Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1033: Nội chiến bộc phát

Chương 1033: Nội chiến bộc phátChương 1033: Nội chiến bộc phát
Đánh lâu bất lợi, tất sinh nội hoạn. Câu danh ngôn này không quan trọng dùng ở quân đội nào cũng đều có hiệu quả, Kim binh cũng như vậy. Hoàn Nhan Tà Dã công thành Đại Danh lâu mà không hạ, thương vong thảm trọng, đã khiến cho các bộ lạc bao gồm bộ lạc Nữ Chân bất mãn mạnh mẽ.
Hoàn Nhan Tà Dã bệnh không dậy nỏi bởi nội ưu ngoại hoạn, cuối cùng chết bệnh dưới thành Đại Danh.
Khi Hoàn Nhan Tà Dã chết bệnh, mâu thuẫn nội bộ của Kim binh cũng bắt đầu kích thích, mâu thuẫn của Hoàn Nhan Tông Phụ và Hoàn Nhan Đồ Mẫu đã công khai hóa. Rút khỏi Hà Bắc hay không vốn là căn nguyên mâu thuẫn của hai người, nhưng hiện giờ tranh đoạt quyền chủ đạo quân đội lại trở thành mâu thuẫn mới của hai người.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu tư lịch sâu, địa vị cao, được sự ủng hộ của phe phái Hoàn Nhan Tà Dã và các bộ lạc Bột Hải Cao Ly. Quan trọng hơn là, Hoàn Nhan Đồ Mẫu không phải phe phái Hoàn Nhan Tà Dã, gã là Lang Chủ Kim quốc phái tới thay thế Hoàn Nhan Tà Dã. Khi Hoàn Nhan Tà Dã qua đời, Hoàn Nhan Đồ Mẫu đương nhiên cho rằng mình hẳn là nhận lấy đại quyền.
Huống chi gã còn nhận được sự ủng hộ của hai bộ lạc lớn Bột Hải và Cao Ly, chẳng qua nguyên nhân thực sự hai bộ lạc này ủng hộ Hoàn Nhan Đồ Mẫu, lại là phương án ‘Lấy đi chiến lơi phẩm thuộc về mình’ mà Hoàn Nhan Đồ Mẫu đưa ra, phương án này chính là toàn diện đánh cướp Hà Bắc, sau đó rút lui về phía bắc.
Hoàn Nhan Tông Phụ lại là Phó Soái do Hoàn Nhan Tà Dã bổ nhiệm, là chủ tướng tấn công, nhân vật số hai trong quân đội, thuộc về dòng chính của Hoàn Nhan Tà Dã. Hoàn Nhan Tông Phụ trung thành quán triệt di lệnh của Hoàn Nhan Tà Dã, lập tức từ bỏ Hà Bắc rút về Phủ Yến Sơn.
Nhưng phương án này lại bị đa số người chống lại, bao gồm chính bộ lạc của Hoàn Nhan Tà Dã cũng phản đối phương án này, họ cũng yêu cầu mạnh mẽ phải nhận được chiến lợi phẩm đền bù.
Chẳng qua Hoàn Nhan Tông Phụ cũng không bị cô lập hoàn toàn, gã ngoại trừ nhận được sự ủng hộ của quân đội bộ lạc mình, còn nhận được sự ủng hộ của người Khiết Đan và người Hề.
Trong chiến dịch tiến đánh Phủ Đại Danh này, Khiết Đan và người Hề thương vong thảm trọng, hai vạn năm ngàn người Khiết Đan và người Hề hiện giờ chỉ còn không tới một vạn người, trong lòng họ chỉ muốn quay về, kiên quyết ủng hộ phương án lập tức rút lui về Phủ Yến Sơn của Hoàn Nhan Tông Phụ.
Trong đại trướng trung quân, Hoàn Nhan Tông Phụ nhìn hằm hằm nói:
- Hai mươi lăm vạn đại quân quân Tống đã bắt đầu qua Hoàng Hà, quân Tống Hà Đông cũng nhìn chằm chằm Hà Bắc, lúc này ngươi không rút quân đội về Yến Sơn, còn muốn tiếp tục lưu lại Hà Bắc, ngươi sẽ chôn vùi toàn quân!
Hoàn Nhan Đồ Mẫu cũng cả giận nói:
- Ngươi biết cái gì, Lang Chủ đã từng có hứa hẹn rõ ràng với Bột Hải bộ và Cao Ly, lần này họ xuất binh tướng tùy ý họ bắt nô lệ và tài phú tại Hà Bắc, Bột Hải bộ và Cao Lý mới bằng lòng phái binh hai vạn của mình xuôi nam theo chúng ta. Hiện giờ ngươi vứt bỏ Hà Bắc trở về, ngươi hỏi họ có làm hay không? Ngươi khiến Lang Chủ thất tín, minh ước này còn cần hay không?
Hoàn Nhan Đồ Mẫu ném mật chỉ của Lang Chủ Kim quốc Hoàn Nhan Thịnh tới trước mặt gã:
- Đây là ý chỉ của Lang Chủ, tự ngươi nhìn đi!
Hoàn Nhan Tông Phụ không quan tâm ý chỉ trên mặt đất, gã cắn răng nói:
- Trước khi Đô Nguyên Soái chết bệnh liên tục nói với ta, muốn chúng ta rút quân, đây là mệnh lệnh sau cùng của Đô Nguyên Soái, ngươi dám không phục tùng?
Hoàn Nhan Đồ Mẫu lạnh lùng nói:
- Đô Nguyên Soái qua đời quả thực kỳ quặc, ta hỏi qua quân y và thân binh, họ đều nói Đô Nguyên Soái chống đỡ một hai tháng không có vấn đề, nhưng ngươi tiến vào đại trướng, Đô Nguyên Soái liền qua đời, quả thực khiến người ta hoài nghi, chuyện này ta sẽ thật lòng báo cáo với Lang Chủ!
Hoàn Nhan Tông Phụ giận tím mặt:
- Ngươi nói là ta hại chết Đô Nguyên Soái?
- Khó nói, ngươi một lòng muốn cướp quân quyền của Đô Nguyên Soái, khó đảm bảo ngươi không có mang sát cơ trong lòng.
Hoàn Nhan Tông Phụ giận điên lên, rút kiếm bổ tới Hoàn Nhan Đồ Mẫu. Hai tên đại tướng vội ôm lấy gã:
- Phó Soái, không thể!
Hoàn Nhan Đồ Mẫu cũng giận dữ, rút kiếm ra quát:
- Hoàn Nhan Đồ Mẫu ta cũng từng giết hổ, đấu thắng gấu, ta lại sợ ngươi sao?
- Thả ta ra, ta muốn giết tên vương bát đản này!
Hai tên đại tướng liều mạng giữ chặt hai người họ, đẩy Hoàn Nhan Tông Phụ ra khỏi đại trướng. Hoàn Nhan Tông Phụ xoay người lên ngựa chạy tới quân doanh của mình, trên đường đi gặp Chủ tướng Khiết Đan Gia Luật Phong và chủ tướng người Hề Tiêu Kiên Thạch.
Gia Luật Phong thấy mặt mũi Hoàn Nhan Tông Phụ tràn ngập vẻ giận dữ, liền hỏi:
- Phó Soái, xảy ra chuyện gì?
- Hiện giờ ta lập tức rút về phía bắc, các ngươi đi theo ta hay là lưu lại?
Gia Luật Phong thở dài:
- Trong lòng các huynh đệ chỉ muốn trở về, đâu còn muốn lưu lại, ta nguyện theo Phó Soái trở về phía bắc.
- Vậy còn người Hề?
Hoàn Nhan Tông Phụ lại hỏi Tiêu Kiên Thạch.
Tiêu Kiên Thạch ôm quyền nói:
- Ta đã quyết định rời đi!
- Được! Lập tức thu thập chiến mã bắc thượng, một khắc cũng không thể chậm trễ.
Ba người đều quay đầu ngựa trở về doanh mình. Chỉ không tới nửa canh giờ, Hoàn Nhan Tông Phụ liền dẫn một vạn quân đội bộ lạc của mình, cùng chín ngàn quân đội Khiết Đan và người Hề rời khỏi đại doanh, nhanh chóng bắc thượng.
Tin tức nhanh chóng truyền tới tới Hoàn Nhan Đồ Mẫu. Hoàn Nhan Đồ Mẫu cười lạnh một tiếng:
- Ta chỉ sợ hắn không đi, công nhiên trái với ý chỉ của Lang Chủ, trở về để hắn giải thích với Lang Chủ đi!
Đẩy Hoàn Nhan Tông Phụ rời đi, Hoàn Nhan Đồ Mẫu liền biến thành Thống soái trên thực tế, gã lấy Kim lang đầu lệnh vỗ lên bàn một cái, ra lệnh:
- Truyền lệnh Vạn phu trưởng các bộ, tới đại trướng trung quân nghe lệnh!
Đây là thời khắc các bộ Nữ Chân và các bộ lạc Bột Hải Cao Ly chờ mong đã lâu. Khi Hoàn Nhan Đồ Mẫu hạ lệnh cướp giật người cửa Hà Bắc rồi bắc thượng, trong đại doanh Kim binh một mảnh vui mừng.
Vào lú ban đêm, các bộ Kim binh xuất động, chạy về các huyện thành khác của Phủ Đại Danh bên ngoài thành Đại Danh, các vùng Ân Châu, Bác Châu, Minh Châu, Phủ Tuy Đức, bắt đầu đánh cướp nhân khẩu tài vật trắng trợn, phóng hảo đốt thành, toàn bộ đông nam Hà Bắc rơi vào cảnh mưa gió thê thảm.

Cao Khánh Duệ đã hoàn toàn bị biên giới hóa, năm vạn đại quân gã dẫn xuôi nam Phủ Đại Danh lúc trước, vốn muốn cướp Phủ Đại Danh làm đô thành mới của mình, nhưng tình thế phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của gã. Kim binh xuôi nam chiếm cứ quân lương và quân doanh của họ, còn bức bách họ không ngừng công thành. Binh lực Ký quân cũng chỉ còn lại hai vạn người, bị ép năm mươi người ở một đại trướng, ăn cực kỳ tồi, không chỉ là lương thực thô, lại còn được lửng dạ.
Về phần quân bổng, càng không cần suy nghĩ, Cao Khánh Duệ đã nợ ba tháng quân bổng. Vốn đáp ứng đánh hạ thành Đại Danh cùng nhau bù đủ, hiện giờ thành Đại Danh không công phá nổi, Cao Khánh Duệ cũng thề thốt không còn nhắc tới chuyện quân bổng, ngay cả tâm tư qua loa cũng không có, điều này khiến trong lòng mọi người tràn ngập tuyệt vọng.
Ký quân lòng quân tan rã, sĩ khí xuống thấp, nếu không phải bị Kim binh giám thị nghiêm mật, họ đã sớm đào vong quy mô lớn.
Quân đội Nữ Chân và các bộ lạc Bột Hải Cao Ly đều ra ngoài đánh cướp tài vật và nô lệ, Ký quân lại phụng lệnh tiếp tục vây khốn thành Đại Danh.
Đồng thời còn có năm ngàn Kim binh lưu lại, nhiệm vụ của họ là trông coi đại doanh quân lương, cũng giám thị Ký quân.
Trong một tòa đại trướng, mười mấy tên đại tướng Ký quân tập trung một chỗ uống rượu, họ quần tình xúc động, mắng to Kim binh coi họ như súc sinh.
- Vốn tưởng rằng Kim binh sẽ thực sự giao Hà Bắc cho chúng ta, hiện giờ xem ra là si tâm vọng tưởng. Nghĩ lại cũng quá ngu, tảng mỡ dày như vậy, Kim binh sao có thể giao cho chúng ta?
- Phi! Còn muốn thống trị Hà Bắc, nằm mơ đi! Hiện giờ ngay cả quân bổng cũng không cho.
- Không thể nào!
Mấy tên tướng lĩnh đều hoảng sợ:
- Bọn họ chỉ biết Kim binh sẽ phát quân bổng thiếu nợ cho họ, đây chính là một hai trăm quan nha!
Tướng lĩnh hạ giọng nói:
- Các ngươi còn không nhìn ra sao? Kim binh là muốn cướp sạch Hà Bắc, sau đó rút về hang hộ, họ sẽ cho chúng ta tiền cướp được sao? Nằm mơ đi! Nói không chừng cuối cùng coi chúng ta là dê thế tội, họ về hang ổ, chúng ta làm sao bây giờ? Quân Tống sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
Các tướng lĩnh suy nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng sợ, vội vàng náo loạn:
- Đi tìm Vương gia đi, bọn họ nhất định phải cho chúng ta một công đạo.
Mười mấy tên tướng lĩnh mượn lực rượu chạy tới vây quanh đại trướng Cao Khánh Duệ. Đại tướng làm dấy lên sự sợ hãi của mọi người là Chu Năng, gã lập tức phái người bí mật báo cáo tình hình trong thành, quân đội sắp bất ngờ làm phản.
Lúc này Yến Thanh đứng ở đầu tường, yên lặng nhìn quân doanh cách vài dặm. Gã đương nhiên biết Kim binh đã chia đi cướp đoạt các Châu Huyện khác. Làm người Phủ Đại Danh, trong lòng gã tràn ngập lửa giận đối với điều này, nhưng làm quân nhân, gã nhất định phải lấy đại cục làm trọng, gã không thể vì lửa giận của mình mà vứt bỏ thành Đại Danh. Huống chi, trong thành Đại Danh còn có gần trăm vạn bách tính thực hành vườn không nhà trống tập trung lại, gã nhất định phải cam đoan sự an toàn của trăm vạn dân chúng này.
Chẳng qua, hai ngày trước Yến Thanh được Đô Soái trao quyền, cho phép gã xem thời cơ xuất kích, cho gã quyền tự chủ xuất kích, ở mức độ nào đó mà nói, Yến Thanh đã hoàn thành sứ mệnh kiềm chế Kim binh của gã.
Lúc này, một tên binh lính chạy tới như bay, quỳ một chân xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Thống, Chu Năng phái người tới.
- Dẫn gã tới gặp ta !
Một lát, một tên binh lính bị dẫn tới, khom người nói:
- Yến tướng quân, mười mấy tướng lĩnh đi tìm Cao Khánh Duệ đòi giải thích, Cao Khánh Duệ vừa ổn định đại tướng, nhưng lại vừa phái người đi thông báo Kim binh tới trấn áp, Ký quân sắp bộc phát làm phản bất ngờ.
Yến Thanh đương nhiên biết quân đội của Cao Khánh Duệ đã ở vào một loại trạng thái cực hạn, lúc nào cũng có thể bùng nổ. Chu Năng xin hàng với mình cũng không kỳ quái, gã liền hỏi:
- Nếu như bất ngờ làm phản sẽ có tín hiệu gì?
- Tướng quân nhà ta nói, nếu như bất ngờ làm phản, hắn sẽ dẫn quân đốt đại trướng trung quân của Cao Khánh Duệ.
Yến Thanh gật đầu, quay người nhìn lại đại trướng trung quân của Ký quân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận