Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 791: Giết tướng đoạt quyền

Chương 791: Giết tướng đoạt quyềnChương 791: Giết tướng đoạt quyền
Điện Tiền Cấm Quân ban đầu là phụ trách thủ vệ Hoàng Thành, sau khi hai mươi vạn quân Tống bị Kỵ binh Nữ Chân tiêu diệt hoàn toàn, quân canh giữ trong thành không đủ, hai vạn Điện Tiền Cấm Quânđã ra khỏi Hoàng Cung, nếu không thủ vệ trong thành, trong bốn vách tường trong thành, trọng yếu nhất chính là Chu Tước Môn mặt phía nam và Cảnh Long Môn mặt phía bắc, bởi vì Kim binh chủ yếu tấn công từ mặt phía bắc, tường Thành Bắc gồm ba cánh cửa thành: Cảnh Long Môn, Cựu Phong Khâu Môn và Trần Kiều Môn, hiển nhiên là rất trọng yếu.
Quân doanh chủ yếu của Điện Tiền Cấm Quânđược lập xung quanh Cảnh Long môn, trong Hoàng Thành cũng có một tòa quân doanh, trước mắt trú quân không nhiều, chỉ có hai ngàn người, nhưng quân nha Cấm Quân lại không được thiết lập ở trong quân doanh của tòa Hoàng Thành này. Trước đây phần lớn thời gian Vương Đạo Tề đều ỏ trong quân doanh Hoàng Thành, nhưng từ sau khi Kim Binh công phá ngoài thành, phần lớn thời gian Vương Đạo Tề đều ở trong Cảnh Long Môn.
Lúc chạng vạng tối, Vương Đạo Tề đang ngồi trong phòng viết một phong mật thư, bức thư này đương nhiên là viết cho Hoàn Nhan Tà Dã, y biết đại thế kinh thành đã mất, Kim Binh đã công phá ngoại thành trong hơn một canh giờ, công phá nội thành có lẽ cũng chỉ trong chốc lát, hôm nay người Kim bức Quan gia tới quân doanh đàm phán, rất rõ ràng là muốn kinh thành mở thành đầu hàng, với sự yếu đuối của Quan gia và quan văn, đầu hàng là điều chắc chắn, quan trọng là mình phải làm thế nào mới giành được lợi ích lớn nhất.
Điểm này Vương Đạo Tề đã nghĩ thông suốt, đầu hàng theo trào lưu số đông sẽ trở thành nô lệ của vong quốc, chi bằng mình chủ động đầu hàng, mới có thể đem giá trị của mình phơi ra, từ đó giành được sự trọng dụng của Kim Quốc.
Viết xong thư, Vương Đạo Tề cẩn thận giao thư cho một tên thân binh, tỉ mỉ dặn dò y vài câu, thân binh cất xong thư liền vội vàng đi luôn.
Vương Đạo Tề đương nhiên sẽ không tự tiện mở cửa đầu hàng, y không thể làm hỏng đại sự Hoàn Nhan Tà Dã, Vương Đạo Tề trong lòng chắc chắn, mình bắt buộc phải phối hợp với chiến thuật Kim binh, Kim binh yêu cầu y khi nào đầu hàng thì y sẽ mở thành khi đó.
Binh sĩ đưa thư đi rồi, Vương Đạo Tề cảm thấy yên tâm, nâng ly trà lên nho nhã uống một ngụm. Đúng lúc này, ngoài quân doanh đột nhiên truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, có chút náo nhiệt, khiến Vương Đạo Tề không khỏi giật mình, là chuyện gì vậy?
Y đặt ly trà xuống đi ra khỏi phòng, một tên binh lính chạy như bay tới, một chân quỳ xuống bẩm báo,
- Khởi bẩm Đô Chỉ Huy Sứ, bên ngoài quân doanh có bách tính đến khao quân, kéo tới mấy xe thịt heo dê và cờ xí, Cao Tướng Quân mời Đô Chỉ Huy Sứ ra ngoài giao lưu một chút.
Trong mắt Vương Đạo Tề có chút hổ thẹn, nhưng tia hổ thẹn này chỉ xẹt qua một cái, trên mặt y lập tức tươi cười, cười ha ha,
- Đi xem sao!
Y dẫn theo mấy tên thân binh bước nhanh về hướng cổng lớn của quân doanh.
Cổng lớn quân doanh náo nhiệt lạ thường, bên trên mấy chiếc xe bò chất đầy thị heo và dê, còn có vài chục vò rượu, mấy người già đang ngồi nói chuyện với Phó Tướng Cao Kiến Công, bách tính đến khao quân đương nhiên là một chuyện vô cùng vinh quang, thân là Phó Tướng, Cao Kiến Công tất nhiên không thể cướp đi niềm tin của dân chúng, đây là sự giác ngộ cơ bản của một người thân làm Phó Tướng.
Đối diện quân doanh là một vùng phế tích đổ nát cháy lụi thê lương, phía bắc quân doanh là một hồ nước, ngăn lửa tràn vào hướng quân doanh, khiến quân doanh may mắn sống sót, nhưng cây cầu ngói đối diện quân doanh thì không có được may mắn đó, đã bị ngọn lửa lớn đốt thành phế tích.
Cao Kiến Công vô tình nhìn về hướng phế tích đối diện, lúc này đã là hoàng hôn, thị giác không được tốt lắm, cả một vùn phế tích được bao phủ bởi một tầng hoàng hôn nhàn nhạt, cách cửa chính quân doanh khoảng hơn tám mươi bước có một đống gạch ngói vỡ, chồng chất giống như núi, cao gần hai trượng, phía trên cùng có mười mấy cây xà nhà cháy đen thui chất ngổn ngang.
Nhưng giữa đống than đen có một bóng đen đang bò lổm ngổm, nhưng nếu như Cao Kiến Công không biết trước chuyện này, y căn bản không nhận ra bên trong còn giấu một người.
Trong lòng Cao Kiến Công có chút khẩn trương, dù sao cũng cách xa tám mươi bước, điều này cần kỹ thuật bắn tên giỏi hơn bình thường, vậy thì chỉ có thể tự mình ra tay rồi.
Cao Kiến Công ra tay là phương án dự phòng của Lý Diên Khánh, nhưng phương án dự phòng này khá mạo hiểm, chỉ dùng khi thực sự cần thiết, chỉ là phòng trường hợp lần tấn công thứ nhất không thành công.
Vì hành động lần này, Cao Kiến Công đã có sự bố trí chặt chẽ, binh sĩ của trạm gác trước quân doanh đều là người của y, không chỉ như vậy, mấy hàng doanh phòng gần cửa lớn của quân doanh nhất cũng là quân đội trực tiếp của Cao Kiến Công, hành động hôm nay chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể thất bại.
- Ha ha! Cao Tướng Quân tiếp đãi là được rồi, không cần ta ra mặt chứ!
Sau lưng truyền tới tiếng cười khô khốc của Vương Đạo Tề.
Vương Đạo Tề cuối cùng cũng ra, Cao Kiến Công trong lòng bỗng căng thẳng, liếc nhanh đống đá vụn đối diện, lập tức cười rạng rỡ tiến lên đón nói:
- Hiếm khi được bách tính khao quân, ta ra mặt có chút không tương xứng với sự ủng hộ của bách tính, vẫn phải Vương Suất ra mặt mới được!
Vương Đạo Tề cảm thấy kỳ lạ, tên Cao Kiến Công này vẫn luôn ăn nói khó nghe, hôm nay ngược lại lời nói mượt mà, hẳn là y muốn cầu cạnh mình. Vương Đạo Tề liếc Cao Kiến Công một cái, thấy nụ cười Cao Kiến Công rất miễn cưỡng, hiển nhiên là đang cố gắng giả bộ, hôm nay khách khí quả nhiên là cần nhờ vả.
Tuy không biết Cao Kiến Công muốn gì ở mình, nhưng tâm tình Vương Đạo Tề cũng không tệ, y sớm đã đợi cơ hội để thu phục tên hỗn xược tự cho mình là đúng này rồi.
Lúc này, hai ông lão khao quân tiến lên khom mình hành lễ,
- Vương Tướng Quân dẫn đầu binh sĩ anh dũng giết địch, bảo vệ gia viên, trong lòng chúng ta vô cùng cảm kích, đây là chút lòng đóng góp của mọi người, số lượng không nhiều nhưng là biểu thị tấm lòng, khẩn cầu Vương Tướng Quân nhận cho!
Vương Đạo Tề mỉm cười,
- Bảo vệ quốc gia là bổn phận của chúng ta, không cần mọi người cảm kích, nhưng tâm ý ta xin nhận, tạ ơn hai vị lão trượng, tạ hơn tất cả hương thân phụ lão!
Mười mấy tên hậu sinh tiến lên dỡ đồ vật xuống, đám người liền cáo từ ra về, Vương Đạo Tề bước tới trước vò rượu, dùng chân đá đá,
- Chuyển đồ về đi, đêm nay cho các huynh đệ cải thiện bữa ăn!
Y vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt mình, y vừa ngẩng đầu, một mũi tên “Phập!” bắn trúng mặt y, Vương Đạo Tề kêu to một tiếng, ngửa mặt ngã xuống.
Mấy tên thân binh sau lưng Vương Đạo Tề nhào lên,
- Đại Soái! Đại Soái!
Lúc này, Cao Kiến Công xông lên quát:
- Nhất định là gian tế Kim Binh, người đâu, nhanh ra phía đối diện bắt hung thủ!
Các binh sĩ nhao nhao chạy về phía đối diện, Cao Kiến Công đẩy mấy tên thân binh ra, đỡ Vương Đạo Tề hô:
- Vương Suất, ngươi sao rồi?
Mũi tên bắn vào chính giữa xương gò má, cắm không phải rất sâu, nhưng
Mũi tên có tẩm độc, gương mặt Vương Đạo Tề đã bắt đầu chuyển thành đen, bờ môi run rẩy nói không ra lời, Cao Kiến Công quay đầu hướng tới mấy tên thân binh Vương Đạo Tề quát:
- Còn không mau đi mời quân y!
Ba tên lính bừng tỉnh, lập tức vội vàng chạy vào quân doanh, Cao Kiến Công lại kêu hai tên thân khác đi vào lấy cáng cứu thương, năm tên thân binh Vương Đạo Tề đều bị đuổi đi, ánh mắt Cao Kiến Công đảo qua bốn phía, đều là người của mình, hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn Vương Đạo Tề.
Vương Đạo Tề lúc này chưa tắt thở, nhìn thấy ánh mắt hung ác cảu Cao Kiến Công, trong mắt y bỗng lộ ra sự sợ hãi vô cùng, muốn giãy dụa nhưng lại bị Cao Kiến Công gắt gao ấn xuống, Cao Kiến Công lập tức cầm mũi tên, hung hăng đâm xuống một cái, mũi tên lập tức xuyên vào hộp sọ, Vương Đạo Tề kêu một tướng thảm thiết, lúc này mất mạng.
Tâm phúc Cao Kiến Công dẫn theo mang Vương Đạo Tề tới doanh trại, rồi phái thủ hại đi thông báo cho mười mấy tên tướng lĩnh tâm phúc của Vương Đạo Tề, chỉ trong chốc lát, quân y vội vàng chạy đến, không đợi quân y vào phòng, Cao Kiến Công kéo y qua một bên, nói khẽ vào tai y:
- Vương Suất đã chết, không cho phép ngươi để lộ tin tức, giả bộ cứu người, nếu không ta sẽ lấy mạnh chó của ngươi!
Quân y bị dọa đến run rẩy,
- Ti chức hiểu rồi!
Cao Tướng Quân đẩy y vào phòng, rồi quay người ngăn lại mấy tên thân binh Vương Đạo Tề,
- Để quân y cứu người, nhiều người sẽ làm chuyện xấu hơn!
Lúc này cửa phòng đã được đóng lại, Chỉ thấy quân y bên trong cao giọng nói:
- Đại Soái còn có hi vọng, không được ai đến quấy rầy ta!
Mấy tên thân binh đều không dám tiến vào, lo lắng chờ đợi ở cửa, không bao lâu, mười ba tên tâm phúc thuộc cấp của Vương Đạo Tề nghe tin vội vàng chạy đến,
- Đại Soái thế nào?
Các tướng lĩnh vội hỏi
Thân binh chỉ vào phòng,
- Vương Quân y đang cứu chữa, không cho phép chúng ta vào quấy rầy, nói là còn có thể cứu!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai phục kích Đại Soái?
Mấy tên Đại Tướng gầm lên hỏi.
Hai tên thân binh vội vàng thuật lại quá trình Chủ Soái bị trúng tên bị thương cho bọn họ, lúc này một tên binh sĩ vụng trộm chạy ra ngoài, thấp giọng nói với Cao Kiến Công:
- Đã đến đông đủ rồi!
Cao Kiến Công gật đầu, ngoảnh đầu vung tay, chỉ thấy từ trong mấy doanh phòng tuôn ra trên trăm tên đao phủ, tiến vào trong sân, trong sân kêu vang thảm thiết, chỉ trong chốc lát đã yên tĩnh trở lại, toàn bộ mười ba tên tướng lĩnh tâm phúc của Vương Đạo Tề đã bị đao phủ giết sạch, không chừa một tên.
- Nổi trống tập kết!
Cao Kiến Công hạ lệnh, tiếng trống tập kết gõ tùng tùng, một vạn binh sĩ trực thuộc của Vương Đạo Tề từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy đến võ đài tập kết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận