Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 206: Gây hấn trả thù (2)

Chương 206: Gây hấn trả thù (2)Chương 206: Gây hấn trả thù (2)
- Quán Nhi, chúng ta đi thôi!
Hướng phu nhân gọi, rồi liền dẫn cháu gái rời đi.
Hướng phu nhân vừa đi khỏi, lập tức trong Thu lâu xôn xao như ong vỡ tổ, các khách mời trẻ tuổi bàn luận ầm ĩ. Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, dáng dấp cháu gái của Hướng phu nhân thạt sự không tệ, dung mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, làn da trắng nõn như ngọc, nhất là dáng vẻ cúi đầu e thẹn của nàng, khiến bọn họ sinh lòng trìu mến.
Nhưng quan trọng hơn cả là Trịnh gia có tiền, có thế, có Thái tử hậu thuẫn, có thể mời đến hơn một ngàn khách mời quyền quý như hôm nay, đã cho thấy người ta có quan hệ rất rộng, sau này làm chuyện gì cũng đều rất dễ dàng…Nhiều người trẻ tuổi chưa lập gia đình đều động tâm, bắt đầu mộng tưởng mình có thể trở thành rể hiền của Trịnh gia.
Lý Diên Khánh mất nhiều công sức mới trở lại được chỗ ngồi của mình, đương nhiên phải hứng chịu bao nhiêu ánh mắt bất mãn. Tuy nhiên trong ánh mắt của nhiều người, còn pha lẫn chút hả hê, trong lúc Trịnh gia chuẩn bị chọn con rể, tên tiểu tử này lại đi ra ngoài, bỏ phí một cơ hội rất tốt.
- Lý hiền đẹ, thật đáng tiếc!
Gã trẻ tuổi ngồi bên cạnh tiếc nuối cười, nói:
- Nếu vừa rồi Lý hiền đệ không đi ra ngoài, nói không chừng ngày mai sẽ là rể hiền của Trịnh gia!
Lý Diên Khánh thản nhiên cười:
- Có huynh đài ở đây, loại chuyện tốt thế này làm sao thể đến lượt ta?
Mười mấy khách mời chung quanh đều nở nụ cười, người ngồi cạnh hắn gật đầu nói:
- Lời nói này rất tự mình biết mình, dù gì thì Trịnh gia cũng không đi chọn một Thái học sinh làm con rể đâu!
Vẻ mặt lập tức sa sầm, Lý Diên Khánh lạnh lùng đáp trả:
- Dù gì thì Thái học sinh cũng không lấy việc ăn bám làm vinh!
Xung quanh lập tức yên lặng, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ xấu hổ. Quan viên trẻ tuổi bên cạnh Lý Diên Khánh vừa tức vừa buồn bực, dường như câu nói của Lý Diên Khánh đã chạm vào điểm yếu của gã. Gã nghiêm mặt, không thèm tiếp tục để ý tới Lý Diên Khánh nữa.
Lúc này, một đám kỹ nữ nhẹ nhàng bưng rượu thịt đến, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt. Rất nhiều thanh niên ở đây đều là lần đầu tiên tới Phàn lâu, những cô gái đưa rượu thịt này ai nấy đều rất xinh đẹp, từng đôi mắt đẹp động lòng người lúng la lúng liếng, thân hình mềm mại còn chưa tới gần, làn gió thơm đã ập vào mặt, lập tức khiến vô số chàng trai trẻ tâm viên ý mã, chuyện không hài lòng vừa rồi liền tan biến như mây khói.
Thức ăn không nhiều, trước mặt mỗi người chỉ có sáu loại món ăn, một là thịt dê non nướng bằng củi lê, hai là bồ câu sữa hấp rượu nho, ba là rau cải trắng um dầu, bốn là sơn trân thập cẩm, còn có một mâm năm đĩa rau dưa khai vị, cuối cùng là một món canh Bách Vị Thang của Phàn lâu.
Mặc dù đồ ăn không nhiều, nhưng được chế biến hết sức khéo léo và đẹp đẽ, khiến người ta không đành lòng đụng đũa.
Bỗng nhiên, tất cả khách mời đều đứng lên nhiệt liệt vỗ tay, chỉ thấy ở Xuân lâu phía đối diện, các khách mời hàng đầu đã xuất hiện, kể cả người được mừng thọ hôm nay là Trịnh Minh, còn có Tướng quốc Thái Kinh, Thái úy Đồng Quán, Thái sư Lương Sư Thành, mặt khác, nhân vật chính thức mời khách ngày hôm nay, là Thái tử Triệu Hoàn, cũng xuất hiện.
Thái tử Triệu Hoàn chỉ có thể tham gia quốc yến, không được phép tùy tiện xuất hiện ở yến tiệc tư nhân của đại thần, dù muốn tham dự cũng phải có lý do chính đáng, sau khi được thiên tử phê chuẩn mới có thể đến dự.
Lần này Triệu Giai đi Giang Nam, ngoài việc xử trảm Chu Miễn, còn mang về một thanh Thương Phương bảo kiếm giả đưa cho Thái tử Triệu Hoàn, khiến y cảm thấy có sự uy hiếp.
Để biểu thị công khai sự tồn tại của mình, cũng là phản kích lại Triệu Giai, Triệu Hoàn liền lợi dụng Trịnh gia tiến hành yến hội mừng thọ quy mô lớn này, đồng thời cũng có lý do chính đáng để có mặt. Tổ phụ Trịnh gia tổ chức đại thọ bảy mươi, thân là cháu rể, về tình, về lý y đều phải tham gia, hoàng đế Triệu Cát liền phê chuẩn y có mặt ở yến hội lần này.
Trên danh nghĩa, tất cả mọi người tới là để tham gia Trịnh gia thọ yến, nhưng trên thực tế, đều là đến để bày tỏ sự ủng hộ đối với Thái tử, Triệu Hoàn tin rằng hoàng đế sẽ thấy tình hình bách quan đến chúc thọ hôm nay.
Lúc này, một tiếng kẻng vang lên lanh lảnh, trên đài cao giữa Phàn lâu, một đội vũ cơ bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa, tiếng sáo trúc vang lên réo rắt, yến hội chính thức bắt đầu.
Khách mời vừa xem múa, vừa uống rượu nói chuyện phiếm, Thu lâu cũng náo nhiệt khác thường, các khách mời chúc rượu lẫn nhau, thỉnh thoảng thoải mái cười to.
Lý Diên Khánh bị các khách mời xung quanh lạnh nhạt, không ai để ý tới hắn, câu nói “ăn bám” của hắn hầu như đã đắc tội với tất cả mọi người, nhưng Lý Diên Khánh không thèm để ý, chỉ tập trung thưởng thức rượu ngon, mặc dù thức ăn hôm nay chỉ là những loại bình thường, nhưng rượu lại rất ngon.
Trên bàn mỗi người có hai bình rượu nhỏ, một bình là thanh tửu, một bình là rượu vang. Thanh tửu là loại rượu đối lập với rượu đục, thường ngày, rượu mọi người uống, đều là rượu đục, phần lớn là rượu ủ một, hai năm, có khá nhiều tạp chất. Mà rượu đục phải ủ tối thiểu là mười năm trở lên, mới có thể biến thành thanh tửu, bình thường rất khó có cơ hội được uống thanh tửu. Rượu nho càng là trân phẩm trong loại rượu trái cây, tửu lâu bình thường đều không có bán.
Bất kể là hương thơm thanh thuần, kín đáo của thanh tửu, hay là vị ngọt kéo dài của rượu nho, đều khiến Lý Diên Khánh cảm thấy chuyến đi hôm nay không tệ.
Thái tử Triệu Hoàn chỉ đến cho có mặt, ngồi một lát, y liền đứng dậy hồi cung. Không còn bị ước thúc bởi sự hiện diện của Thái tử, mọi người uống càng thêm thoải mái, bầu không khí cũng càng thêm náo nhiệt.
Lúc này, đột nhiên Lý Diên Khánh cảm thấy bốn phía xung quanh chợt xao động. Ngẩng đầu lên, hắn thấy mọi người chung quanh đều bưng chén rượu đứng lên. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, liền đưa mắt thăm dò, chợt thấy một quan lớn mặc một bộ áo bào tím, đôi mắt dài nhỏ, da tái nhợt, tay bưng chén rượu đang đi về phía này.
- Là Lương thái sư!
Không biết ai hô lên một tiếng, Lý Diên Khánh mới biết, vị quan lớn mặc ào tím kia là Lương Sư Thành. Mặc dù Lương Sư Thành là hoạn quan, nhưng quyền thế rất lớn, ngay cả Thái Kinh và Đồng Quán đều phải nịnh bợ lấy lòng ông ta, ở triều đình, ông ta được xưng là ẩn tướng.
Tuy nhiên Lương Sư Thành rất hiếm khi lộ diện, mà tư thế bưng chén đi tới như thế này, lại càng chưa từng nghe nói, thảo nào tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lương Sư Thành dừng lại trước mặt Lý Diên Khánh, có người chỉ vào quan viên ngồi bên cạnh hắn, nói:
- Thái sư, hắn là người ngài muốn tìm.
Hai tai quan viên trẻ tuổi kia đều đỏ rực lên, sợ hãi không biết phải làm sao, thái sư tìm mình làm cái gì?
Lương Sư Thành cười rất nhu hòa, giọng ông ta không lớn, nhưng người chung quanh đều nghe được rõ ràng:
- Ngươi chính là Lý Diên Khánh?
Lý Diên Khánh ngồi bên cạnh lập tức ngẩn người, hóa ra Lương Sư Thành lại tới tìm mình, viên quan bên cạnh càng líu lưỡi, không nói nên lời. Lúc này, Trịnh Thăng chạy tới, luôn miệng nói:
- Sai rồi! Sai rồi! Người trẻ tuổi bên cạnh mới là Lý Diên Khánh!
Lương Sư Thành hơi giật mình, ánh mắt chuyển sang người Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút, chợt hiểu tại sao Lương Sư Thành lại muốn tìm mình: Chẳng phải lúc ở Gaing Nam, hai người đã giao thủ qua một lần sao? Lý Diên Khánh đứng dậy thi lễ, nói:
- Học sinh Lý Diên Khánh, tham kiến Lương thái sư!
Lương Sư Thành quan sát Lý Diên Khánh một chút, đôi mắt dài nhỏ nheo lại, cười nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận