Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 331: Sự kiện nỏ quân dụng (hạ).

Chương 331: Sự kiện nỏ quân dụng (hạ).Chương 331: Sự kiện nỏ quân dụng (hạ).
Đới Vân Dật đang uống trà bên cạnh lập tức giật nảy mình, vội vàng hỏi:
- Năm trăm chiếc nỏ quân dụng gì? Xảy ra chuyện gì?
Tông Trạch cũng ngẩn người, lại là tuôn ra từ phía quân Tần Phượng. Lão lập tức hiểu được dụng ý của Lý Diên Khánh, liền trầm ngâm không nói. Lúc này Lý Diên Khánh dường như mới thấy được Đới Vân Dật một bên:
- Lão tướng quân, vị này là?
- Vị này là Đới Tham Quân phụ tá của Đồng Thái Úy.
Tông Trạch lại giới thiệu Lý Diên Khánh cho Đới Vân Dật:
- Đây là Lý Chỉ Huy Sứ của Tình Báo Ti, chắc hẳn Đới Tham Quân cũng từng nghe thấy.
Đới Vân Dật đương nhiên biết Lý Diên Khánh, không phải số vàng bạc kia là hắn làm ra sao? Nhưng lúc này, Đới Vân Dật không có tâm tư hàn huyên, y lại tiếp tục hỏi:
- Xin hỏi Lý Tham Quân, ngươi nói năm trăm chiếc nỏ quân dụng là xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ với y:
- Hóa ra là Đới Tham Quân phòng ghi chép của Thái Úy, ngưỡng mộ đã lâu. Năm trăm chiếc nỏ quân dụng kia là một vụ án mới xảy ra hôm qua.
- Vụ án gì? Lý Tham Quân có thể nói rõ chi tiết hay không?
- Đương nhiên có thể. Sáng sớm hôm nay chúng ta nghe nói phủ Thái Nguyên có chợ đen giao dịch binh khí, ta phái một đội quân đi càn quét. Lúc quân đội chạy đến, người giao dịch chợ đen đã nghe tin chạy mất. Nhưng trong lúc vô tình chúng ta phát hiện năm trăm chiếc nỏ quân dụng mới tinh, còn dùng giấy dầu bọc tốt, chứa trong vỏ nỏ, vứt bỏ lại trong một nhà dân ven sông. Căn cứ số hiệu trên nỏ quân dụng, xế chiều ta đi nhà kho điều tra, phát hiện nhóm nỏ quân dụng này hẳn là đến từ quân Phượng Tường. Ta cảm thấy liên quan rất lớn, cho nên mới báo cáo Đại Soái, nhưng Đại Soái đã đi biên cảnh tuần tra.
- Chuyện này còn ai biết không?
- Đương nhiên người nên biết đều biết. Tình Báo Ti, Tham Quân Ti, Chủng Soái…
- Không! Không! Ngươi không hiểu ý của ta, ta là hỏi các ngươi có báo chuyện này lên triều đình hay không?
- Đương nhiên chưa, còn chưa báo cáo với Chủng Soái, sao có thể vội vàng báo cáo triều đình? Chẳng qua dựa theo lẽ thường, chuyện này chắc chắn phải lập hồ sơ tại Quân Khí Giam, chúng ta đang chờ tin tức của Chủng Soái.
Đới Vân Dật theo Đồng Quán nhiều năm, y đương nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Năm năm trước đã xảy ra một chuyện tương tự, tám trăm bộ khôi giáp mất tích bí ẩn, tin tức bị Thái Úy cưỡng ép chặn lại, cuối cùng không giải quyết được gì. Lần này lại xảy ra chuyện nỏ quân dụng, Đới Vân Dật dựa vào trực giác, rất có thể năm trăm chiếc nỏ quân dụng chỉ là một phần trong đó.
Lòng Đới Vân Dật nóng như lửa đốt, hiện giờ y cũng không đoái hoài tới việc thúc đòi ngân lượng, y phải lập tức chạy về phủ Kinh Triệu bẩm báo với Thái Úy.
Lý Diên Khánh đưa cho y một bản danh sách:
- Đây là số hiệu trên nỏ quân dụng, hi vọng có thể trợ giúp Đới Tham Quân tra được nguyên nhân!
- Đa tạ rồi!
Đới Vân Dật nhét danh sách vào trong lòng, lại nói với Lý Diên Khánh và Tông Trạch:
- Đại chiến sắp tới, hi vọng không nên vì chuyện này mà ảnh hưởng lòng quân. Mọi người phải làm việc cẩn thận, tốt nhất Chủng Soái có thể nói chuyện với Thái Úy một chút, điều tra chân tướng chuyện này.
Y nói bóng gió chính là nhắc nhở Lý Diên Khánh, chuyện này không thể tự tiện báo cáo. Lý Diên Khánh hiểu ý gật đầu cười nói:
- Xin Tham Quân yên tâm, Đại Soái nhất định sẽ nói chuyện này với Thái úy.
Đới Vân Dật vội vàng rời đi. Tông Trạch chăm chú nhìn Lý Diên Khánh hỏi:
- Chuyện này là thật sao?
- Đương nhiên là thật, hẳn là mất trộm trong kho hàng quân dụng phủ Kinh Triệu, nếu nói chuyện này không có nội ứng, ai lại tin tưởng?
Tông Trạch cười nói:
- Chuyện này tới rất kịp thời! Như vậy, chỉ sợ Đồng Quán sẽ không có ý tứ nhắc lại chuyện bạc.
- Đúng là như thế, tin tưởng Đại Soái sẽ lợi dụng chuyện này chặn miệng Đồng Quán.
Chuyện giống như dự đoán của Lý Diên Khánh và Tông Trạch, Đới Vân Dật về phủ Kinh Triệu liền không trở lại phủ Thái Nguyên đòi bạc, Đồng Quán cũng không hề nhắc tới chuyện bạc. Mười ngày sau, Chủ Sự Tham Quân Lưu Dũng và một tên Chỉ Huy Sứ quân Tần Phượng bị chém đầu, mười hai tên Tham Quân Tòng Sự bị cách chức, nhưng trong báo cáo của Đồng Quán từ đầu đến cuối không hề nhắc tới vụ án mất tích quân giới.
Không lâu sau, Đồng Quán và Chủng Sư Đạo đạt thành nhất trí, quân Hà Đông áp giải năm vạn lạng bạc tới Kinh Triệu. Mặt khác, tặng hai trang viên hơm trăm khoảnh trong phủ Thái Nguyên cho Đồng Quán. Đến đây, phân chia vàng bạc khiến hai bên bối rối cuối cùng kết thúc.
Thời gian đảo mắt đến trung tuần tháng tám, hai mươi lăm vạn quân Tống bắt đầu từ hai phía đông tây thúc đẩy tới biên cảnh Tống Hạ. Cùng lúc đó, mười lăm vạn quân đội Tây Hạ cũng chuẩn bị chiến đấu hoàn tất, phân bố tại từng quan ải hiểm yếu ở biên cảnh Tây Hạ.
Nhưng với quân Tống mà nói, vấn đề lớn nhất vẫn là không đủ tình báo. Mặc dù một số tòa thành lớn bên trong Tây Hạ vẫn có người Hán mở cửa hàng, nhưng vùng biên cảnh lại không nhìn thấy bóng người Hán, quân Tống chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phán đoán thực hư của quân Tây Hạ.
Tuyến đông tấn công Tây Hạ của quân Tống do mười vạn quân Hà Đông của Chủng Sư Đạo phụ trách. Nhưng cũng không chỉ một tuyến Hà Đông, còn bao gồm quân Tuy Đức và phủ Duyên An mặt đông Thiểm Tây Lộ, chiến tuyến kéo dài hơn sáu trăm dặm. Đồng Quán dẫn mười lăm vạn đại quân phụ trách phía tây Thiểm Tây Lộ cùng với quân Tần Phượng và vùng Hoàng Hà, chiến tuyến dài hơn tám trăm dặm.
Buổi sáng ngày này, chs bắt đầu cử hành nghi thức động viên trong đại trướng trung quân. Chủng Sư Đạo thỉnh Thượng Phương Bảo Kiếm của Thiên tử lên Soái án, chậm rãi nói với chúng tướng:
- Quân Tây Hạ là đối thủ cũ nhiều năm của chúng ta, hiểu rõ lẫn nhau, họ hiểu rõ chúng ta, chúng ta cũng hiểu họ, đều có ưu thế riêng. Ưu thế của quân Tống ở chỗ trang bị hoàn hảo, hậu cần chuẩn bị đủ. Mà ưu thế của quân Tây Hạ ở chỗ binh sĩ dũng mãnh thiện chiến, khôi giáp đầy đủ, nhược điểm ở chỗ quốc lực không tốt. Điều này chú định trận chiến này sẽ không kết thúc nhanh chóng, chính là một trận chiến kéo dài mấy tháng thậm chí nửa năm, mọi người phải có chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Chúng tướng nghiêm n ghị, Lý Diên Khánh cũng ngồi trong đại trướng. Tình Báo Doanh của hắn là một đội quân độc lập nhân số ít nhất, nhưng cũng có tư cách chiếm giữ trung lưu.
Mặc dù chức quan bình thường của quân Tống là Sương Đô Chỉ Huy Sứ, Quân Đô Chỉ Huy Sứ, Quân Đô Ngu Hầu, Chỉ Huy Sứ vân vân, đây chính là chức quan triều đình của họ, nhưng tới thời gian chiến tranh, lại biến thành một biên chế thời điểm chiến tranh, chia làm Chủ soái, Phó tướng, Thiên tướng, Thuộc cấp, Đô Đầu, Đội Đầu vân vân. Chỉ Huy Sứ nhỏ như Lý Diên Khánh thuộc về Thuộc cấp, chẳng qua không ai đối đãi với hắn như tướng lĩnh, mọi người vẫn coi hắn là Chủ Sự Tham Quân Tình Báo Ti.
Chủng Sư Đạo lại nói:
- Lần này chúng ta xuất binh hai mươi lăm vạn, nhưng đây chỉ là số lượng hai mươi vạn Cấm Quân và năm vạn Phiên Binh Ngoài ra còn có ba mươi vạn Sương Quân và Hương Binh làm nhân viên hậu cần, còn động viên mười mấy vạn dân phu và mấy vạn xe lớn. Thuế ruộng triều đình điều động đạt tới mấy triệu, quân tư binh khí vô số kể. Đây là một trận chiến quy mô lớn đối với Tây Hạ, hi vọng chúng ta có thể một lần rửa sạch khuất nhục chiến mà không thắng của tiền bối.
Chủng Sư Đạo vung tay rống ro:
- Quân ta tất thắng!
Chúng tướng cũng rống to:
- Tất thắng!
Bầu không khí trong đại trướng nhiệt liệt, Lý Diên Khánh cũng bị bầu không khí khiêu chiến lây nhiễm, máu nóng sôi trào trong hắn, hắn cũng vung tay rống to.
Quân đội bắt đầu xuất phát. Tình Báo Ti của Lý Diên Khánh ở trung quân. Lần này Tính Báo Ti của họ chia làm hai, Nội Ti lưu lại Thái Nguyên dự phòng gian tế hậu phương. Mà Ngoại Ti đi theo bắc chinh, mười tên quan viên văn chức bao gồm Võ Hiền Lương cùng với ba trăm kỵ binh Tình Báo Doanh do Vương Quý suất lĩnh, dưới sự dẫn dắt của Lý Diên Khánh đi theo Chủ soái bắc thượng.
Mười vạn đại quân chủ lực của Chủng Sư Đạo bao gồm Tám Vạn Cấm Quân và hai vạn Phiên Binh, ngoài ra còn có mười lăm vạn Sương Quân cùng Hương Binh và tám vạn dân phu. Thời gian thành lập của TÌnh Báo Ti còn ít, chưa thu thập được tình báo quân Tây Hạ, chẳng qua biên cảnh Tống Hạ là một dãy núi dài đến ngàn dặm làm ranh giới, dãy núi này gọi là Hoành Sơn, rộng chừng hơn trăm dặm, dãy núi mênh mông, gần như đều là núi cao hẻm núi.
Căn cứ kinh nghiệm trên trăm năm, đại quân từ đông tuyến giết vào Tây Hạ chỉ có một con đường, đó chính là dọc theo lòng sông Vô Đinh xuyên qua vùng núi mấy trăm dặm. Cũng không phải nói quân đội chỉ có con đường này có thể giết vào Tây Hạ, không ít đường nhỏ trèo đèo lội suối khác. Nhưng con đường có thể vận chuyển hậu cần lại chỉ có đường này, đây là con đường yết hầu hai bên tranh đoạt thảm liệt nhất, trước mắt bị mấy vạn đại quân Tây Hạ khống chế.
Xuyên qua mấy trăm dặm Hoành Sơn, sẽ tiến vào khu vực sa mạc diện tích mấy ngàn dặm, lại xuyên qua bãi sa mạc dài hơn ngàn dặm, sẽ có thể lao thẳng tới đô thành phủ Hưng Khánh của Tây Hạ.
Trên thực tế, chủ lực tấn công Tây Hạ hẳn là quân mặt tây, rời Thanh Bình Quan tiến vào cảnh nội Tây Hạ, khoảng cách đô thành phủ Hưng Khánh chỉ hơn bốn trăm dặm, gần hơn quân mặt đông không chỉ một lần. Đồng Quán dẫn mười lăm vạn quân Tây Bắc mới là chủ lực của quân Tống, quân mặt đông ở mức độ nào đó chỉ là ứng đối bên cạnh.
Năm vạn đại quân một đường tây tiến. Buổi chiều ngày nọ, đại quân đã tới huyện Định Hồ Thạch Châu bờ đông Hoàng Hà, bờ bên kia Hoàng Hà chính là quân Tuy Đứng Thiểm Tây Lộ.
Chủng Sư Đạo hạ lệnh toàn quân trú doanh nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày tiếp theo vượt Hoàng Hà tây tiến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận