Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 226: Giải thi đấu cung mã (3)

Chương 226: Giải thi đấu cung mã (3)Chương 226: Giải thi đấu cung mã (3)
Đã bước vào tháng chín, trên phố của Biện Kinh xuất hiện thêm nhiều tiễn võ sĩ mang theo cung tên. Tiễn võ sĩ là cách gọi thống nhất đối với những người tham dự giải thi đấu cung mã. Phần lớn những tiễn võ sĩ này là đại biểu của hương binh các châu. Cũng có các sĩ tử không vượt qua cuộc tuyển chọn của trường võ học của các châu, họ cũng không vội về quê, mà ở lại kinh thành chờ đợi giải thi đấu cung mã khai mạc.
Mặc dù giải thi đấu cung mã không được người đời quan tâm nhiều như khoa cử, nhưng đối với dân chúng Biện Kinh luôn thích những thú tiêu khiển náo nhiệt, nó lại là một sự kiện có hương vị khác biệt, đặc biệt là ở vào thời đại mà thuật bắn cung được phát triển rộng rãi như Tống triều. Mọi người ai ai cũng yêu thích bắn cung, đủ để giải thi đấu cung mã trở thành một chủ đề được mọi người bàn tán say sưa trên khắp phố lớn, ngõ nhỏ của Biện Kinh.
Khi giải thi đấu cung mã còn cách nửa tháng nữa mới bắt đầu, ba tiệm đánh cược lớn ở Biện Kinh đã đưa ra bảng xếp hạng các tiễn võ sĩ của riêng mình. Bảng xếp hạng cung mã của tiệm đánh cược, chỉ giới hạn ở môn kỵ xạ (cưỡi ngựa bắn cung), chứ không chú ý tới bộ xạ (đứng trên mặt đất bắn cung). Suy cho cùng thì sự đọ sức chân chính về cung tên, nằm ở môn kỵ xạ, còn bộ xạ chỉ môn làm nền.
Cửa tiệm đánh cược lớn nhất Biện Kinh tên là Ngọc Đường Các. Tiệm này dựa vào danh sách những tiễn võ sĩ từng được xếp ở mười thứ hạng đầu một lần trở lên, làm cơ sở, rồi loại bỏ hai người vì lên chức mà không báo danh cho cuộc thi năm nay, sau đó, lại loại đi hai tiễn võ sĩ có trạng thái không tốt. Năm tiễn võ sĩ còn lại, là năm ngôi sao mới quật khởi về thuật bắn cung những năm gần đây, được đưa vào bảng xếp hạng, tạo nên bảng tranh hùng cung mã mới của năm nay.
Phương thức đặt cược có ba loại, một loại là đặt cược vào ba hạng đầu, loại thứ hai là đặt cược vào người đứng đầu bảng năm nay, loại thứ ba là đặt cược tùy ý, không cần phải dựa vào bảng danh sách tranh hùng, mà tự viết ra danh sách riêng của mình. Dù sao thì bảng tranh hùng chỉ là tham khảo, rất có thể sẽ xuất hiện “ngựa về ngược”.
Trong mười hạng đầu của bảng tranh hùng cung mã, có tám người đến từ cấm quân, hai người đến từ trường Võ học. Trong số tám tiễn võ sĩ cấm quân, lại chia thành ba nhóm, bốn người đến từ Kinh Đô quân, hai người đến từ Tây Bắc quân và hai người còn lại, đến từ Hà Bắc quân.
Xét ở một góc độ nào đó, trên thực tế thì giải thi đấu cung mã chỉ là cuộc tranh đoạt của ba đơn vị cấm quân.
Mặc dù cuộc thi năm nay có chút đặc thù, nước Liêu và Tây Hạ đều có năm tiễn võ sĩ tham gia giải thi đấu cung mã, nhưng các tiệm đánh cược không đưa họ vào danh sách cược. Nói cách khác, cho dù các võ sĩ Liêu hoặc Tây Hạ đoạt được ba thứ hạng đầu, Đại Tống chỉ giành được vị trí thứ tư, thì tiễn võ sĩ Đại Tống giành hạng tư này, sẽ được các tiệm đánh cược xem là giành hạng nhất.
Bảng xếp hạng do Ngọc Đường các đưa ra, được sự hưởng ứng của hai tiệm đánh cược lớn khác, hai tiệm đó đều công nhận bản danh sách này. Ngày đặt cược sau cùng là ngày trùng cửu mùng chín tháng chín, cũng là đêm trước ngày khai mạc giải thi đấu cung mã.
Ngày thi đấu càng ngày càng tới gần, người đặt cược cũng càng ngày càng nhiều. Hầu như toàn bộ thành Biện Kinh đều đổ dồn sự chú ý vào giải thi đấu cung mã, giải thi đấu đại diện cho trình độ cưỡi ngựa bắn cung cao nhất của Đại Tống.
Sau khi gặp khó khăn vì thiếu hụt tài chính, việc kinh doanh của Bảo Nghiên Trai đã đần dần khôi phục. Cùng với việc xà bông thơm Ngọc Chi đã được dân chúng bình thường biết đến rộng rãi, son phấn, nước hoa và xà bông thơm Ngọc Chi loại mới lại được tiêu thụ rất mạnh ở Biện Kinh. Nhờ được trong cung tán thành và nhờ vào vị trị đắc địa trên phố Ngự, Bảo Nghiên Trai nhanh chóng vượt qua cửa tiệm son phấn đã có từ hàng trăm năm là tiệm Trương Cổ Lão, trở thành nhãn hiệu son phấn tốt nhất kinh thành, hàng ngày khách mua đông như trẩy hội, xếp thành hàng dài chờ mua Ngọc Chi.
Ngay cả tiệm son phấn Lý Ký Tân Kiều, cũng nhờ hàng đẹp, giá rẻ mà dần dần được dân chúng thuộc các tầng lớp trung lưu và bình dân hưởng ứng, việc kinh doanh bắt đầu đi vào quỹ đạo. Mặc dù lượng bán ra của Lý Ký còn kém xa Bảo Nghiên Trai, nhưng nhờ vào quan hệ với Bảo Nghiên Trai, Lý Ký cũng có thể chen chân vào danh sách mười cửa hàng hàng đầu của kinh thành.
Hồi chiều, Thiết Trụ dáng vẻ hết sức hứng thú trở về cửa hàng ở phố Ngự. So với cửa hàng ở Tân Kiều, cửa hàng ở phố Ngự có diện tích rộng gấp đôi, nhờ vậy không những gian trước rộng rãi mà hậu viện cũng có thêm nhiều phòng nghỉ ngơi.
Thiết Trụ vào cửa hàng từ ngõ sau, liếc mắt liền nhìn thấy Ngô chưởng quỹ đang uống nước.
- Thiết Trụ, mua bao nhiêu?
Ngô chưởng quỹ cười tủm tỉm hỏi.
- Mua một trăm chú, đặt cược tiểu quan nhân đoạt giải quán quân.
- Chỉ mua có một trăm chú, một vạn văn viền? Sao tiểu tử ngươi lại keo kiệt như vậy? Cho dù có thua thì cũng coi như ủng hộ đông chủ. Ngay cả ta cũng mua một ngàn chú, đông chủ thậm chí còn đặt cược một ngàn lượng bạc, người thật là!
- Mua cái gì vậy?
Tạ Tam Nương, vợ của Dương Tín xen vào, tò mò hỏi:
- Các ngươi đang nói cái gì vậy? Mua cái gì một ngàn lượng bạc? Mua heo ư?
Ngô chưởng quỹ cười, nói:
- Không phải heo, mà là đặt cược ở tiệm đặt cược. Chẳng phải giải thi đấu cung mã sắp diễn ra rồi sao? Tiểu quan nhân tham gia với tư cách đại biểu trường Thái học, bọn ta đều cược tiểu quan nhân đoạt giải quán quân.
- Đoạt giải quán quân thì thế nào?
- Thì người đặt cược được chung tiền gấp mười. Nói cách khác, nếu như tiểu quan nhân đoạt giải quán quân, chúng ta có thể kiếm gấp mười, một trăm lạng bạc của ta trở thành một ngàn lượng bạc, một ngàn lượng bạc của đông chủ trở thành mười vạn lượng bạc.
Mắt Tạ Tam Nương lập tức sáng lên, mặt mày hớn hở nói:
- Lại có chuyện tốt như vậy, ta cũng muốn đặt cược năm trăm lượng bạc ròng.
Ngô chưởng quỹ lắc lắc đầu:
- Chuyện này không phải dễ ăn như ngươi nghĩ. Để ta giải thích cho ngươi hiểu. Ngay cả bảng xếp hạng một trăm người đứng đầu, cũng không có tên tiểu quan nhân, khả năng đoạt giải nhất hầu như không có. Bởi vì bọn ta muốn cảm tạ đông chủ, cho nên mới đặt cược bày tỏ sự ủng hộ. Trên thực tế, đến tám, chín phần mười là số tiền cược này sẽ thua lỗ. Cho nên ta mới nói Thiết Trụ quá keo kiệt, chỉ đặt có mười lượng bạc, quá ít so với sự đối xử tốt của đông chủ dành cho hắn!
Thiết Trụ gãi gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Vậy ta lại đi đặt cược bốn mươi lượng bạc.
Nghe nói đến tám, chín phần mười sẽ thua, Tạ Tam Nương lập tức mất hứng, liền lắc đầu rời đi. Đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới điều gì, bà ta hỏi có phần căng thẳng:
- Ngô chưởng quỹ, chồng ta có đặt cược không vậy?
- Đương nhiên là có, đặt năm mươi lượng bạc. Lúc đầu, hắn định đặt một trăm lượng bạc ròng, nhưng bị đông chủ khuyên, cho nên rốt cuộc hắn chỉ đặt cược năm mươi lượng bạc.
Nói tới đây, Ngô chưởng quỹ liếc Tạ Tam Nương, ý tứ trong mắt không thể rõ ràng hơn nữa, như thể đang nói: “Còn không phải bởi vì lo ngại ngươi thì là gì!”
Tạ Tam Nương nghe nói chồng mình lại dám đặt cược tới năm mươi lượng bạc, ban đầu là kinh ngạc, rồi lập tức đôi mày nhảy dựng lên, mắt trợn tròn, nhảy lên mắng to:
- Đồ chết băm, chết vằm, dám trộm bạc của lão nương, hôm nay lão nương không thể không lột da hắn, rút gân hắn!
Tạ Tam Nương nổi giận đùng đùng, quay người liền bỏ đi. Ngô chưỡng quỹ nhìn theo bóng lưng bà ta, lắc đầu. Lúc này, Thiết Trụ nói:
- Chưởng quỹ, ta lại tới cửa hàng đặt cược đây!
- Đi đi! Đi sớm về sớm!
Thiết Trụ nhanh chân chạy đi. Ngô chưởng quỹ chợt nhớ tới một chuyện, vội dduoir theo hắn, bảo:
- Thiết Trụ, tới tiệm đánh các Ngọc Đường các, tiệm đó có uy tín.
- Ta biết!
Thiết Trụ từ xa đáp lời, rồi chạy như bay.
- Thiết Trụ đi đâu vậy?
Lý Đại Khí từ sau nhà đi tới, hỏi.
- Tiểu tử đó chỉ đánh cược một trăm chú, ta nói với hắn mấy câu, hắn áy náy, lại đi đặt thêm.
- Lần sau đừng như vậy. Có lòng là được rồi. Ta cũng vậy, tự nhiên đầu óc hồ đồ, lại đi đặt cược một ngàn lượng bạc, ài!
- Đông chủ cũng hối hận rồi?
Ngô chưởng quỹ kinh ngạc hỏi.
Lý Đại Khí gật đầu:
- Đây đâu phải giải thi đấu Tương Châu, mà là giải thi đấu cung mã Đại Tống! Hắn chỉ là một người đọc sách, cho dù gặp được một sư phụ tốt, biết một chút võ nghệ, làm sao có thể chống chọi với người của quân đội? Thôi được, chưởng quỹ ghi vào sổ, tiền đặt cược của mọi người, đều tính cho ta hết đi.
- Đông chủ đừng bi quan quá, tiểu quan nhân rất nỗ lực mà! Tất cả mọi người đều nhận thấy.
- Ta biết hắn rất nỗ lực, nhưng không phải chuyện gì cứ cố gắng là có thể làm được, hẳn là ngươi cũng hiểu rõ điều này như ta.
Nói xong, Lý Đại Khí lắc đầu bỏ đi. Đi tới cửa, ông lại nmois:
- Nhớ là tính tiền đặt cược của mọi người vào cho ta, để ta gánh chịu.
- Ta đã biết!
Đêm đã khuya, Lý Diên Khánh vẫn tập luyện trên sân tập của trường võ học. Mặc dù còn không bao lâu nữa là đến ngày tranh tài, nhưng hắn vẫn quyết định thách thức bản thân, từ bỏ báo đầu cung lúc đầu sử dụng, dùng đồng cung để luyện tập kỵ xạ. Hắn đã nắm rõ kỹ xảo sử dụng đồng cung, nhưng về độ tinh tế thì vẫn còn thiếu một chút.
Phần lớn thời gian, Lý Diên Khánh đều chỉ giương cung mà không bắn. Hắn cần dùng tâm trí nhận thức cảm giác giương cung chờ bắn, đây cũng là một trong những điểm mấu chốt được ghi trong cuốn sổ mà Chu Đồng đưa cho hắn trước khi qua đời.
Hắn nhất định phải tìm được cái cảm giác mạnh mẽ trong khoảng khắc ngắn ngủi trước khi bắn tên ra, mũi tên không những từ dây cung bắn vào mục tiêu, mà cũng từ ý niệm của hắn bắn ra. Hắn phải dùng tâm ý để nắm bắt cái khoảnh khắc vi diệu khi mỗi mũi tên bắn ra, từ đó tìm ra quy luật, cuối cùng nắm giữ quy luật, như thế mới thành công.
Lý Diên Khánh đã khổ luyện bảy ngày, mỗi ngày bắt đầu từ lúc trời còn chưa sáng rõ, luyện cho tới thật khuya mới kết thúc. Hai tay hắn hết sức đau đớn, cuối mỗi ngày, hắn đều kéo cung không nổi nữa, sau khi xoa bóp thuốc xong, hôm sau lại tiếp tục tập, cứ thế không nghỉ.
Trong phần lớn những lần giương cung lặp đi lặp lại, lần nào hắn cũng đều tập trung nhận thức sự biến đổi rất nhỏ kia, tích lũy một chút kinh nghiệm, cũng từng bước tìm ra quy luật. Thế nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn không thể nào tìm được cảm giác nắm giữ được quy luật đó, điều này khiến hắn hơi lo lắng, hơn nữa còn cảm thấy chán nản.
Lúc này, Từ Ninh xuất hiện bên cạnh Lý Diên Khánh. Ông ta cười nhẹ, hỏi:
- Ta cảm thấy ngươi có phần nôn nóng, vì sao vậy?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Hiện giờ đệ tử có cảm giác như đưa tay sờ vào một quả cầu đá lớn ở dưới đáy sông, rõ ràng là đã sờ tới, nhưng không có cách nào vớt nó lên được, ta không chế ngự được nó.
Từ Ninh cười nói:
- Lúc ta và sư phụ ngươi đàm luận về tiễn pháp, ông ấy cũng đề cập tới cảm giác có thể đụng tay tới, nhưng lại không thể chế ngự này. Lúc ấy, ta hỏi ông ấy, rốt cuộc phải làm thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn này, ông ấy trả lời là phải luyện thương!
- Luyện thương?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút, nói:
- Ý sư phụ ta muốn nói, thương pháp và tiễn pháp đều như nhau, đều có thể thông hiểu đạo lý, trong khi luyện thương, có thể tìm ra phương án giải quyết?
- Thật ra không riêng gì thương pháp, đọc sách cũng giống như vậy. Làm thế nào để biến kiến thức đọc được thành học thức của mình, đây chẳng phải là cùng một chuyện hay sao? Vạn vật trong thế gian đều có điểm tương đồng, ngươi cẩn thận lĩnh hội một chút, xem mình đã đột phá một loại năng lực nào đó, ngẫm lại điểm mấu chốt nằm ở đâu? Có lẽ ngươi có thể suy luận ra.
Kinh nghiệm võ học của Từ Ninh rõ ràng đã mở ra một cánh cửa sổ cho Lý Diên Khánh, đột nhiên hắn có cảm giác đã hiểu ra. Hắn lấy một quân cờ đá từ trong mã bao, vuốt ve một lát, rồi tiện tay ném ra. Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy mình có một sự khống chế mạnh mẽ đối với quân cờ này, dường như nó là một bộ phận của cơ thể mình.
Hắn ném ra liên tiếp hai mươi mấy quân cờ, tinh tế cảm nhận lực khống chế kia. Đột nhiên, hắn rút ra một mũi tên, giương cung, quay người bắn ra một phát. Mũi tên này vừa nhanh, vừa mạnh, trong chớp mắt, chỉ thấy đầu nén hương đang cháy đỏ cách đó ngoài trăm bước chợt tắt ngúm, nén hương lại không nhúc nhích chút nào.
Ngay trong nháy mắt bắn tên ra, đột nhiên Lý Diên Khánh cảm thấy mũi tên biến thành tảng đá, trở thành một phần của tay hắn.
Mặc dù cảm giác khống chế mũi tên này vô cùng yếu ớt, thoáng qua liền biến mất, nhưng rốt cuộc hắn đã tìm được.
Từ Ninh nở nụ cười, giơ ngón cái lên, khen thật lòng:
- Trò giỏi hơn thầy, sư phụ ngươi khổ luyện thương một năm, mới tìm được cảm giác này, nhưng ngươi chỉ mất bảy ngày. Loại thiên phú xạ kích này, e rằng ngay cả sư phụ ngươi cũng không bằng. Xem ra, việc truyền lại đồng cung, thiết tiễn cho ngươi, là quyết định dúng đắn nhất trong cuộc đời của sư phụ ngươi.
Lý Diên Khánh lại không có chút đắc chí nào, hắn biết mình chỉ mới lần dò tìm được một lối đi, muốn hoàn toàn hiểu rõ nó, trong ba ngày còn lại, hắn còn phải nỗ lực vô cùng gian khổ mới được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận