Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 443: Phụ tử nói chuyện đêm khuya.

Chương 443: Phụ tử nói chuyện đêm khuya.Chương 443: Phụ tử nói chuyện đêm khuya.
Quay về Hồng Kiều Trụ thì trời đã tối, Lý Diên Khánh hơi mệt, vừa vào nhà đã nằm xuống ghế. Tư Tư bưng mâm cơm canh vào, cười nói dịu dàng:
- Phu lang không ăn cơm tối đi.
Mùi cơm chín thơm lừng bay tới, Lý Diên Khánh mừng rỡ, cũng thấy đói, ngồi dậy ăn lấy ăn để. Tư Tư nhìn hai cái hộp con để bên cạnh thắc mắc:
- Đây là cái gì?
- Hai cây cung tốt, mua ở tiệm binh khí Lương Công.
Nghe nói là binh khí, Tư Tư không thấy hứng thú nữa, ngồi bên cạnh ái lang chăm chú nhìn hắn ăn như rồng như hổ mà mỉm cười.
- Tư Tư, ta tìm được phòng rồi!
Sực nhớ ra chuyện phòng ở, Lý Diên Khánh đặt đũa xuống, dùng khăn lông lau lau khóe miệng.
Từ sau khi ái lang gặp nguy hiểm bên bờ sông Biện, ngày nàoTư Tư cũng lo lắng khôn nguôi, không dám mở cửa sau, chỉ sợ có mấy đại hán che mặt từ bên ngoài xông vào. Thật ra nàng cũng không quá thích nơi này, dù sao đây cũng là tổng bộ Bảo Nghiên Trai, trong thâm tâm nàng vẫn muốn tránh nơi này đi, nàng vẫn hy vọng có được mái nhà của mình, chứ không phải ở nhờ dưới mái hiên của người khác.
Tư Tư kinh ngạc thốt lên:
- Nhanh như vậy sao?
- Từ sáng sớm ta đã đi tìm nhà, ta có thể thuê trạch viện rộng năm mẫu. Nha nhân cho ta ba lựa chọn.
- Cuối cùng phu lang chọn cái nào?
- Căn nhà ở sông Kim Thuy tuy không tệ nhưng cũ quá, ta không thích lắm.
- Còn một chỗ ở trong thành, trong ngõ Tang gia, ta ngại quá ồn. Cuối cùng ta chọn tòa nhà bên cạnh chùa Pháp Vân, nơi đó rất u tĩnh, cũng rất an toàn!
- Thiếp đã từng tới chùa Pháp Vân rồi, nơi đó hình như không phải khu buôn bán.
- Cũng vì không phải khu buôn bán nên mới tương đối yên tĩnh, người bên ngoài qua lại cũng ít, xung quanh đều là dân bản địa.
Tư Tư cúi đầu trầm tư một lát, rồi vào buồng trong lấy ra một cái hòm nhỏ, đặt lên bàn, nói với Lý Diên Khánh:
- Đây là chút tiền thiếp tích cóp được. Khoảng chừng ba vạn quan tiền. Tòa nhà dựa vào tường thành bên ngoài thành cũng không đắt. Phu lang, thiếp cũng không thích thuê nhà người khác lắm, chúng ta nên tự mua nhà đi.
Lý Diên Khánh nhoẻn miệng cười, trả cái hộp lại cho nàng:
- Thuê phòng chỉ là tạm thời thôi, chừng hai ba năm, sau khi người Nữ Chân diệt Liêu, ngày tốt của Đại Tống sẽ đến nhanh thôi. Tương lai tình hình phương bắc sẽ rung chuyển, chỉ có phương nam mới an toàn hơn. Năm ngoái ta cho người tới Hàng Châu là có nguyên nhân.
Lý Diên Khánh nói vậy khiến cho Tư Tư phải suy nghĩ. Nàng nhớ tới tổ phụ và phụ thân của mình, trầm trầm thở dài. Chiến tranh và thời cuộc thay đổi chính là bất hạnh của bách tính, nàng rất thấm điều này, đối với một nữ tử yếu đuối, tìm một trượng phu đáng tin vô cùng quan trọng.
Chợt Lý Diên Khánh nhớ tới một chuyện bèn hỏi:
- Tiền của nàng là tiền gì vậy?
Tư Tư gật gật đầu:
- Đều là hội tử của triều đình phát hành, một ngàn xâu một tấm, tổng cộng có ba mươi tấm.
- Không thể giữ tấm nào hết. Một khi tình hình chuyển biến xấu sẽ rất khó đổi sang tiền mặt, nhất định phải đổi thành bạc hoặc vàng. Như vậy đi, ta sẽ bảo phụ thân đi đổi chúng thành tiền đồng trước, rồi lại đổi thành vàng, đại khái có thể đổi được hai ngàn ba trăm lượng, một thỏi một trăm lượng, hai mươi ba thỏi như vậy cũng đủ. Hoặc đổi thành bảo thạch quý báu, thứ này mang theo bên cạnh cũng tiện.
Tư Tư giao cái hộp nhỏ cho hắn:
- Tất cả nghe theo phu lang.
Hai ngày này là đầu tháng, cũng là lúc Bảo Nghiên Trai tính tiền công, phòng thu chi gần như bận rộn suốt đêm. Bảo Nghiên Trai làm ăn rất lớn, đã mở hơn ba mươi cửa hàng ở các châu huyện ở Đại Tống, tám tòa sơn trang Bách Hoa, còn có nhà kho, công xưởng, đội tàu …, ngoài ra còn có hơn hai mươi cửa hàng son phấn đang không ngừng tích lũy danh tiếng, sản phẩm mới không ngừng ra mắt, khiến cho Bảo Nghiên Trai đã trở thành thương hiệu son phấn hàng đầu Đại Tống, mỗi tháng có thể đem lại lợi nhuận cuồn cuộn.
Phòng thu chi vô cùng bận rộn, Lý Đại Khí cũng không nghỉ ngơi được. Lão cùng phòng thu chi kiểm tra đối chiếu sổ sách, tính toán lợi nhuận. Hiện giờ Lý Đại Khí đã không còn là người đọc sách uất ức vô dụng trước kia nữa. Kiếp sống buôn bán vài chục năm đã rèn giũa cho lão trở nên vô cùng khôn khéo, cũng dần dần trở nên chuyên quyền, ở Bảo Nghiên Trai, cho đến giờ, lão vẫn nói một không hai.
Ở huyện Thang Âm quê hương, lão vẫn thích làm việc thiện, giúp người nghèo, lại tích cực mở trường. Ở huyện Thang Âm nhắc đến Lý đại thiện nhân không ai không biết không người không hay. Bất cứ một ai cũng phải giơ ngón cái khen ngợi, thanh danh của lão thậm chí còn vượt cả con trai Lý Diên KHánh. Đã từ lâu không còn ai nhớ tới chuyện ám muội trước kia của lão.
Trong phòng, Lý Đại Khí vừa uống trà vừa thẩm tra đối chiếu tổng nợ chi tiêu, thiếu mất ba ngàn quan tiền, làm thế nào lão cũng không nhớ được số tiền kia tiêu vào đâu.
Lúc này, đột nhiên Lý Diên Khánh xuất hiện ở cửa:
- Cha có thời gian không?
- A, sắp canh một rồi, sao con còn chưa nghỉ ngơi?
Lý Đại Khí kinh ngạc nhìn nhi tử.
- Con có việc muốn bàn với cha một chút.
- Mau vào ngồi đi!
Lý Đại Khí lập tức nhớ ra hôm nay nhi tử đi bái phỏng Lương Sư Thành, chắc chắn có tin tức quan trọng.
Lý Diên Khánh vào trong ngồi xuống. Lý Đại Khí dặn nha hoàn bên cạnh:
- Đi châm hai bát trà!
- Sao, Lương Thái Phó nói thế nào?
Lão vội vàng hỏi.
- Quyết định rồi, tiếp tục ở lại Ngự Sử Đài.
- Không phải đã nói là phái ra châu huyện bên ngoài sao?
Lý Đại Khí hơi sốt ruột.
Lý Diên Khánh không muốn tranh chấp với phụ thân về việc này, liền thản nhiên đáp:
- Đây là ý của Thái Tử.
Nếu đã là ý của Thái Tử, Lý Đại Khí không nói được gì nữa rồi, tuy trong lòng có thất vọng cũng chỉ đành thở dài:
- Trong triều đình, các loại quan hệ rắc rối phức tạp, Ngự Sử Đài là cái nơi đắc tội với người, về sau con phải tự đề phòng, cố gắng cẩn thận một chút.
Lý Diên Khánh yên lặng gật nhẹ đầu, trầm mặc một lát, lại nói:
- Con muốn cùng Tư Tư dọn ra ngoài ở.
Ngoài dự kiến của hắn, phụ thân cũng không nhảy dựng lên, mà cười cười nói:
- Đã làm quan trong triều rồi, vậy nên giống một chút. Ở đây ra vào đều phải qua thương hội, thực sự không tiện. Vậy đi, ta lại đi thuê phòng, rời tòa trạch viện ở phố Băng Quỹ, các con dọn vào mà ở.
- Cha không cần đổi chỗ ở đâu, phố Băng Quỹ quá gần quan nha, Tư Tư ở cũng không tiện. Ngoài ra, con cũng đã thuê một tòa nhà khác. Con xem kỹ rồi, nó ở gần cầu Vân Kỵ. Con đã đặt cọc, hai ngày nữa sẽ chuyển tới.
Lúc này, tiểu nha hoàn đưa vào hai bát trà, Lý Đại Khí khoát khoát tay để cho nàng ra ngoài, mới hạ giọng nói:
- Ta đã tìm người nghe ngóng qua, án của nàng ta đã xong rồi, quan phủ phán nàng ta bỏ mạng ngoài ý muốn, Phàn Lâu còn đang lập cho nàng một cái mộ giả. Ta vẫn còn chưa nói với con việc này.
Lý Diên Khánh hơi bất ngờ, lại hỏi:
- Tư Tư có biết không ? Ý con nói là chuyện cái mộ giả ý.
Lý Đại Khí lắc đầu:
- Hỉ Thước vẫn đang chăm sóc nó, ta không nói cho Hỉ Thước, thậm chí cả nhị nương của con cũng không biết thân phận thực sự của Tư Tư, càng không biết đến chuyện mộ giả.
- Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, đường Băng Quỹ xung quanh đều là nhà quan trong triều cả, con sợ bọn họ nhận ra Tư Tư. Nên con thấy ở ngoại thành tương đối an toàn hơn.
Lý Đại Khí rất tán thành sự cẩn thận của nhi tử. Khi Lý Sư Sư mới danh chấn Biện Kinh, dựng lều ca hát, đã từng có rất nhiều quan viên nhìn thấy nàng, quả thực sẽ có rất nhiều người nhận ra được. Một khi chuyện này bị người ta vạch trần, chắc chắn hậu quả sẽ khôn lường.
Lý Đại Khí không kiên trì nữa:
- Được. Chọn được phòng ở rồi, ta sẽ để nhị nương đi giúp con thu dọn một chút, xem có cần thêm thứ gì không. Nhưng mà, có câu cảnh cáo này nhất định ta phải nói trước.
- Cha muốn nói gì vậy?
- Mặc dù nhân phẩm Tư Tư không thệ, nhưng thân phận quyết định địa vị của nó. Nó chỉ là một thiếp thất, không phải chính thê của con. Giống như nhị nương con vĩnh viễn không bao giờ có thể thay thế địa vị của nương con. Đây là vấn đề nguyên tắc. Chỉ cần Thiên Tử vẫn còn, cả đời này Tư Tư chỉ có thể sống ở một nơi nào đó bí mật.
- Con biết, nàng cũng hiểu, cha không cần lo lắng.
- Con hiểu được là tốt. Hôm qua Vương Vạn Hảo có đưa tới cho ta một tấm thiệp mời, cháu trai Vương Quý của lão muốn thành hôn. Còn có Thang Hoài bạn tốt của con nữa, năm nay cũng sẽ cưới nữ nhi của Trương viên ngoại thôn Thang Bắc. Ta thấy, con cũng nên đi xem mắt đi. Lần trước Lương Thái Phó có nói, Thái Tử Điện hạ có ý giới thiệu một mối hôn sự cho con. Nói thật, ta rất có hứng thú.
- Chuyện này để sau hẵng nói đi, bây giờ còn một việc con muốn xin cha giúp đây.
Lý Đại Khí trừng mắt với nhi tử, rồi cũng đành hỏi:
- Con còn có chuyện gì?
Lý Diên Khánh đưa một lá thư thật dày lên bàn:
- Đây là hội tử ba vạn xâu tiền do triều đình phát hành, con muốn đổi thành vàng.
Ba vạn quan tiền, Lý Đại Khí không coi là gì, lão lấy ra nhìn một chút, đều là hội tử mới phát hành hai năm trước, tương đối dễ đổi:
- Thế này đi, mấy hôm nữa ta cũng phải tính tiền với Hương Dược Cục, ba vạn xâu tiền này đưa cho bọn họ. Trong tay ta chủ yếu là bạc, hay ta đưa cho con bạc nhé.
- Không gạt phụ thân, ba vạn quan tiền này là của Tư Tư. Con định đổi thành bảo thạch quý tiện mang theo.
- Con không nói sớm, trưa nay ta còn uống trà với Đổng viên ngoại của Minh Châu Lầu. Ông ta nói vừa có một loạt bảo thạch Tát Mạt thượng đẳng, hỏi ta có hứng thú không. Vậy để mai ta đi xem.
Lý Diên Khánh mừng rỡ vội vàng dặn phụ thân:
- Cố gắng mua lam bảo thạch phẩm chất cao vào ạ!
- Yên tâm đi! Cha ngươi làm việc đều đáng tin cậy. Đổng viên ngoại đang muốn hùn vốn cùng ta mở Bảo Nghiên Trai Yên Chi Phô tại Quảng Châu, còn đang cầu ta đây. Ta tin tưởng sẽ không khiến con thất vọng.
Lý Diên Khánh uống trà xong liền đứng dậy đi về ngủ. Đột nhiên Lý Đại Khí vỗ trán một cái, sực nhớ ra ba ngàn quan tiền kia đã dùng vào đâu. Nó dùng để xây bến tàu nhỏ chuyên dụng cho nội trạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận