nào?
Nàng đột ngột đứng dậy:
- Nhị tỷ, muội cảm thấy không khỏe, muội đi nghỉ trước đây.
Không đợi Triệu Kim Nô đáp lời, nàng xoay người bước nhanh về phòng mình. Triệu Kim Nô nhìn sắc mặt của muội muội đột nhiên trở lên trắng bệch, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, lại thầm thở dài một lần nữa.

Từ phủ Phò Mã đi ra, Lý Diên Khánh cùng với Tào Thịnh và Phan Nhạc đi đến tường thành phía nam. Mặc dù ngày nào Lý Diên Khánh cũng đi qua nội thành, nhưng hắn vẫn chưa tìm hiểu kỹ tình hình phòng thủ của nội thành.
Nhưng mà, với kinh nghiệm thân kinh bách chiến, không cần nghiên cứu kỹ, hắn cũng biết so về độ cao, kiên cố thì nội thành tuyệt đối không kém hơn so với ngoại thành, thậm chí còn hơn cả ngoài thành. Nội thành thực chất là tường thành sớm nhất của thành Đông Kinh, xây sau Hậu Lương, đã có hơn hai trăm năm lịch sử, không ngừng được sửa chữa, hoàn thiện. Sự kiên cố của bản thân nội thành đã đạt đến trình độ rất cao.
Nhưng mà, bản thân nó cũng có nhược điểm, đó chính là sau khi Đông Kinh được mở rộng, tu sửa xấy dựng tường thành bên ngoài, chức năng phòng ngự của tường nội thành đã trở lên kém hơn rất nhiều. Hiện tại, nếu muốn dựng lại chức năng phòng ngự thì cần phải tốn chút thời gian bố trí lại.
- Phan tướng quân, quân đội của ngươi vẫn phụ trách phía đông thành, những nơi khác không cần quan tâm.
- Nhưng mà, trấn giữ một đoạn tường thành cũng không cần đến năm ngàn quân.
Phan Nhạc thắc mắc.
Lý Diên Khánh lắc đầu, dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc nói với Phan Nhạc:
- Đó là vì ngươi chưa đủ kinh nghiệm. Muốn trấn giữ thành, chỉ dựa vào năm ngàn binh thì còn lâu mới đủ, ít nhất phải hai đôi quân năm ngàn người, còn cần một vạn dân phu làm chi viện hậu cần, tức là cần hai vạn người. Còn cuối cùng bao nhiêu người sống sót, một nửa hoặc ít hơn, ta cũng không biết được.
Phan Nhạc im lặng một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Lý Diên Khánh có thể cảm nhận được áp lực mà Phan Nhạc phải chịu đựng, nhưng mà không có áp lực thì không có thành tựu. Lý Diên Khánh cũng không nói tiếp, mà chuyển đề tài cười nói:
- Phan tướng quân, chúng ta thảo luận qua về tình hình thực tế của nội thành đi! Ta phát hiện đầu đông thành hình như hẹp hơn đầu bắc thành, sao lại thế?

Sau khi nghiên cứu xong phòng ngự nội thành, Lý Diên Khánh lại lập tức thúc ngựa đến xưởng vũ khí. Xưởng này nằm ở góc tây bắc ngoại thành, là một mảnh đất hoang, cải tạo từ một ngôi miếu Thành hoàng, chủ yếu phụ trách chế tạo chấn thiên lôi và thiết hỏa lôi. Hiện tại, người phụ trách nơi này là Thiếu Giám Quân khí giám Hà Phưởng.
Xưởng vũ khí là nơi chế tạo chấn thiên lôi nên hiện tại là một bộ phận vô cùng đặc biệt. Trên danh nghĩa là thuộc về Quân khí giám, nhưng thực tệ lại do Thiên tử trực tiếp cai quản. Đây cũng là tư tâm của Triệu Hằng, y biết uy lực của chấn thiên lôi, muốn nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Nhưng mà chuyện gì cũng có hai mặt, khi dã tâm Triệu Hằng đang ở lúc cao trào nhất, hầu như ngày nào Hà Phưởng cũng phải viết tấu sớ báo cáo. Hiện tại, Triệu Hằng bị quân Kim tiêu diệt mất hơn mười vạn quân Tống, tinh thần bị dọa sợ mất mật, ném hết quyền lực cho Tri Chính Đường, bản thân thì trốn đi như đà điểu, nhốt mình trong hoàng cung đợi kết quả đàm phán, xưởng vũ khí liền không có người hỏi tới.
Lý Diên Khánh và mười mấy tên thân binh cưỡi ngựa đến xưởng vũ khí, binh sĩ ở cửa đều nhận ra hắn, lập tức hành lễ. Lý Diên Khánh khua tay hỏi:
- Hà Thiếu Giám có ở đây không?
- Hà Thiếu Giám ở bên trong!
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, bước nhanh vào bên trong, vừa khéo gặp được Hà Phưởng đang đi ra. Hà Phưởng vội vàng hành lễ nói:
- Ti chức tham kiến Lý Thiếu bảo!
Xưởng vũ khí cũng là nơi mà Lý Diên Khánh rất coi trọng. Hà Phưởng là hắn một tay đề bạt lên từ khi làm Đô Thống. Triệu Hoàn từng mượn cớ để đổi Hà Phưởng đi, nhưng y chưa kịp ra tay thì quân Kim tấn công tới, chuyện này vì vậy mà cứ kéo dài chưa giải quyết.
Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Hà Thiếu Giám biết ta sẽ đến sao?
- Ti chức đoán Thiếu Bảo hôm nay hoặc ngày mai sẽ đến.
- Hà Thiếu Giám quả nhiên là người thông minh. Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, nói cho ta biết tình hình tồn kho của chấn thiên lôi đi.
Lý Diên Khánh thấy Hà Phưởng hơi do dự, hắn nhướng mày:
- Sao thế, không có tồn kho sao?
- Không phải như vậy!
Hà Phưởng vội vàng giải thích:
- Là ti chức còn một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Lý Thiếu Bảo. Chúng thần nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí mới.
Lý Diên Khánh giơ tay chặn lại:
- Nói từng chuyện một. Nói tình hình tồn kho chấn thiên lôi trước đi, chuyện này đối với ta mà nói là quan trọng nhất.
- Lý Thiếu Bảo đi theo thần!
Hà Phưởng mang Lý Diên Khánh đi vào một ngách nhỏ, đến một cái nhà kho phía sau. Nhà kho có diện tích khoảng mười mẫu, dùng đá xanh xây lên, cho dù một viên chấn thiên lôi nổ cũng không bị ảnh hưởng.
Đến trước cửa chính, Hà Phưởng hạ thấp người nói:
- Trong kho nghiêm cấm đá lửa, Thiếu Bảo đã biết quy định này, thần cũng không nói nhiều nữa.
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Không có việc gì, trên người ta không có đá lửa.
Hắn lập tức nháy mắt với mấy tên thủ hạ, đám binh sĩ tự động đứng bên ngoài. Hà Phưởng mở cửa sắt, một tay giơ ra:
- Thiếu Bảo, mời!
Lý Diên Khánh đi vào nhà kho đạn được. Trong kho khá tốt, chỉ có ánh sáng chiếu vào từ hai cửa thông gió. Một lát sau, đôi mắt của Lý Diên Khánh đã thích ứng được với tia sáng trong kho, chỉ thấy rất nhiều giá sắt được dựng trong kho, có khoảng hơn một trăm hàng giá sắt. Trên giá sắt bày từng quả chấn thiên lôi ngay ngắn.
- Khởi bẩm Thiếu Bảo, nhà kho này tổng có ba gian, mỗi gian có một trăm hai mươi giá sắt. Gian này chuyên để đặt chấn thiên lôi, hiện tại mỗi giá sắt có ba mươi quả, tổng cộng có khoảng ba ngàn năm trăm quả. Sáng hôm nay Hà Tướng Công muốn thần chuyển hết chấn thiên lôi đi ngoại thành.
Lý Diên Khánh cau mày:
- Ngoại thành không có chấn thiên lôi sao?
- Đương nhiên là có, có ba ngàn quả chấn thiên lôi. Nhưng mà Hà Tướng Công nói không đủ, muốn thần chuyển hết chấn thiên lôi qua đó.
Lý Diên Khánh lập tức lắc đầu:
- Ba ngàn quả là đủ rồi. Tất cả chỗ này lưu lại cho nội thành.
- Ti chức hiểu. Vốn dĩ, chấn thiên lôi phải có khẩu dụ của Quan gia mới có thể điều động, sáng nay ti chức cũng nói vậy với y.
Lý Diên Khánh cười gật đầu, đi một vòng nhà kho, rồi mới quay trở lại cửa kho:
- Vừa rồi ngươi nói phát minh ra đạn được mới, là cái gì?
Hà Phưởng vội vàng cười nói:
- Là đám thợ tạo ra, chủ yếu là để công kích thang công thành.
Lý Diên Khánh đại hỷ:
- Ở đâu? Để ta xem.
- Ngay bên cạnh!
Lý Diên Khánh lập tức đi vào căn phòng sát vách. Căn phòng này với căn phòng bên cạnh bố trí hoàn toàn giống nhau, chỉ là trên giá sắt hoàn toàn trống không, chỉ có hai hàng giá sắt là có vật để bên trên.
Hà Phưởng đi lên trước, lấy một cái vũ khí là đưa cho Lý Diên Khánh:
- Chính là cái đồ chơi này, Thiếu Bảo, mời xem!
Lý Diên Khánh nhận vũ khí mới, thực tế là một dây xích dài buộc hai chấn thiên lôi nhỏ hai đầu. Cái gọi là chấn thiên lôi nhỏ chính là thiết hỏa lôi đã bỏ chuôi.
- Chúng ta gọi là phi hỏa lôi, ném nó vào thanh công thành, hoặc bắn đi, nó sẽ quấn ở trên thang. Sau đó, cái thang sẽ bị nổ đứt đoạn trong nháy mắt, hiệu quả cực kỳ rõ rệt!
Lý Diên Khánh vừa mừng vừa sợ, trí tuệ của người lao động quả nhiên không có giới hạn. Không ngờ lại phát minh ra cả loai vũ khí lợi hại này.
Hắn vội vàng hỏi:
- Hiện tại có thể thử nghiệm sao?
- Hoàn toàn có thể, mời Thiếu Bảo theo ta.
Hà Phưởng mang Lý Diên Khánh đến sân thực nghiệm phía đông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận