Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1006: Kiềm chế lực lượng

Chương 1006: Kiềm chế lực lượngChương 1006: Kiềm chế lực lượng
Hạ tuần tháng ba năm đầu Tống Hưng, cựu tướng quân Lương Sơn Trương Vinh liên hợp đám người Thạch Tú, một lần nữa nâng cờ khởi nghĩa kháng Kim tại Lương Sơn Bạc.
Tri Phủ Tế Nam Trương Giản nghe hỏi giận dữ, lập tức triệu tập năm ngàn quân đội, đằng đằng sát khí chạy tới Vận Châu Lương Sơn. Trương Vinh lại dẫn quân lui tới Tế Châu phía nam, Trương Giản lại giết tới Tế Châu.
Lúc này, Lưu Đường lại dẫn một đội quân ba ngàn người đánh lén huyện Lịch Thành đắc thủ, bắt được cả nhà Trương Giản. Trương Giản quá sợ hãi, dẫn quân vội vàng chạy về Phủ Tế Nam, trên đường lại bị Thạch Tú dẫn một vạn đại quân phục kích. Quân Trương Giản đại bại, bị giết hơn hai ngàn người, gần nửa đầu hàng, Trương Giản cũng chết trong loạn quân.
Thành Đông Kinh Biện Lương, lúc này Biện Lương đã biến thành Vương phủ của Tề Vương Lưu Dự. Có lẽ từ hoài niệm đối với Đông Kinh, sau khi Lưu Dự định đô ở Biện Lương, lại sai người tổ chức dân phu chữa trị tường thành ngoài. Nhưng ngoại thành chỉ còn lại một phần kiến trúc phòng xá ở thành nam và thành đông, thành bắc và thành tây đều là một vùng phế tích. Bất đắc dĩ, Lưu Dự đành phải dùng ngoại thành bắc làm quân doanh, dùng ngoại thành tây để trồng lương thực.
Đông Kinh phồn hoa ngày xưa chỉ còn lại hơn ba mươi vạn nhân khẩu, nơi thương nghiệp phồn vinh chỉ còn lại vùng Đại Tướng Quốc Tự và đường phố Phan Lâu. Góc tây nam Đại Tướng Quốc Tự có quán rượu chiếm diện tích khá lớn, gọi là Thì Lâu, chủ nhân trước đây là ngoại thích Trương Sùng, đã sớm chạy trốn tới Lâm An, cũng mở một tòa Thì Lâu ở Lâm An. Thì Lâu Biện Lương bán cho thương nhân lương thực lớn Lưu Vân, năm trước bởi Lưu Vân tư thông triều Tống bị giết, gia sản cũng bị đấu giá, tòa Thì Lâu này qua tay nhiều người, hiện giờ đã không rõ ràng chủ nhân thực sự của nó là ai.
Buổi sáng hôm đó, một nam tử bộ dạng thương nhân đi vào Thì Lâu. Lúc này là thời gian nghỉ ngơi buổi chiều, Thì Lâu đổi thành bán trà, không ít trà khách ngồi lầu trên lầu dưới.
Thương nhân đi vào cửa lớn nói với tiểu nhị:
- Ba người khách, muốn tới hậu viện!
- Mời khách quan tới hậu viện!
Tiểu nhị nhiệt tình dẫn thương nhân đi tới hậu viện, lúc thấy hai bên không có người, tiểu nhị nhỏ giọng nói:
- Chưởng quỹ ở phòng thu chi, tự ngươi đi qua!
Có thể không ai nghĩ tới, chủ nhân thực sự của quán rượu này là quân Kinh Triệu, chẳng qua là một thương nhân họ Ngô thay mặt quân Kinh Triệu mua lại, khiến quán rượu này trở thành cứ điểm tình báo của quân Kinh Triệu ở Biện Lương.
Thương nhân đi tới phòng thu chi gõ cửa một cái, người mở cửa chính là chưởng quỹ, bên trong còn có một người, tuổi chừng ba mươi mấy, gọi là Lý Hiếu Thiên, gã chính là phòng thu chi của quán rượu, nhưng cùng lúc cũng là Thủ lĩnh tình báo của quân Kinh Triệu tại Biện Lương.
- Thế nào, có tin tức không?
Lý Hiếu Thiên thấy thương nhân đi vào, liền cười hỏi.
Thương nhân họ Tô, tên là Tô Lương, cũng là một thám tử tình báo, gã phụ trách tìm hiểu tin tức trong cung Tề Vương. Lúc này, chưởng quỹ đã ra ngoài, Tô Lương lấy một chiếc ghế ngồi xuống, gật đầu:
- Lưu Dự quyết định xuất binh, điều hai vạn quân từ Tứ Châu, lại điều thêm một vạn Vân Tòng Quân từ Biện Lương, tổng cộng ba vạn quân, do Lưu Ích thống soái, tới Lương Sơn Bạc trấn áp Trương Vinh tạo phản.
- Kim binh từ Châu không động tới sao?
- Không có tin tức Kim binh, có lẽ Lưu Dự cho rằng trấn áp tạo phản không cần vận dụng Kim binh.
Trước mắt Lưu Dự có mười hai vạn đại quân, trong đó sáu vạn bố trí tuyến Đông Nam, sắp xếp hai vạn ở Lạc Dương, sắp xếp ba vạn ở Biện Lương, năm ngàn ở Phủ Tế Nam, năm ngàn ở Đặng Châu. Hiện giờ năm ngàn binh ở Phủ Tế Nam đã bị diệt, Lưu Dự đành phải điều động trọng binh đi trấn áp, ba vạn người với Lưu Dự mà nói, quả thực coi như trọng binh.
- Hiện giờ điều binh tới bước nào rồi?
- Nửa canh giờ trước vừa mới phải người đi bốn Châu truyền lệnh, Tứ Châu cả đi lẫn về cần sáu ngày, chỉnh hợp hai ngày, lại hành quân hai ngày, ti chức đoán chừng đến Lương Sơn Bạc cũng phải mười ngày sau!
Lý Hiếu Thiên lập tức viết một phong thư bồ câu, cột vào đùi bồ câu đưa đi. Bồ câu đưa thư bay lên, xoay quanh hai vòng bay về phía thành Lâm An.

Giám Quốc Đường hoành thành Lâm An, Lý Diên Khánh đứng chắp tay trước bản đồ gốm, chăm chú nhìn cờ đỏ biến hóa trên bản đồ. Cờ đỏ, cờ vàng, cờ trắng và cờ đen, điều này biểu thị bốn nhánh quân đội. Cờ đỏ là quân Tống, cờ vàng là Tề quân Trung Nguyên, cờ trắng là Ký quân Hà Bắc, cờ đen đương nhiên là Kim binh.
Tại Trung Nguyên và Hà Bắc có hai chiếc cờ đen, một chiếc ở Từ Châu, trên lá cờ đánh dấu hai vạn người. Một chiếc khác ở Phủ Đại Danh, trên lá cờ đánh dấu ba vạn người. Hà Bắc và Trung Nguyên trên thực tế nằm trong tay năm vạn Kim binh này.
Phá điểm chiến lược Lý Diên Khánh hướng tới là Lương Sơn Bạc, trên thực tế là chỉ bán đảo Sơn Đông. Toàn bộ bán đảo Sơn Đông chỉ có năm ngàn quân đội, không thể nghi ngờ nó là địa điểm tốt nhất để quân Tống đi đường biển lên bờ, đứng vững gót chân ở Sơn Đông, hướng bắc có thể tấn công Hà Bắc, hướng tây có thể tấn công Trung NGuyên, hướng nam có thể nối liền làm một với Giang Hoài.
Mà Lưu Dự vốn là Tri Phủ Tế Nam, bán đảo Sơn Đông là hang ổ gã tuyệt đối không buông tha, gã sẽ không ngồi nhìn nghĩa quân Lương Sơn Bạc, sẽ không ngừng phái quân đội tới tiêu diệt. Chỉ sợ còn chưa kịp đợi gã phản ứng kịp, Lương Sơn Bạc đã trở thành lỗ đen lớn tiêu diệt tài nguyên chiến tranh của gã.
Lý Diên Khánh đưa tay cắm cờ đen Phủ Đại Danh tới Lương Sơn Bạc, đây mới là hi vọng của Lý Diên Khánh, lỗ đen Lương Sơn Bạc này sẽ nuốt cả mấy vạn binh sĩ Kim quốc.
- Khởi bẩm điện hạ, Biện Lương có bồ câu đưa thư tới!
Sau lưng có binh sĩ bẩm báo.
Lý Diên Khánh quay người, nhận thư bồ câu trong tay binh lính, chậm rãi mở ra. Bên trên chỉ có một câu, ‘Tứ Châu hai vạn quân, Biện Lương một vạn quân, sắp chinh phạt Lương Sơn Bạc, lệnh điều binh bốn Châu đã được phái người đưa đi buổi sáng’.
Lý Diên Khánh gật đầu, như vậy, Tề binh mà đám người Hàn Thế Trung phải đối mặt chỉ có bốn vạn người, cũng coi như trong dự liệu của hắn.
Trầm tư thật lâu, Lý Diên Khánh đưa tay lấy ra một lá cờ đỏ từ Thanh Châu, trực tiếp cắm vào trong Lương Sơn Bạc.

Trong đêm tối, một vạn tinh nhuệ quân Tống đang dọc theo bờ nam Tế Thủy, hối hả hành quân về hướng tây nam. Trong Tế Thủy cùng có năm mươi chiếc thuyền lớn ngàn thạch đi cùng, chở đầy các loại vật tư chiến lược và một ngàn thủy quân, phương hướng hành quân của họ là Lương Sơn Bạc.
Một vạn quân Tống này do Yến Thanh thống soái, họ lên bờ ở huyện Bác Hưng Thanh Châu, liền lập tức xuất phát tới Lương Sơn Bạc. Mặc dù sau khi năm ngàn Tề Quân Phủ Tế Nam bị toàn diệt, toàn bộ bán đảo Sơn Đông đã không có quân đội của Lưu Dự, nhưng quân Tống vẫn rất cẩn thận, cố gắng hành quân ban đêm, không để mình bị phát hiện.
Đối với Lý Diên Khánh mà nói, bán đảo Sơn Đông đã là vật trong lòng bàn tay, hắn cũng không vội vã chiếm lĩnh, việc khẩn cấp trước mắt của hắn là xây dựng nghĩa quân Lương Sơn thành gió bão, khuấy động toàn bộ thế cục Trung Nguyên.
Sau đó mò cá trong vũng nước đục, chờ khi Kim binh hiểu được quân Tống đã xuất binh, quân Tống đã đứng vững bước chân ở Hà Bắc.
Trời gần sáng, một vạn quân Tống đã tới huyện Tu Thành. Đám người Trương Vinh, Thạch Tú và Lưu Đường tới đón tiếp Yến Thanh. Mọi người là tướng cũ của Lương Sơn, ôm chặt lấy nhau, nhất là Lưu Đường và Yến Thanh tình cảm cực kỳ sâu sắc, sau khi Triều Cái chết, gã cực kỳ căm giận Tống Giang, hoàn toàn đầu nhập Lô Tuấn Nghĩa.
Yến Thanh cũng không mang giá đỡ trước mặt mọi người, mặc dù gã là Đô Thống Chế, cấp bậc cao hơn mọi người nhiều, nhưng đối với ba lùm cỏ vừa gia nhập quân Tống, trên tình cảm có lẽ còn chưa tiếp thụ được, gã sẽ từ từ mưu toan.
Yến Thanh ôm quyền cười nói:
- Các vị đại ca, từ giờ trở đi, ta dẫn một vạn quân đội cũng trở thành một thành viên của nghĩa quân Lương Sơn, hi vọng chúng ta có thể kề vai chiến đấu, sớm ngày thu phục gia viên.
Trương Vinh đã biết trước an bài của Đô Nguyên Soái, đưa một vạn quân đội tinh nhuệ vào nghĩa quân Lương Sơn, gã đương nhiên hoan nghênh an bài như vậy, loại mưu lược giả heo ăn thịt hổ này chắc chắn đả kích trầm trọng nguyệ quân của Lưu Dự.
Nhất là câu kề vai chiến đấu của Yến Thanh, điều này biểu lộ không phải Yến Thanh tới chiếm đoạt nghĩa quân, điều này cực kỳ quan trọng với đám người Trương Vinh, mặc dù họ đã tiếp nhận phong quan của Lý Diên Khánh, nhưng tư tưởng lùm cỏ còn chưa thay đổi, còn thiếu nhận biết quân đội thiên hạ là một thể, đây là một quá trình thay đổi dần dần, không có khả năng một lần là xong.
- Chào mừng Yến Đô Thống kề vai chiến đấu với chúng ta, chúng ta sẽ nghe theo điều khiển của Yến Đô Thống. Giống như Yến Đô Thống vừa nói, mọi người đồng tâm hợp lực, sớm ngày khôi phục gia viên.
Trương Vinh cũng biểu lộ thái độ kịp thời, gã sẽ nghe theo Yến Thanh điều hành, cũng phục tùng mệnh lệnh của Yến Thanh.
Mọi người vào thành, tới Châu nha, nơi này đã lâm thời đổi thành quân nha nghĩa quân.
Yến Thanh lấy ra một tấm bản đồ trải rộng trên bàn, nói với mọi người:
- Căn cứ tình báo của chúng ta, ba vạn quân Tề đã xuất phát từ Biện Lương, dọc theo Tế Thủy đánh tới Vận Châu, hiện giờ hẳn là vừa xuất phát, nhanh nhất hai ngày sẽ tới nơi này. Đô Nguyên Soái yêu cầu chúng ta toàn diệt đội quân này.
Trương Vinh chần chờ một chút nói:
- Nhưng chúng ta không rõ ràng tình hình đối phương lắm.
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ta đã phái trinh sát đến dò xét tình hình quân địch, sẽ nhanh chóng truyền tin tức tới. Chẳng qua ta đề nghị chúng ta vẫn chia binh hai đường, Trương Vinh tướng quân dẫn hai vạn người rút lui Phủ Tế Nam, kéo dài chiến tuyến. Ta thì dẫn một vạn quân tùy thời xuất kích, tiêu diệt từng bộ phận quân địch.
Yến Thanh nói xong, nhìn qua Trương Vinh, chờ gã tỏ thái độ. Trương Vinh trầm tư một lát, lại thương lượng với Thạch Tú và Lưu Đường, gã liền gật đầu:
- Nguyện ý nghe theo Yến Đô Thống an bài!
Mọi người lập tức hành động, Trương Vinh dẫn quân đội đưa các loại quân tư lương thực ở huyện Tu Thành chuyển vào Lương Sơn Bạc, gã lập tức dẫn hai vạn đại quân rút lui về phía Phủ Tế Nam.
Yến Thanh thì dẫn một vạn quân đội giấu trong bến nước mênh mông tám trăm dặm, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội chiến đấu tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận