Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 775: Thư sinh lầm nước

Chương 775: Thư sinh lầm nướcChương 775: Thư sinh lầm nước
Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn ba vạn kỵ binh một mình xâm nhập, chém giết tới tận huyện Trung Mưu. Gã đã chặn đứng chính xác mười vạn lính mới từ phủ Dĩnh Xương phía bắc lui về. Cùng lúc đó, Đổng Bình cũng dẫn tám vạn lính mới từ Thái châu đi lên phía Bắc, hối hả hướng về huyện Trung Mưu. Một trận đại chiến tiêu diệt Trung Nguyên đang nhanh chóng được kéo màn.
Tri Chính Các trên bàn nghị sự, Bạch Thì Trung, Ngô Mẫn, Tôn Phó, Lý Bang Ngạn, Hà Lật và Đường Khác người vừa thay thế vị trí của tướng quốc Trương Bang Xương.
Đàm phán hỏng bét, toàn bộ sứ giả Tống triều bị bắt làm con tin, chỉ có một mình Cảnh Nam Trọng được thả để đưa tối hậu thư, yêu cầu Tống triều tiếp tục thanh toán năm trăm vạn lượng bạch ngân để tránh chiến tranh vì tiền bạc. Nếu không nước Kim sẽ diệt tận gốc Tống triều.
Sáu tướng quốc bỏ phiếu biểu quyết ngay trong cuộc họp. Đây là đề án do Tôn Phó Phòng ngự sử Đông Kinh khởi xướng.
Quân Kim không đại nam tiến giống trong dự liệu mà chỉ có ba vạn kỵ binh. Điều này liền kích phát kế hoạch lớn trong lồng ngực Tôn Phó. Y muốn tiêu diệt toàn bộ ba vạn Quân Kim đơn tuyến xâm nhập phủ Phủ Khai Phong này, phát động sĩ khí kháng Kim của quân dân Đại Tống.
- Quân Kim kiêu hoành cuồng vọng, một mình dám xâm nhập, phạm vào binh gia tối kỵ. tin tức mới nhất ta nhận được là bên kia Hoàng Hà cũng không có chủ lực quân Kim tập kết. Cho tới bây giờ, phủ Khai Phong cũng chỉ có ba vạn Quân Kim này. Còn binh lực của chúng ta ngoại trừ mười tám vạn quân mới, vẫn còn có bảy vạn quân thủ thành. Đây chính là hai mươi lăm vạn đại quân. Ta đề nghị lấy hai mươi vạn đại quân tham gia hội chiến lần này. Tiêu diệt toàn bộ quân Kim ở huyện Trung Mưu. Điều này chính là có thể thay đổi thế cục đại chiến, cũng là trận chiến khiến Đại Tống ta có thể mở mày mở mặt một cách toàn diện.
Tôn Phó dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào. Rất nhanh, tất cả người tham dự đều bị ảnh hưởng bởi nhiệt huyết này. Ngoài năm danh tướng ra, còn có quan lớn các bộ thị lang, Xu Mật Viện, tổng cộng hơn mười người cùng ở đây thương nghị.
- Xin hỏi Tôn tướng công, chủ tướng hội chiến lần này là người nào?
Binh Bộ Thị Lang Lý Duyệt hỏi.
- Ta sẽ tự mình đảm nhiệm vai trò chủ tướng. Đổng Bình tướng quân cùng Diêu Bình Trọng tướng quân làm tả hữu phó tướng.
- Tôn tướng công ra khỏi thành, quân thủ thành thì tính làm sao?
Xu Mật Viện Đồng tri Trịnh Vọng Chi lại hỏi thêm.
- Quân thủ thành cứ để phó sứ Phòng ngự tạm thời thống lĩnh. Có năm vạn quân đội thủ thành, có thể bảo vệ thành trì vô sự.
Tôn Phó thấy Bạch Thì Trung dường như có lời muốn hỏi, nhân tiện nói:
- Bạch tướng công có nghi vấn gì?
Bạch Thì Trung chậm rãi nói:
- Ta cũng chỉ muốn biết, thái độ của quan gia với việc này?
- Quyết định là do Tri Chính Đường, sau khi thông qua đề án, ta và Hà Tướng công sẽ bẩm báo quan gia, thỉnh cầu quan gia phê chuẩn.
Lần này Tôn Phó rút kinh nghiệm từ mấy lần trước giáo huấn trước. Y không tiếp tục để Triệu Hoàn tham dự ở trước giai đoạn quyết sách mà chủ định cùng thương lượng với nhóm Tri Chính đường, lục bộ và Xu Mật Viện, sau đó mới báo thiên tử Triệu Hoàn phê chuẩn.
Bạch Thì Trung gật gật đầu, nói:
- Ta hoàn toàn đồng ý với phương án này. Có điều cân nhắc thủ thành không phải là Binh chi đạo. Kẻ làm binh thì phải kiêm cả công lẫn thủ. Công phải chủ động, công mà không thắng mới tính tới thủ thế. Còn chỉ biết tới phòng thủ, thì chỉ có là kẻ tự ti. Quân tâm đê mê, sĩ khí không phấn chấn, dù có trăm vạn đại quân thì cũng làm được gì?
Bạch Thì Trung lại nhịn không được hung hăng mỉa mai Lý Diên Khánh một tiếng. Lý Diên Khánh cực lực chủ trương thủ thành phòng ngự, kiên quyết phản đối quyết đấu với quân Kim ở đồng bằng. Điều này đã khiến rất nhiều quan viên cảm thấy bất mãn. Lúc trước còn tính binh lực không bằng đối phương, thủ thành không chiến còn nói còn nghe được. Hiện tại quân Tống cơ hồ là gấp mười lần so với quân Kim. Giờ còn cường điệu hơn thủ thành, điều này khiến quần thần cảm giác khinh thường đối với hắn hết sức sâu sắc.
Cho nên khi Tôn Phó đưa ra phương án hội chiến tiêu diệt đã đạt sự nhất trí tán thành của tất cả mọi người tham dự. Toàn bộ năm danh tướng Tri chính đường nước bỏ phiếu thông qua đề án của Tôn Phó.
Tôn Phó và Hà Lật lập tức chạy tới ngự thư phòng, trình lên Triệu Hằng quyết nghị Tri chính đường.
Triệu Hằng xem hết quyết nghị, trầm tư chốc lát nói:
- Có trưng cầu qua ý kiến Lý Thiếu bảo bảo không?
Nói tới Lý Diên Khánh, sắc mặt cả Tôn Phó với Hà Lật đều đồng loạt âm trầm. Tôn Phó đương nhiên đã hỏi qua Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh chỉ trả lời y bằng bốn chữ: “Đàm binh trên giấy”. Điều này thực sự khiến Tôn Phó rất bực.
Tôn Phó và Hà Lật nhìn nhau. Hà Lật lắc lắc đầu nói:
- Lý Thiếu bảo vẫn giữ nguyên ý kiến đối với phương án này.
- Tại sao?
Triệu Hoàn nhướng mày. Gã cũng rất tán thành phương án này, nhưng vì sao Lý Diên Khánh không tán thành?
Tôn Phó lạnh lùng nói:
- “Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính” (không ở vị trí đó thì sẽ không suy nghĩ về việc đó). Lý Thiếu bảo là Lễ bộ Thượng thư, đương nhiên không có ý đưa ra ý kiến đối với việc quyết định quân sự của Tri chính đường. Nếu như hắn đảm nhiệm chức Phòng ngự sử, vi thần tin tưởng hắn sẽ người đầu tiên chủ trương đưa quân ra khỏi thành.
Hà Lật lại nói:
- Cái này không chỉ có là Tri Chính đường quyết định, còn có lục bộ và Xu Mật Viện chúng ta đều trưng cầu ý kiến, tất cả mọi người đều nhất trí đồng ý cùng Quân Kim hội chiến.
Triệu Hoàn lại nhìn đề án một lần nữa. Y cũng bị lây nhiệt huyết của hội chiến quyết nghị đầy. Hắn đập đập mấy quyền trên bàn, nghiêm nghị nói:
- Địch yếu ta mạnh, trận chiến này có thể thực hiện. Nếu không cho Quân Kim một chút bài học. Bọn hắn còn thật sự cho rằng Đại Tống ta là dê béo d đang đợi làm thịt ư?
Triệu Hoàn cầm bút son phê một chữ lớn “Chuẩn” ngay trên quyết nghị.
- Trẫm chờ mong tin tức tốt từ Tôn tướng công!
…….
Lý Diên Khánh lúc này lại đang ở trên phủ Tông Trạch. Tông Trạch bị liên lụy trong vụ án Lý Cương cũng bị đưa về chức quan nhàn tản. Hiện y cũng đang nhàn rỗi ở trong nhà. Có điều bởi vì Nước Kim thất tín, đàm phán tan vỡ, Triệu Hoàn dần dần chuyển thành phái chủ chiến nên giờ y lại được Triệu Hoàn bắt đầu trọng dụng. Y được phong làm Đô Binh mã sứ của hai nhánh Đông Kinh, thay Chủng Sư đạo giữ vị trí tướng quân của hai nhánh quân này.
Tông Trạch đã thu thập xong hành lý chuẩn bị xuất phát, Lý Diên Khánh đặc biệt tới tiễn y.
- Lý Thiếu bảo thật không coi trọng lần hội chiến này?
Tông Trạch trầm giọng hỏi.
Lý Diên Khánh lắc đầu, nói:
- Tôn Phó là kẻ thư sinh ngộ quốc điển hình (chỉ kẻ chỉ biết trên sách vở), không biết về binh còn tự cho là biết. Y coi quân Kim như bia sao. Cứ tưởng là Quân Kim sẽ ngồi xổm ở nơi đó chờ y điều binh khiển tướng đi vây quanh. Thật tình không hiểu đây là kế sách người Kim dụ Binh, cố ý yếu thế, dẫn quân Tống mắc câu.
Tông Trạch cũng thở dài, nói:
- Nhưng quân Kim chỉ có ba vạn kỵ binh thôi! Làm sao có thể chiến đấu với quân Tống. Bọn chúng cơ động và tốc độ cao, chờ khi quân Tống tập kết, bọn hắn đã nhảy ra vòng vây, không biết tung tích.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Chỉ sợ Tông lão tướng quân vẫn còn xem thường Quân Kim.
Tông Trạch khẽ giật mình, hỏi:
- Nói vậy là có ý gì?
- Ta cho rằng đây là một trận chiến công phu do nước Kim tỉ mỉ bày ra. Bọn chúng muốn lấy ba vạn thiết kỵ Nữ Chân tinh nhuệ nhất đến triệt để phá hủy ý chí chống cự của Đại Tống. Ta hiểu rất rõ Hoàn Nhan Tà Dã. Con người này thường dùng một câu, công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách. Trận chiến này chính là thể hiện cụ thể câu nói này của y.
Tông Trạch lập tức có chút lo lắng, nói:
- Lý Thiếu bảo, không bằng chúng ta cùng trình thư cho quan gia, đề nghị quan gia hủy bỏ hội chiến lần này!
Lý Diên Khánh vẫn lắc đầu một cái, nói:
- Tôn Phó sở dĩ để cả lục bộ cùng Xu Mật Viện đều đến Tri Chính đường tham dự nghị sự, chính là muốn được ủng hộ trên phạm vi rộng nhất. Trên thực tế, y cũng thực hiện mưu đồ. Dường như không có người phản đối hội chiến phương án của hắn. Hơn thếi quan gia cũng đã phê chuẩn. Giờ chúng ta phản đối chẳng những không có bất cứ ý nghĩa gì, ngược lại sẽ làm Đại Tống thiếu đi hai người thu thập tàn cuộc.
Ta đã nghĩ thông suốt, Phượng Hoàng dục hỏa mới có thể trùng sinh. Đại Tống trăm năm thối nát kéo dài đã lâu, nhất định phải phá bỏ hết các mối dây dưa rồi mới có thể đứng thẳng một lần nữa. Đây là quỹ đạo tất yếu của lịch sử. Chúng ta không cần quá can thiệp. Chỉ cần chúng ta có một trái tim muốn xây dựng lại sơn hà là đủ rồi.
Tông Trạch yên lặng gật đầu, lão bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Diên Khánh chăm chú rồi nói:
- Diên Khánh, cùng ta cùng đi Kinh Đông tây lộ đi! Ở lại kinh thành, ngươi sẽ trở thành chú dê thế tội cuối cùng. Nếu Tôn Phó binh bại, phe đầu hàng tất nhiên sẽ ngóc đầu trở lại. Ta lo lắng ngươi sẽ bị bọn chúng giao cho người Kim cầu hoà.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Những thứ này ta đều đã nghĩ đến, ta tính toán cả, tuyệt sẽ không để bọn hắn đạt được gian kế.
- Liền sợ quan gia cũng đồng ý với ý kiến thối nát của bọn chúng!
- Chuẩn bị của ta không phải là chuẩn bị bình thường. Kể cả quan gia có đáp ứng cũng vô dụng.
Tông Trạch cũng thầm đoán được chuẩn bị phía sau của Lý Diên Khánh. Nhưng y cũng không bóc toạc ra mà cười nói:
Nếu ngươi đã nói như vậy, ta an tâm rồi!
Lúc này, một đám dân chúng đẩy lương xe vội vàng từ đi qua ngay trước cổng chính. Tông Trạch nhìn thoáng những người dân này, bất giác dài thở dài, nói:
- Chiến tranh xảy ra cuối cùng, đáng thương chỉ là bách tính a!
Lý Diên Khánh trầm mặc chốc lát nói:
- Ta sở dĩ quyết định ở lại kinh thành cũng không phải là vì chính ta, chính là vì bảy mươi vạn bách tính kinh thành. Chỉ cần ta Lý Diên Khánh ở kinh thành một ngày, liền tuyệt sẽ không để bọn họ thành thịt dưới tay bọn đồ tể người Kim.
Tông Trạch vỗ vỗ bả vai Lý Diên Khánh, nói:
- Nước mất nhưng giang sơn vẫn còn. Cứ như ngươi nói, Đại Tống vẫn là cần những người như chúng ta đây nguyện ý đứng ra thu thập tàn cuộc. Ngươi bảo trọng nhé!
Nói xong, Tông Trạch đi ra đại môn, trở mình lên ngựa, nói với mười mấy tên thủ hạ:
- Chúng ta đi!
Tông Trạch mang theo tùy tùng giục ngựa hướng cửa thành đông chạy gấp. Lý Diên Khánh yên lặng nhìn theo rồi hai tay ôm quyền, thi lễ một cái thật sâu về hướng bóng lưng của y.
……
Canh năm ngày hôm sau, Tôn Phó tự mình dẫn hai vạn quân đội ra phía tây của Tân Trịnh môn, trùng trùng điệp điệp thẳng hướng huyện Trung Mưu. Còn Đổng Bình dẫn tám vạn đại quân cũng đã tới một trăm hai mươi dặm bên ngoài huyện Hàm Bình phía nam kinh thành, đang gia tốc hướng về huyện Trung Mưu.
Theo phương án của Tôn Phó, hội chiến lần này sẽ lấy huyện Trung Mưu phía tây Bạch Thương trấn làm trung tâm. Phía sau quân Kim là sông Biện, không sợ bọn chúng phá vây tiến lên phía bắc. Quân đội Diêu Bình Trọng phụ trách phía tây và phía nam. Bản thân Tôn Phó và quân đội Đổng Bình phụ trách phía đông và một phần mặt phía nam. Như vậy tấn công ba mặt trong phạm vi hẹp, Quân Kim căn bản không thể mở được ưu thế tấn công của kỵ binh.
Tôn Phó có lòng tin một trận chiến có thể tiêu diệt toàn bộ ba vạn Quân Kim.
Tôn Phó dẫn hai vạn quân đội là vốn là quân của Diêu Bình Trọng. Đội quân này ban đầu là quân đội vùng ven của Trần Châu, Thái Châu và phủ Khai. Trong lần thứ nhất Đông Kinh vây thành, Diêu Bình Trọng được phong làm Tứ Bích tuần kiểm sứ, dẫn ba vạn quân đội phụ trách thành nội trị an cùng duy trì trật tự, không tham dự cuộc chiến giữ thành. Nhiệm vụ giữ thành lúc đó thuộc về quân Kinh Triệu của Lý Diên Khánh và quân Tân Bắc của Đổng Bình.
Lần này Diêu Bình Trọng dẫn một vạn quân đội đi phủ Dĩnh Xương huấn luyện tân binh. Mặt khác hai vạn người do bộ tướng Trương Khúc dẫn dắt để lại trong thành cũng vừa hay bị Tôn Phó đưa ra tham dự lần hội chiến này.
Hai vạn đại quân đi nhanh suốt đến tận giữa trưa. Cách huyện Trung Mưu còn ba mươi dặm thì cả mặt đất bỗng nhiên chấn động. Chỉ thấy bầu trời xa xa đã biến thành màu vàng đen giống hệt bão cát tiến đến. Các binh sĩ thả chậm bước chân, hoảng sợ nhìn về phía cơn lốc đen đang cuộn tới.
Tôn Phó bỗng nhiên hiểu ra.
- Trời đất ơi!
Y kinh hô một tiếng rồi quay đầu hét lớn:
- Chuẩn bị nghênh chiến! Nghênh chiến!
Nhưng không có binh sĩ nào chịu nghe mệnh lệnh của y. Hai vạn quân đội quay đầu phi nước đại. Bộ tướng Trương Khúc lôi kéo chiến mã của Tôn Phó bỏ chạy về hướng Bắc sông Biện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận