Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 408: Tập huấn hương binh

Chương 408: Tập huấn hương binhChương 408: Tập huấn hương binh
Ngoài quan đạo huyện thành An Dương Tương Châu có bụi vàng bốc lên cuồn cuộn, chỉ thấy một đội kỵ binh lao tới rất nhanh một lát sau đã tới chỗ cửa thành, mấy tên sương binh thủ thành tiến tới cản đường đi của kỵ binh lại, “Các ngươi là quân ở đâu?”
Tướng lĩnh cầm đầu là Vương Quý, hắn giơ lên cao quy phù điều binh, “Chúng ta là cấm quân triều đình, phụng lệnh tới gặp Lưu Tri châu, đây là quy phù điều binh!”
Tuy nhóm sương binh chưa thấy qua quy phù, nhưng bọn họ đều biết quy phù là đại lệnh điều binh của triều đình. Vì vậy mọi người không dám chậm trễ, có người vội vàng chạy đi bẩm báo Tri châu Lưu Hạo, Vương Quý cũng giục ngựa vào thành, dẫn quân chạy tới châu nha.
Vài năm trước gã là một sĩ tử học võ bình thường, đến huyện An Dương tham gia võ cử. Mới vài năm ngắn ngủi, gã đã có thể dẫn quân tiến vào An Dương, còn gặp mặt Tri châu, đây là chuyện vài năm trước nằm mơ Vương Quý cũng không dám tưởng tượng. Hiện tại khi dẫn quân bước vào thành An Dương, trong lòng Vương Quý có một cảm giác kiêu ngạo nói không nên lời.
Không bao lâu, Vương Quý đến châu nha. Tri châu Lưu Hạo đã nhận được tin tức, tự mình ra cửa đón tiếp. Đối mặt quan phụ mẫu một châu, Vương Quý vẫn không dám biểu hiện quá ngạo mạn, gã vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên khom mình hành lễ nói: “Mạt tướng Vương Quý tham kiến Lưu Tri châu!”
“Ngươi là?” Lưu Hạo nghi hoặc nhìn Vương Quý, không biết bọn họ là quân đội từ nơi nào đi ra.
“Chúng ta thuộc Huyền Vũ doanh dưới trướng Chủng đại soái. Nay phụng ý chỉ triều đình tiêu diệt quân Lương Sơn Hà Bắc, Chỉ Huy Sứ của ta lệnh cho mạt tướng tiến đến Tương Châu điều binh.”
Nói xong, Vương Quý đem quy phù điều binh đưa cho Lưu Hạo.lúc này Lưu Hạo mới hiểu ra, cười nói ha hả: “Thì ra là thủ hạ Lý Thám hoa, ta đang hỏi sao Tương Châu lại sẽ có kỵ binh xuất hiện? Mau mau mời vào trong nha nói chuyện!”
Lưu Hạo mời Vương Quý vào nội đường châu nha, lại lệnh cho người ta dâng trà. Sau đó y cười hỏi: “Hình như Vương tướng quân cũng là người Tương Châu chúng ta!”
“Mạt tướng là người huyện Thang Âm, là đồng hương với Chỉ Huy Sứ.”
“Khó trách! Có người nói quân của Lý Thám hoa là quân Tương Châu, hiện tại xem ra, những lời này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ!”
“Đúng vậy! Trước kia khi ở quân Hà Đông xây dựng tình báo doanh, đó mới là quân Tương Châu thực sự. Trong quân có hơn phân nửa huynh đệ đều là người Tương Châu. Hiện tại theo ta được biết, trong Huyền Vũ doanh chúng ta ít nhất có sáu người đứng đầu mỗi đội đều là người Tương Châu, cho nên trong quân có người phê bình Chỉ Huy Sứ là bổ nhiệm người đồng hương, Chỉ Huy Sứ của chúng ta cũng chỉ cười trừ.”
Lưu Hạo cười ha ha, “Tuy người khác không thoải mái, chúng ta nghe lại rất thuận tai!”
Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc này Lưu Hạo mới lệnh cho phụ tá mang quy phù Tương Châu tới. Y có một nửa quy phù, trên tay Vương Quý là một nửa khác của Xu Mật Viện quản lý, hai người ráp cùng một chỗ mới có thể điều động quân Tương Châu.
Thấy hai quy phù ráp lại rất khớp, Lưu Hạo gật gật đầu, “Không biết Lý Chỉ Huy Sứ tính điều động bao nhiêu quân Tương Châu?”
Vương Quý vội vàng nói: “Chúng ta muốn điều động toàn bộ hương binh Tương Châu!”
Lưu Hạo hơi ngẩn ra, “Chỉ cần hương binh?”
Trước mắt Tương Châu có hai loại quân đội, một loại là sương quân địa phương, đây là quân đội chính quy địa phương mà các châu đều có. Đội quân này đóng ở châu trì, do Tri châu thống lĩnh, một loại khác chính là hương binh, tương đương với dân binh đời sau, phân bố ở các huyện, phụ trách duy trì trị an địa phương, xây dựng công sự, vận chuyển quân lương vật chất …. Bọn họ vừa là binh vừa là nông, bình thường ở nhà làm nghề nông, khi cần mới triệu tập.
Nhưng cũng không phải mỗi địa phương đều có hương binh, hương binh chủ yếu tập trung ở tây bắc cùng Hà Bắc, những nơi này cần rất nhiều nhân lực vật lực trợ giúp. Do xuất phát từ lo lắng trợ giúp tiền tuyến, dân chúng tự phát xây dựng mà chọn lựa xây dựng hương binh tinh nhuệ từ trong cung tiễn xã.
Vương Quý gật gật đầu, “Cái này là mệnh lệnh của Chủng đại soái, chúng ta không thể cãi lời!”
“Được rồi! Đã có quy phù điều binh, ta không có gì có thể nói. Trước mắt Tương Châu có bốn ngàn hương binh, phân bố ở ba huyện An Dương, Thang Âm cùng Lâm Chương, có cần tập kết ở An Dương rồi Vương tướng quân đưa đi không?”
“Không cần tập kết ở An Dương, xin Tri châu lập tức hạ lệnh cho bọn hắn trong năm ngày đi tập kết ở thành Đại Danh, không cần mang theo lương thực vật tư chỉ cần đến thành Đại Danh đúng giờ.”
“Tốt! Ta lập tức truyền lệnh cho các huyện.”
Đồng thời vào lúc Vương Quý đi Tương Châu điều binh, Lý Duyên Khánh đã ở phủ Đại Danh mộ tập hương binh, trước mắt trong thành Đại Danh có ba ngàn sương quân, đây là một chút lực lượng cuối cùng để Lương Trung Thư tử thủ thành Đại Danh, đương nhiên không muốn giao cho Lý Duyên Khánh. Lý Duyên Khánh cũng không có quyền đem sương quân đi. VÌ vậy hai người có sự thỏa hiệp, phủ Đại Danh bỏ lương tiền vũ khí, Huyền Vũ doanh bỏ người. Trong năm huyện huyện Đại Danh, huyện Ngụy, huyện Quán Đào, huyện Nội Hoàng cùng huyện Lâm Thanh chiêu mộ một vạn hương binh lâm thời.
Huyền Vũ doanh phái hai trăm binh sĩ tới các huyện phủ Đại Danh mộ người, bọn họ đưa ra khẩu hiệu rất có động lực, “Tiêu diệt trộm cướp, bảo vệ gia viên”, cộng thêm Huyền Vũ doanh cứ chiến là thắng, mang đến cho dân chúng phủ Đại Danh niềm tin rất mạnh, mặt khác phủ Đại Danh cũng xuất ra khá nhiều lương tiền, đối với các nông dân chịu binh tai hao tổn rất có sức mê hoặc. Trong lúc nhất thời các huyện báo danh ùn ùn, chỉ trong vòng hai ngày đã chiêu mộ được một vạn hương binh.
Ở trên một sân luyện binh ngoài thành Đại Danh chiếm một khoảng đất khá rộng lớn, một vạn hương binh chia làm ba đội đang huấn luyện trận hình đơn giản. Ngưu Cao nhận chức Tổng giáo tập quan, dẫn một trăm binh sĩ phụ trách huấn luyện một vạn hương binh, bọn họ cần phải để cho hương binh nắm giữ kỹ năng quân sự đơn giản ở trong vòng mười ngày.
“Chỉ Huy Sứ đến đây!” Có binh sĩ ở bên cạnh hô một tiếng, Ngưu Cao vội vàng quay đầu, thấy Lý Duyên Khánh được một đội kỵ binh vây quanh đang chạy tới.
Ngưu Cao bước lên phía trước chào, “Ty chức tham kiến tướng quân!”
“Huấn luyện thế nào rồi?” Lý Duyên Khánh nhìn đại quân đang huấn luyện cười hỏi.
“Cũng không tệ lắm, quá nửa bọn họ nguyên bản chính là hương binh, đã từng trải qua huấn luyện, rất dễ thích ứng.”
“Trong mười ngày có thể huấn luyện được không?”
“Ty chức cảm thấy không thành vấn đề.”
Nói đến cái này, Ngưu Cao chần chờ một chút lại nói: “Ty chức là lo lắng hương binh Tương Châu, chỉ sợ không có bao nhiêu thời gian huấn luyện bọn họ.”
“Hương binh Tương Châu vốn được huấn luyện khá tốt, hơi chút chỉnh đốn một chút là được, không cần huấn luyện như thế này. Bọn họ đang trên đường, nhắm chừng ngày mai sẽ đến thành Đại Danh, ngươi phụ trách tiếp thu một chút.”
“Ty chức rõ.”
Lý Duyên Khánh lại dẫn theo kỵ binh đi vào sân huấn luyện, chỉ thấy ba đội ngũ đang huấn luyện trường mâu trận cơ bản nhất, động tác đều nhịp, tiếng hô giết vang trời. Đám hương binh mặc giáp da, đầu đội thiết khôi, tay cầm trường mâu, trừ bỏ trường mâu ra mỗi người còn có một thanh đao, một bộ cung tiễn.bình thường hương binh cũng không được trang bị như vậy, đây là nhờ Lý Duyên Khánh thu được lượng lớn vũ khí ở trong mấy trận chiến đấu.
thật ra hắn có mấy ngàn bộ giáp sắt, nhưng trang bị một vạn hương binh hiển nhiên không đủ. Lý Duyên Khánh đang tính dùng để trang bị hương binh Tương Châu, mà hương binh phủ Đại Danh thì trang bị một vạn bộ bì giáp cùng mũ giáp từ trong kho vũ khí cũ của Lương Trung Thư.
Lý Duyên Khánh xem xét hồi lâu, rồi quay đầu nói với Ngưu Cao: “Trọng điểm là phải dạy bọn họ bắn tên, về sau tác dụng bọn họ là ở phòng ngự.”
” không phải Chỉ Huy Sứ muốn bọn họ tham dự vào trong quyết chiến cuối cùng sao?”
Lý Duyên Khánh lắc lắc đầu, “Để cho bọn họ tham dự quyết chiến, chỉ có làm quân của chúng ta cũng liên lụy. Đừng thấy hiện tại bọn họ huấn luyện chỉnh tề, một khi thực sự giao chiến, không bao lâu sẽ sụp đổ, cho nên ta tính dùng bọn họ thủ thành, quân đội Tương Châu cũng vậy!”
“Thì ra là để cho bọn họ thủ thành!”
lúc này Ngưu Cao mới có hơi hiểu rõ ý đồ của chủ tướng, y bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: ” lần trước Tướng quân đưa ra vấn đề nọ là đã có đáp án?”
Lý Duyên Khánh cười cười, “Tiếp thu ý kiến quần chúng mà thôi! Đương nhiên là có đáp án.”
Lúc này, một kỵ binh chạy vội tới, đi đến trước mặt Lý Duyên Khánh ôm quyền nói: “Thám báo bờ nam Hoàng Hà có tin tức đưa tới, hình như là tình báo vô cùng quan trọng, mời Chỉ Huy Sứ lập tức trở về.”
“Ta đã biết!”
Lý Duyên Khánh lại nói với Ngưu Cao: “Thời gian đã không nhiều lắm, ngươi tiếp tục huấn luyện ba ngày, ta sẽ bắt đầu bố trí.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Lý Duyên Khánh quay đầu ngựa lại rồi chạy đi mặt đông trấn Cố Thành, mười mấy kỵ binh cũng vội vàng đi theo sát sau, rất nhanh liền đi xa.
Ngưu Cao thấy Lý Duyên Khánh đi xa, lúc này mới quay đầu hô lớn: “Bắt đầu huấn luyện cung tiễn!”
Lý Duyên Khánh chạy về quân doanh đại trướng Cố Thành, một binh sĩ tiến lên đem một quyển tình báo đưa cho hắn, “Đây là thư bồ câu bờ bên kia vừa gửi đến, dùng dấu hiệu màu đỏ.”
Lý Duyên Khánh tiếp nhận thư bồ câu hỏi: “Vương tướng quân đâu?”
“Hắn dẫn một đội huynh đệ tới trấn Ngụy Điếm tiếp ứng hương binh từ Tương Châu tới.”
“Hương binh Tương Châu đã đến sao?”
“Đã đến Ngụy Điếm.”
Trấn Ngụy Điếm ở phía tây quân doanh năm mươi dặm, Lý Duyên Khánh không ngờ hương binh Tương Châu lại đi nhanh như vậy, sớm một ngày. Hắn còn tưởng rằng ngày mai mới có thể đến.
Lúc này Lý Duyên Khánh cũng không quản tới chuyện hương binh, vội vàng mở ra thư bồ câu, trong thư chỉ có ít ỏi mấy câu thông báo một vạn quân đội đóng quân ở huyện Dương Cốc đã lui lại hướng Tu Thành, tin tức này Lý Duyên Khánh cũng không thấy lạ. trước đó Chủng Lâm đã rõ ràng nói cho hắn, ở trong vòng mười ngày Chủng Sư Đạo sẽ xuất binh thảo phạt quân Lương Sơn, hiện tại đã gần qua bảy ngày, có thể là Chủng Sư Đạo xuất binh.
Nhưng bằng vào tin tức này còn không đủ để cho Lý Duyên Khánh đưa ra kết luận “Quân Lương Sơn sẽ buông Hà Bắc”, hắn phải đem tình báo càng tiến thêm một bước.
Hắn lúc này ra lệnh: “Lập tức hồi âm bảo Tương Đội đầu về bờ bắc, nói ta muốn hỏi hắn một ít chi tiết.”
không lâu Lý Duyên Khánh liền tới bên bờ Hoàng Hà. Lúc này, một chiếc thuyền hàng đang chậm rãi cập bờ, trên thuyền có hai người trẻ tuổi nhìn như nông dân đang đứng. Bọn họ đúng là thám báo mà Lý Duyên Khánh phái đi bờ nam Hoàng Hà tra xét.
Lần này Lý Duyên Khánh phái ra mười thám báo, chia làm hai tiểu đội đi tới Vận Châu cùng Tề Châu, mười thám báo này đều là người địa phương Vận Châu cùng Tề Châu, tiến vào hai nơi này có ưu thế. Trong đó Vận Châu nằm ở bờ bên kia phủ Đại Danh, Tề Châu lại là bờ bên kia Bác Châu, hai nơi đều có ảnh hưởng hết sức quan trọng đối với chiến cuộc trước mắt.
Không bao lâu, thuyền cập bờ, hai thám báo xuống thuyền, cầm đầu thám báo là một Đội đầu, tên là Tương Anh. Gã tiến lên quì một gối hành lễ, “Tham kiến Chỉ Huy Sứ!”
Lý Duyên Khánh lệnh cho gã đứng dậy, nói: ” ta đã xem Thư bồ câu của ngươi, nhưng có một chút chi tiết ta cần xác nhận, nhất là tình huống vận chuyển lương thảo, đây mới là chuyện ta quan tâm nhất.”
Lý Duyên Khánh biết lui binh có thể là giả, hôm nay bỏ chạy ngày mai quay lại đánh, chỉ có lương thảo là không thể tạo giả bởi vấn đề này cần tốn nhiều thời gian cùng nhân lực vật lực để vận chuyển, nếu lương thảo huyện Dương Cốc không bị chở đi, vậy có thể nói quân Lương Sơn cũng không phải thực sự rút lui, còn có thể quay trở về.
“Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, trước khi quân đội rút lui lương thảo đã được chở đi, ty chức chính mắt thấy chúng chất đầy năm mươi chiếc thuyền nhỏ, đại khái có trên vạn thạch lương thực được vận chuyển tới huyện Tu Thành, sau hai ngày lương thực chở đi thì quân đội mới rút quân.”
Tin tức này nhất thời làm cho Lý Duyên Khánh thở phào một hơi thật dài, lương thảo chở đi cũng với việc thực sự có khả năng Tống Giang đã bỏ qua Hà Bắc. Tới thời điểm này hắn có thể kết luận tám phần.
Nhưng nếu như vậy, quân Lương Sơn huyện Sân có khả năng cũng sẽ bỏ thành lui về nam, Lý Duyên Khánh bỗng nhiên cảm thấy bọn họ đã không có thời gian, không thể tiếp tục huấn luyện hương binh, phải lập tức dựa theo kế hoạch mà hắn đưa ra hành động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận