Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 485: Nam Sơn có hẹn.

Chương 485: Nam Sơn có hẹn.Chương 485: Nam Sơn có hẹn.
Chiều, Lý Diên Khánh về lại phủ mình. Chỉ thấy ngoài cửa có đỗ một chiếc xe bò. Người đánh xe Tôn Nhị đang gạt tuyết trên nóc xe. Lý Diên Khánh đã thuê nguyên chiếc xe bò này. Hôm nay là ngày đầu tiên Tôn Nhị đến làm việc trong phủ.
- Tôn Nhị, ngươi muốn ra ngoài à?
Lý Diên Khánh quăng người xuống ngựa rồi hỏi.
Tôn Chị vội vàng bước đến hành lễ:
- Vừa rồi thần mới đi đón Lưu danh y tới. Chút nữa sẽ đưa ngài ấy về.
Sau khi vào đông, sức khỏe của Tư Tư không tốt lắm. Hôm qua tuyết rơi, làm bệnh tình càng nặng hơn. Trước khi hắn ra ngoài, đã dặn Thanh Nhi hôm nay mời Lưu danh y đến khám bệnh:
- Sao Lưu danh y chiều mới tới?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Thanh Nhi cô nương buổi sáng đã đi mời rồi. Nhưng Lưu danh y đi khám bệnh, không ở tại tiệm thuốc. Chiều ông ấy mời về.
Lý Diên Khánh gật đầu, đưa ngựa cho người hầu rồi rảo bước vào phủ. Đến hậu viện, vừa đúng lúc gặp phải quan gia Thái thúc đang đi cùng một người già râu tóc bạc phơ đi ra. Người già này chính là danh y Lưu Bác. Những năm còn trẻ cũng là ngự y. Y đã gần bảy mươi tuổi, trông như tiên ông. Y rất nổi tiếng ở kinh thành, mỗi lần đến khám bệnh là mười lượng bạc.
Thái thúc nhìn thấy Lý Diên Khánh, vội nói:
- Quan nhân về rồi.
Lưu Bác bước lên trước hành lễ:
- Tham kiến Lý Ngự sử!
- Lưu danh y không cần đa lễ. Ta muốn biết tình hình vợ mình thế nào rồi?
- Thật ra không phải là bệnh gì lớn, chỉ là người yếu mà thôi, nên trời lạnh dễ bị cảm. Mùa đông phải giữ ấm, tốt nhất là đừng ra ngoài. Đợi đến mùa xuân sẽ khá hơn.
- Uống thuốc có đỡ hơn không?
- Uống thuốc đương nhiên cũng được. Thần cũng đã bốc mấy vị thuộc bổ. Nhưng uống thuốc chỉ là bổ trợ thôi. Điều quan trọng vẫn phải dựa vào bản thân bảo dưỡng. Cái cốt lõi của vấn đề không phải uống chút thuốc là giải quyết được. Đợi đến khi thời tiết ấm áp, cơ thể của nàng ấy sẽ tự khỏe lên thôi.
- Đa tạ Lưu danh y. Thái thúc, lấy hai mươi lượng bạc.
- Ha ha! Cảm ơn Lý Ngự Sử. Ta xin đi trước, có việc gì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.
Lưu Bác cáo từ rồi đi mất. Lý Diên Khánh vội đến nội viện, thì nhìn thấy Thanh Nhi và hai nha hoàn đang vui vẻ đắp người tuyết trong vườn. Tư Tư mặc một chiếc áo choàng, đứng ở cửa nhìn họ đắp người tuyết, mặt cười rất vui.
- Quan nhân về rồi!
Một nha hoàn nhìn thấy Lý Diên Khánh, vội vàng chào. Thanh Nhi nhảy lên, cười hì hì nói:
- Vừa rồi Lưu danh y đã tới đây. Nói rằng a tỷ không có bệnh gì lớn, chú ý nghỉ ngơi là được.
- Đã phải chú ý nghỉ ngơi thì còn đứng ở cửa làm gì? Mau vào phòng đi.
Lý Diên Khánh giục Tư Tư vào phòng. Tư Tư nở nụ cười rồi nói:
- Không cần phải lo lắng vậy đâu. Cơ thể của thiếp, chẳng lẽ thiếp không hiểu? Mùa đông năm nào cũng vậy. Đến mùa xuân là sẽ đỡ.
- Vậy cũng không thể đứng ở ngoài chịu rét được. Nàng mau vào phòng đi.
Tư Tư hết cách, đành phải đi vào phòng. Lý Diên Khánh và Thanh Nhi cũng đi theo sau. Trong phòng có nhóm lửa, rất ấm áp. Ở cạnh tường là một chiếc giường êm. Xung quanh có bức bình phong bao lấy. Lý Diên Khánh lập tức hiểu ra. Vừa rồi Tư Tư nằm ở trên giường trong tấm bình phong này, để Lưu danh y bắt mạch qua tấm bình phong.
Hai nha hoàn vội vàng dỡ bình phong đi, cất chiếc giường đi luôn. Lý Diên Khánh ngồi xuống rồi nói:
- Vừa rồi ta đã gặp Lưu danh y. Ông ấy cũng nói đến mùa xuân Tư Tư sẽ khỏe hơn. Tư Tư ngày trước cũng vậy sao?
Tư Tư gật đầu:
- Đây là bệnh từ lúc bẩm sinh rồi. Hồi nhỏ có mùa đông bị cảm hai lần suýt chết. Sau đó mỗi khi đến mùa đông, cha thiếp đều nấu trà gừng cho thiếp uống, sau đó cũng không ra ngoài nữa, nên mới không sao. Năm nay là do mấy hôm trước không cẩn thận, bị cảm lạnh trong đêm. Giờ đỡ nhiều rồi.
- Vừa rồi Lưu danh y nói đã bốc cho nàng hai vị thuốc bổ.
Tư Tư cười nói:
- Mấy năm rồi, có thuốc bổ gì mà thiếp chưa từng uống chứ? Nhân sâm nghìn năm cũng đã ăn mấy củ, nhưng không có tác dụng gì mấy. Loại thuốc bổ tốt nhất là trà gừng. Sáng và tối mỗi lần uống một bát, cả mùa đông sẽ không sao.
Thanh Nhi bên cạnh nói:
- Đúng là tiếc quá. Muội còn thương lượng với Hỉ Thước cùng đi Tùy Đê ngắm băng liễu nữa kìa.
- Hai người cứ đi đi.
Tư Tư cười nói:
- Trời lạnh thế này, ta cũng không muốn ra ngoài, thích ở trong phòng ấm đọc sách, viết nhạc.
- Đại ca đi cùng với bọn muội không?
Thanh Nhi quay ra hỏi Lý Diên Khánh.
- Ta à?
Lý Diên Khánh hơi lơ đãng, y ngớ ra một hồi mới nói:
- Chắc là ta không có thời gian.
Đúng lúc này, một nha hoàn nói ở ngoài cửa:
- Quan nhân, bên ngoài cửa phủ có người đến tìm!
Lý Diên Khánh đứng dậy bước nhanh ra cổng. Vừa đến cổng, đã thấy Tào Tính đứng đó, đang nhìn xung quanh.
- Hóa ra là Tào huynh, thật thất lễ quá!
Lý Diên Khánh cười bước tới.
Tào Tính cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ta đến phủ của đệ. Chỗ này đẹp đấy, rất yên tĩnh, căn nhà này là…
- Là thuê thôi, mỗi tháng sáu mươi xâu.
- Giá này ta chẳng đủ tiền thuê. Một tháng ta mới được hai mươi xâu tiền. Ăn cơm còn chẳng đủ.
- Mặc dù huynh không thuê nổi tòa nhà năm mẫu, nhưng huynh lại đang ở một khu nhà mấy trăm mẫu. Ta đâu bì được.
Lý Diên Khánh đùa, rồi lại mời y vào phủ. Tào Tính cười nói:
- Ta không vào đâu. Hôm nay đến là để mời đệ ngày kia đến Nam Sơn thưởng tuyết. Đều là người trẻ tuổi, rất vui vẻ. Lần này đệ nhất định phải đi đấy!
- Ngày kia không phải là ngày nghỉ. Chưa chắc ta đã rảnh!
- Đừng hòng lừa ta. Ta đã đi hỏi dò rồi. Giờ đệ được điều đến Quân Giám Sở. Quân Giám Sở mới thành lập, chẳng có việc quái gì cả. Nếu không ta cũng chẳng đến mời đệ. Rốt cuộc đệ có nể mặt ta không?
Lý Diên Khánh hết cách, đành cười khổ nói:
- Thôi được rồi! Bao giờ ngày kia?
- Sáng ngày kia. Trời sáng là xuất phát. Đầu tiên là tập hợp ở Trần Châu Môn. Ngày mai ta sẽ phái người nhà đến báo cho đệ thời gian cụ thể. Đừng quên đấy.
- Yên tâm đi! Việc nhỏ này ta không quên đâu.
Lý Diên Khánh mấy ngày nay đúng là không có việc gì thật. Quân đội vẫn chưa điều đến, tất cả còn chưa bắt đầu. Ngoài việc dọn dẹp quan phòng mới, chẳng còn việc gì khác.
Sáng sớm ngày hôm đó, trời vừa sáng, Lý Diên Khánh đã cưỡi ngựa ra ngoài. Bước trên đám tuyết dày đi về phía Trần Châu Môn.
Trước đó họ hẹn giờ thìn một khắc, cũng tức là bảy rưỡi sáng ở Trần Châu Môn. Lý Diên Khánh đến Trần Châu Môn đúng giờ, nhưng lại phát hiện ra y đến muộn rồi. Gần như tất cả mọi người đều đã có mặt.
Tào Tính nói với y rằng, tổng cộng có mười mấy người con cái thế gia. Cả Cao Sủng cũng sẽ đi cùng. Khi y đến Trần Châu Môn, y mới biết Tào Tính không nói thật với y. Chỉ những con cháu nhà giàu cưỡi ngựa thôi cũng đã gần đến ba mươi người. Còn có cả những cô gái trẻ đi xe bò nữa. Có khoảng mười mấy cỗ xe bò. Cộng vào cũng ít nhất là năm sáu mươi người. Nếu tính cả nha hoàn đi theo, thì phải vượt quá một trăm người.
Tào Tính thấy Lý Diên Khánh, vội thúc ngựa đến cười nói:
- Diên Khánh đến đúng giờ nhỉ!
Lý Diên Khánh chỉ vào đoàn người bằng chiếc roi ngựa:
- Đây là mười mấy người à?
Tào Tính ngại ngần cười nói:
- Vốn chỉ có mười mấy người thôi. Nhưng không biết do đâu, tin vừa tiết lộ ra ngoài, bỗng tăng lên không ít người. Nhưng đông người thì náo nhiệt, không ảnh hưởng đến việc ngắm tuyết.
Đã đến đây rồi, Lý Diên Khánh cũng đâu nói gì được nữa? Y lại hỏi:
- Họ đến đủ chưa?
- Còn thiếu vài người nữa. Đã sai người đi giục rồi. Sẽ xuất phát nhanh thôi.
Đúng lúc này, Lý Diên Khánh nhìn thấy Cao Sủng, bèn thúc ngựa đến nơi cười hỏi:
- Cao hiền đệ về lúc nào vậy?
- Hôm qua ta mới về!
Mẹ của Cao Sủng là con gái Dương gia. Lần này Cao Sủng đưa mẹ về chỗ ông ngoại ở một thời gian. Y hơi vui vẻ:
- Lần này ở Thái Nguyên đệ gặp được một vị mãnh tướng. Tuổi lớn hơn đệ một chút, thương pháp tuyệt luân.
Lý Diên Khánh hơi suy nghĩ, bèn cười nói:
- Không phải là Dương Tái Hưng chứ?
Cao Sủng ngạc nhiên:
- Lý huynh biết huynh ấy ư?
- Ta và huynh ấy cũng được coi là bạn tốt. Đệ không nhắc đến tên ta trước mặt huynh ấy ư?
Cao Sủng gãi đầu:
- Đệ đâu nghĩ được nhiều thế? Thật ra, bọn đệ giao lưu với nhau chưa đến nửa ngày.
- Vậy ai thắng?
- Ta và huynh ấy đấu hơn năm mươi hiệp. Ta may mắn đã thắng một chiêu. Nói thẳng ra là, thương pháp của Dương gia lợi hại hơn chút so với thương pháp Cao gia. Nếu không phải do ta được Từ sư phụ chân truyền, thì đúng là không phải đối thủ của huynh ấy thật.
Lý Diên Khánh hơi tiếc nuối. Cuộc đại chiến giữa Dương Tái Hưng và Cao Sủng, nhất định sẽ rất hay. Tiếc là hắn không xem được.
Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nghe thấy một giọng rất quen gọi hắn:
- Lý đại ca!
Âm thanh non nớt này khiến Lý Diên Khánh cứng người. Y quay đầu ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tào Kiều Kiều đang ở phía sau chiếc cửa sổ xe bò, xúc động vẫy tay với y. Lý Diên Khánh bèn trừng mắt với Tào Tính. Đây gọi là toàn người trẻ tuổi ư?
Y đành thúc ngựa lên, cười hỏi:
- Kiều Kiều cũng muốn đi ngắm tuyết sao?
- Ừm!
Tào Kiều Kiều gật mạnh đầu:
- Năm nào muội cũng đi.
Lý Diên Khánh thấy nàng mặc áo da đen dày, đội một chiếc mũ nhọn, giống như một con chim cánh cục vậy, lại cười nói:
- Kiều Kiều đi chơi một mình à?
- Đương nhiên là có Đại Thư Lang đi cùng muội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận