Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 541: Nỗi lo của Khang Vương.

Chương 541: Nỗi lo của Khang Vương.Chương 541: Nỗi lo của Khang Vương.
Giữa trưa, Lý Diên Khánh đến Trường Khánh Lâu. Trường Khánh Lâu là sản nghiệp của họ Tào, nổi tiếng lâu đời, cùng Phàn Lâu, Phan Lâu là ba tửu lâu lớn của Kinh thành. Trường Khánh Lâu cũng là tửu lâu tổng hợp, buổi trưa uống trà, tối đến ăn cơm, trà kỹ và vũ cơ bên trong ai nấy đều xinh đẹp, đem lại lợi nhuận cuồn cuộn cho Tào gia, là sản nghiệp kiếm ra nhiều tiền nhất của Tào gia.
Lý Diên Khánh đi theo một tàu bảo lên lầu hai, tới trước một gian nhã thất tận sâu trong cùng. Hai tên thị về đứng ở cửa thấy hắn, một người ôm quyền hỏi:
- Tiểu Vương gia đang chờ trong phòng. Mời Lý Ngự Sử!
Lý Diên Khánh gật gật đầu bước vào trong gian nhã thất. Trong phòng, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đầu đội mũ sa, mặc áo dài, sắc mặt bình thản, vừa tuấn vừa mỹ. Chính là Khang Vương Triệu Cấu mấy năm nay không gặp.
Trà kỹ xinh đẹp bên cạnh đang mỉm cười nhẹ nhàng châm thêm trà cho y. Triệu Cấu ngẩng đầu, thấy Lý Diên Khánh đến, vội vàng tươi cười đứng dậy ra đón:
- Lý Ngự sử, lâu rồi không gặp.
Lý Diên Khánh thi lễ thật sâu:
- Ty chức tham kiến Điện hạ!
- Không cần đa lễ. Lý Ngự sử, mời ngồi!
Triệu Cấu mời Lý Diên Khánh ngồi xuống, cười nói:
- Đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau!
Lý Diên Khánh cười khẽ:
- Lần trước gặp nhau đã từ bốn năm, khi đó Điện hạ hẵng còn nhỏ. Bây giờ Điện hạ đã trưởng thành rồi.
Triệu Cấu cho trà kỹ rót trà mời Lý Diên Khánh. Hắn nhẹ nhàng khoát tay:
- Thần nghĩ Điện hạ mời thần đến không phải để uống trà.
Triệu Cấu thầm khen Lý Diên Khánh quan tâm tới mình, quả thực gã không thể xuất cung quá lâu. Gã bèn cho trà kỹ cùng hai thị nưc bên cạnh lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Triệu Cấu và Lý Diên Khánh. Triệu Cấu trầm ngâm một lát mới mở lời:
- Ta nghe hoàng huynh Vận Vương nói, ngay từ đầu Lý Ngự Sử đã kiên trì cho rằng nhất định nước Kim sẽ tấn công nước Tống với quy mô lớn.
- Điện hạ cũng quan tâm tới việc này sao?
Triệu Cấu khẽ thở dài:
- Việc quan hệ đến xã tắc Đại Tống, làm sao ta có thể không quan tâm?
Ánh mắt Lý Diên Khánh lạnh như băng, thản nhiên nói:
- Trước kia thần cũng đã nói, người Nữ Chân như một con mãnh hổ còn trẻ, chỉ một vùng Yên Vân làm sao thỏa mãn được cái miệng của nó, tất sẽ xâm lược phía nam. Mấu chốt là chúng ta ứng đối thế nào? Thần vẫn một mực nói liên Liêu kháng Kim mới là chính đạo. Đáng tiếc không có ai hưởng ứng.
- Thật ra ta cũng cho là như vậy!
Triệu Cấu nghiêm nghị nói:
- Ta cho rằng, việc khẩn cấp trước mắt của Đại Tống là chi viện cho nước Liêu, củng cố cái bình chướng nước Liêu cho Đại Tống, chứ không phải thừa dịp nó suy yếu mà bắc phạt.
Lý Diên Khánh rất kinh ngạc. Hắn không ngờ Khang Vương Triệu Cấu lại có cùng suy nghĩ với mình. Nhưng Khang Vương Điện hạ chỉ là nhàn vương, lời nói không có giá trị gì. Việc này ngay cả Thái tử phản đối cũng không được, nói gì tới gã. Bàn bạc với Triệu Cấu thực không có ý nghĩa gì.
- Lý Ngự Sử có từng xem qua minh ước Tống Kim chưa?
Lý Diên Khánh lắc đầu. Triệu Cấu thở dài thật dài một cái:
- May mà ngươi chưa xem. Nếu xem rồi nhất định sẽ tức chết!
- Vậy là sao?
- Trong minh ước có nói, hai nước cùng nhau diệt nước Liêu. Định rằng sau khi diệt Liêu, vùng Yên Vân cũ sẽ thuộc về Đại Tống. Lý Ngự Sử có phát hiện ra vấn đề ở đây không?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút, hỏi lại:
- Vì sao lại nói là vùng Yến Vân cũ mà không phải mười sáu châu Yên Vân?
- Vấn đề là ở đây. Vùng Yến Vân cũ là có ý gì? Chính là hai vùng Yến Châu và Vân Châu. Vậy mười bốn Châu kia thì sao? Yến Châu có một tòa thành Yến Kinh, phía nam có Trác Châu, Dịch Châu, phía bắc có Mật Cháu. Đàn Cháu, phía đông giáp Kế Châu, Đạo Châu - giống như chỉ cần Biện Kinh không cần Khai Phong vậy. Chúng ta cần một tòa thành cô độc bị bao vây giữa nước Kim làm cái gì? Từ biên cảnh Tống Liêu đến Yến Châu còn có mấy trăm dặm, vậy mấy trăm dặm này phải làm sao?
Trong minh ước kia không hề nói tới đất nước Liêu quân Tống bắc phạt chiếm được đều thuộc vệ Đại Tống.
Triệu Cấu lắc đầu:
- Chỉ nói là song phương hẹn ước cùng nhau diệt Liêu. Nước Kim tấn công phía bắc Trường Thành. Nước Tống tấn công phía nam Trường Thành. Sau chiến thắng, nước Kim đồng ý giao lại vùng Yến Vân cũ cho Đại Tống. Không nhắc tới chi tiết nào khác nữa. Rõ ràng đây là tai họa ngầm? Thật không biết kẻ hồ đồ nào lại ký tên lên đó!
Triệu Cấu càng nói càng tức. Nhưng Lý Diên Khánh hiểu, đây thật ra là triều Tống muốn lấy Trường Thành làm chỉ giới hai nước Tống Kim, đương nhiên sẽ không giao địa bàn đánh hạ được cho nước Kim. Song phương lập lờ khi ký kết, thực ra đều có dự định bội ước sau khi diệt Liêu. Làm sao triều Tống di quan văn cầm quyền có thể hồ đồ khi ký kết văn khế được.
Có điều, triều Tống đã quá đề cao thực lực của quân đội mình, đồng thời đánh giá quá thấp nước Kim. Đây mới là mấu chốt vấn đề.
Nhưng Lý Diên Khánh cũng khó mà giải thích rõ ràng được chỉ trong vài câu. Hắn trầm ngâm một lát mới lên tiếng:
- Bất kể ký kết thế nào, với nước Kim, cũng chỉ là một tờ giấy lộn. Điện hạ không cần quá chấp nhất về minh ước. Mấu chốt vẫn là thực lực bản thân. Chỉ cần Đại Tống tích cực phòng ngự, có lẽ chúng ta vẫn còn có hy vọng.
- Lý Ngự Sử thực sự cảm thấy chúng ta còn có hy vọng sao?
Lý Diên Khánh cười an ủi y:
- Chỉ cần từ bỏ bắc phạt, nước Liêu sẽ có thể kiên trì thêm một thời gian. Chúng ta tranh thủ xây dựng tuyến phòng ngự kiên cố. Nước Kim không rõ hư thực của chúng ta thế nào, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chưa kể, Đại Tống diện tích bao la, nhân khẩu đông đúc, cho dù hiện tại tạm thời gặp phải khó khăn cũng vẫn còn cơ hội phản kích. Điện hạ không cần quá lo nghĩ. Đại Tống tuyệt đối sẽ không chết vì nguyên nhân này.
Triệu Cấu thoáng thở ra nhẹ nhõm, trầm ngâm một lát, lại nói:
- Thực ra hôm nay ta tới đây là để nhắc nhở Lý Ngự sử, Vương Phủ đang thu thập lỗi của Phạm Tướng quốc. Lần này liên quan tới rất nhiều người, Lý Ngự Sử cũng có trong số đó. Hy vọng Lý Ngự Sử có thể chuẩn bị tốt cách đối phó.
Lý Diên Khánh nao nao, vội hỏi:
- Tin tức này có chuẩn xác không?
- Tin tức tuyệt đối đáng tin. Là hoàng huynh nói cho ta, hôm qua Vương Phủ tới bái phỏng huynh ấy đã nhắc đến chuyện này. Hoàng huynh không tán thành lắm, nhưng Vương Phủ đã nói đây là ý của phụ hoàng, rất khó vãn hồi.
Lòng Lý Diên Kháng chợt nặng trĩu. Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra. Trước đó, Thiên tử tạm dừng bắc phạt chỉ là ngộ biến tùng quyền. Mình và Phạm Trí Hư cực lực phản đối bắc phạt đã chạm phải vảy ngược của Thiên tử.
Lý Diên Khánh thầm thở dài. Xem ra càng ngày Triệu Cát càng chạy xa hơn trên con đường tìm chết, chín con trâu cũng không kéo lại được.

Rời Trường Khánh Lâu. Lý diên Khánh đi thẳng tới Thượng Thư Tỉnh trong Hoàng thành. Tìm được Phạm Trí Hư trong quan phòng, hắn bèn kể lại chi tiết cuộc nói chuyện vừa rồi với Khang Vương cho ông ta.
Phạm Trí Hư có vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Sao ngươi lại quen biết với Khang Vương?
Lý Diên Khánh hơi choáng váng. Sao ông ta lại tránh nặng tìm nhẹ? Giờ là lúc nào rồi ông ta còn quan tâm đến chuyện này?
Hắn vội la lên
- Chuyện này nói rất dài dòng. Nhưng bây giờ Vương Phủ đang thu thập sai phải của Tướng Quốc. Chẳng lẽ Tướng Quốc định ngồi chờ chết?
Phạm Trí Hư cười nhạt:
- Ngươi hơi chậm rồi. Ta đã bị Vương Phủ vạch tội rồi.
Lý Diên Khánh giật mình:
- Vạch tội Tướng Quốc vì tội gì?
- Nói ta gây dựng Phạm đảng, có ý đồ kết bè kết cánh, âm mưu nắm giữ triều cương, phá hỏng kết minh Tống Kim. Không chỉ có vậy, ông ta còn bày cho ta cả đống tội danh.
- Vậy Tướng Quốc định phản kích thế nào?
- Ta đã viết một bản tường trình gửi vào nội cung. Nhưng ta đoán chừng nó cũng không có tác dụng mấy. Lần này người thực sự muốn bãi miễn ta là Thiên tử.
Phạm Trí Hư nhè nhẹ thở ra một tiếng:
- Khi quyết định liên danh phản đối bắc phạt, ta đã chuẩn bị tâm lý thôi Tướng. Mặc dù tuổi tác ta đã cao, lần này thôi Tướng rất khó có ngày đông sơn tái khởi, nhưng ta tin tưởng Thái tử sẽ hiểu cho ta. Phạm Trí Hư ta sớm muộn gì cũng sẽ được trả lại sự trong sạch.
Ông ta vỗ vỗ vai Lý Diên Khánh:
- Ra sức vì nước không nên so đo vinh nhục cá nhân. Chúng ta không thẹn với lương tâm. Hiện giờ tuổi ngươi còn trẻ, những khó khăn ngươi gặp hôm nay sẽ trở thành tài sản của ngươi trong tương lai. Chỉ cần Thái tử đăng cơ sẽ chính là thời điểm ngươi được trọng dụng. Ta tin tới khi đó ngươi sẽ trở thành trụ cột lương đống của Đại Tống.
Lý Diên Khánh lặng lẽ khẽ gật đầu. Hắn cảm giác Phạm Trí Hư đã chuẩn bị xong..
Buổi chiều, Lý Diên Khánh đi tới Bảo Nghiên Trai ở Hồng Kiều, tìn được phụ thân Lý Đại Khí, chần chừ hỏi:
- Hai ngày tới cha định tới trang viên hay Hàng Châu không?
Lý Đại khí nhướn mày:
- Con đang nói cái ngớ ngẩn gì thế? Cha chuẩn bị hôn sự cho con chạy lui chạy tới hai chân không kịp chạm đất, con còn muốn đuổi cha tới đó?
- Gần đây trong triều có xảy ra chút chuyện. Con hơi lo lắng cho người nhà.
Thấy sắc mặt con trai khá nghiêm trọng, Lý Đại Khí liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Phạm Tướng quốc bị vạch tội, có khả năng con cũng sẽ bị liên lụy. Cái chức quan này có làm hay không cũng không quan trọng, nhưng con vẫn lo lắng cho cha nhất. Nên cha tạm thời rời kinh thành tránh đầu sóng ngọn gió đi!
Lý Đại Khí cười lạnh:
- Vương Phủ có thể làm gì ta? Vu cáo ta trốn lậu thuế, khám nhà diệt tộc ta sao? Cả đời này Lý Đại Khí ta đac trải qua bao nhiêu long đong vất vả, lại còn sợ chút nguy hiểm này sao? Ta cho con biết, cuộc sống càng trắc trở càng phải phấn đấu. Lần này ta quyết chuẩn bị cho hôn sự của con thật linh đình náo nhiệt rồi.
- Vậy ít nhất cũng khải đưa mẹ con Nhị nương ra ngoài!
Lý Đại Khí ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý:
- Cái này cũng có thể. Nếu không tới trấn Xích Thương đi. Tạm thời để cho mấy người Tư Tư ở cùng nhau, ta cũng sẽ không lo lắng.
Lý Diên Kháng nhẹ nhàng thở ra, cười hỏi:
- Miếng đất ở phố Ngự Nhai kia bán được chưa?
- Bán rồi, bán cho Hướng gia với giá mười vạn lượng bạc. Hướng gia đã giao bạc cho ta, và đồng ý cho chúng ta mười ngày để dọn đi.
- Vậy cửa hàng của Tào gia thì sao? Thuê được chưa?
- Tào gia đã đồng ý rồi, cho chúng ta thuê một nửa cửa hàng binh khí với giá ba ngàn quan tiền một năm. Con sẽ sửa chữa cửa hàng ngay, chậm nhất ba ngày sau sẽ dời Bảo Nghiên Trai qua. Việc này con cũng không có sức quản, nên giao cả cho Ngô quản sự toàn quyền phụ trách.
- Vậy phụ thân mau quay về chuẩn bị một chút đi, đưa mấy người nhị nương tới trấn Xích Thương.
- Được. Cha đi luôn đây!
Lý Đại Khí vỗ vỗ leng con trai, cười cười động viên:
- Đứng thẳng lên. Không có gì lớn hết. Năm xưa cha con bị người ta tuyệt đường công danh, tháng ngày bi thảm cỡ đó còn vượt qua được. Chút trắc trở đó của con tính là gì? Cha tin thời gian sẽ thay đổi tất cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận