Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 800: Đại chiến sinh tử (ba)

Chương 800: Đại chiến sinh tử (ba)Chương 800: Đại chiến sinh tử (ba)
Dẫn đầu trận vẫn là tộc Bột Hải của quân Kim. Đây là quân đội hung hãn chỉ đứng sau tộc Nữ Chân của quân Kim. Hoàn Nhan Tà Dã sắp xếp bọn họ đánh đầu không phải là do sức chiến đấu của bọn họ vô cùng cường hãn, mà là bệnh dịch trong doanh trại của quân Bột Hải là nghiêm trọng nhất, đã có hơn hai ngàn người bị nhiễm bệnh ngã xuống, hơn một trăm bảy mươi người tử vong. Hoàn Nhan Tà Dã muốn trước khi bọn họ hoàn toàn bị bệnh dịch thôn tính, thì dùng bọn họ tiêu hao trên chiến trường.
Quân Bột Hải tiếp nhận trọng trách xung phong đầu trận, cũng nhận được hứa hẹn của Nguyên Soái, sau khi phá thành thì bọn họ trước được ở trong hoàng cung nửa ngày.
Dã tính của hai vạn quân Bột Hải bị kích thích, bọn họ liều lĩnh lao lên đầu tường thành. Lúc này, máy ném đá trên đầu thành bắt đầu hoạt động, chiếc cán dài vung lên mấy chục quả chấn thiên lôi bay về hướng đám đông.
Sau khi Lý Diên Khánh phát hiện quân Kim đã nắm được kỹ xảo tránh chấn thiên lôi, hắn cũng nghĩ ra kế sách ứng phó, cho đoạn dây đỏ lùi xuống một tấc, như vậy, hầu hết chấn thiên lôi sẽ phát nổ trước trên đầu của quân Kim. Lực công kích của những tấm sắt vỡ cũng sẽ được nâng lên, nếu không, chấn thiên lôi nổ trên mặt đất, quân dịch cùng lắm chỉ bị ảnh hưởng bởi sóng xung kích, miếng sắt gần như không thể đả thương được bọn chúng.
Chấn thiên lôi xé gió bay tới, binh lính chuyên quan sát chấn thiên lôi hét lên một tiếng, các binh sĩ nhao nhao nằm xuống, hai tay che lỗ tai, dùng khiên che những vị trí hiểm yếu.
‘Ầm, ầm! ’ một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trên đầu quân Kim, bên trong tiếng nổ lẫn tiếng kêu thảm thiết của vô số binh sĩ. Khiên mặc dù che được những vị trí hiểm yếu trên người, nhưng từ phần eo trở xuống hầu như đều bị lộ ra, rất nhiều binh sĩ bị tấm sắt nhỏ bé đánh trúng chân, đau đớn hét lên thảm thiết.
Một lần bạo tạc liền có hơn hai ngàn người bị tấm sắt đánh trúng, tỷ lệ thương vong tăng lên gấp ba lần so với trước. Mặc dù chỉ là vết thương nhẹ, không cần lui xuống nghỉ ngơi, nhưng dù sao cũng là bị thương ở chân, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chiến đấu bước tiếp theo.
Sau mấy lượt bạo tạc, quân Kim đã bị thương gần năm ngàn người, hầu hết đều là vết thương nhẹ. Lúc này, chủ lực quân Kim đã đánh đến dưới chân thành.
Trên đầu thành, hàng ngàn mũi tên bay xuống như mưa, quân Kim nhanh chóng cầm khiên ngăn cản. Những tấm khiên này đến từ Liêu Quốc, khiên gỗ có hai lớp da trâu, nhẹ nhàng chắc chắn, có thể ngăn cản các mũi tên ngoại trừ sàng nỏ và thần tí nỗ. Nhưng rất nhiều tấm khiên đã bị ảnh hưởng từ đợt tấn công của chấn thiên lôi, bên trong đã có vết nứt, dẫn đến rất nhiều tấm khiên trở lên vô tác dụng, bị những mũi tên nặng nề xuyên qua. Nhất thời, vô số người bị trúng tên ngã xuống đất, tiếng kêu bi thương nổi lên bốn phía.
Hoàn Nhan Lâu Thất từ xa nhìn thấy cung tiễn sắc bén của quân Tống, sĩ khí quân Kim bị dập tắt không ít, y lập tức ra lệnh:
- Nổi trống trợ uy!
“Đông! Đông! Đông! Đông!“tiếng gõ trống vang lên kịch liệt.
Ngay sau đó, mấy trăm tiếng tù và được thổi lên, tiếng kèn trầm thấp vang lên khắp trận địa, quân Kim nhận được cổ vũ thúc chiến, bắt đầu không màng thương vong ra sức xung kích, lắp tấm gỗ trên sông hộ thành, thang công thành được dựng lên đến đầu thành. Quân Bột Hải nhảy lên, hung hãn trào dâng lên đầu tường thành, coi thường cái chết.
Nhưng nghênh đón quân Kim là từng cây gỗ lớn lăn xuống, mỗi cây nặng đến hai ba mươi cân, nặng nề nện xuống từ trên đầu tường thành cao mấy trượng. Quân Kim dùng khiên chống đỡ nhưng sức người bọn chúng không thể chống đỡ được uy lực cực lớn, lập tức xương bị gãy đoạn, cả người bị bay ra khỏi thang, rơi xuống sông hộ thành bên dưới.
Ngay sau đó, thanh gỗ thứ hai cũng được lăn nện xuống, binh sĩ phía dưới không chịu nổi sự công kích của gỗ lăn, kêu thảm và ngã xuống thang. Nhưng gỗ lăn và đá không đẩy lùi sát khí của quân Kim, sau khi mất hơn hai ngàn binh sĩ bị đập ngã thương vong, quân Bột Hải trên thang cũng dần dần áp sát gần đầu tường.
Hoàn Nhan Tà Dã mặt không đổi sắc nhìn đại chiến trên đầu thành, tướng lĩnh và thân binh bên cạnh biết y tâm trạng không tốt, không ai dám bước lên quấy rầy y. Lúc này, một đội kỵ binh lao đến từ đằng xa, bọn họ hỏi thăm một chút, binh lính liền chỉ về hướng Hoàn Nhan Tà Dã, kỵ binh lập tức chạy đến.
- Đô Nguyên Soái, hình như Lang Chủ phái người đến!
Một thân binh bên cạnh cuối cùng cũng ở một bên thấp giọng nhắc nhở.
Hoàn Nhan Tà Dã sững sờ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy tên kỵ binh đang đi về phía y. Y lập tức nhận ra kỵ binh dẫn đầu, thủ lĩnh thị vệ bên người của Lang chủ Hoàn Nhan Lỗ Hãn. Xét theo bối phận, cũng là cháu họ hàng xa của y.
- Lỗ Hãn, sao ngươi lại đến đây?
Hoàn Nhan Tà Dã tiến lên hỏi.
Hoàn Nhan Lỗ Hãn thi lễ trên ngựa:
- Tham kiến Đô Nguyên Soái!
- Không cần phiền toái như vậy, nói mau, có chuyện gì?
Hoàn Nhan Lỗ Hãn không do dự, y lấy một quân lệnh Kim lang đầu từ trong ngực ra:
- Truyền khẩu dụ của Lang Chủ!
Quân lệnh Kim lang đầu là lệnh của Thiên Tử nước Kim, tương đương với Thiên Tử giá lâm, ở nước Kim có vị trí vô cùng cao, cho dù là quân chính đều phải nghe lệnh.
Hoàn Nhan Tà Dã giật mình, lập tức xoay người xuống ngựa, quỳ xuống nghe lệnh. Trong lòng thầm nghĩ, Kim lang đầu xuất hiện, sự tình chỉ e có chút phiền phức.
Hoàn Nhan Lỗ Hãn cất cao giọng nói:
- Quân Kim nam chinh đã lâu, binh khốn ngựa mệt, thương vong vô số, Kim quốc tài lực khó chống, ra lệnh tạm dừng tấn công Tống đô, đại quân lập tức qua Hà Bắc thượng, không được kéo dài. Lĩnh chỉ!
Hoàn Nhan Tà Dã cau mày, y cảm giác ở đây có lời không nói. Y dập đầu hành lễ, tiếp nhận Lang đầu lệnh.
Hoàn Nhan Tà Dã lập tức đứng lên, quay người lên ngựa;
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Thực ra là vì chuyện ôn dịch.
Hoàn Nhan Lỗ Hãn lạnh lùng nói.
Hoàn Nhan Tà Dã giật mình, rõ ràng mình đã phong tỏa tin tức, tại sao Lang Chủ lại biết, ai đã tiết lộ bí mật?
Hoàn Nhan Tà Dã không tự chủ nhìn về phía thân vệ và tướng lĩnh bên cạnh. Sự phẫn nộ trong lòng y bốc lên, không ngờ có người sau lưng bán rẻ y.
Hoàn Nhan Lỗ Hãn bình tĩnh nói:
- Đô Nguyên Soái không cần tức giận. Đây là đại sự, Lang Chủ không thể không biết.
Hoàn Nhan Tà Dã thầm thở dài trong lòng một tiếng, cái này cũng đúng, cơ bản toàn quân đều biết, tin tức truyền đến Lang Chủ cũng là bình thường.
- Ta biết rồi, hôm nay là trận chiến cuối cùng. Nếu như không công phá được Đông Kinh, ngày mai ta sẽ rút quân.
Hoàn Nhan Lỗ Hãn gật đầu:
- Ta chỉ phụ trách truyền khẩu dụ. Còn rút quân thế nào là do Đô Nguyên Soái tự quyết định. Ngoài ra, ta còn có hai chuyện nữa cũng là Lang Chủ đặc biệt phân phó.
- Mời nói!
- Chuyện thứ nhất, ta muốn đưa Hoàng đế và Thái thượng hoàng nhà Tống về Yến Kinh Phủ. Đô Nguyên Soái không có vấn đề gì chứ!
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu:
- Không có vấn đề, ngươi có thể mang đi. Ta sẽ phái ba ngàn quân để đi theo áp giải.
- Chuyện thứ hai, Lang Chủ biết tình hình nghiêm trọng của bệnh dịch. Mời Đô Nguyên Soái thật lòng trả lời, không cần giấu giếm.
Hoàn Nhan Tà Dã thở dài:
- Chuyện đến nước này, ta cũng không có cách nào che giấu. Ta chỉ có thể nói, bệnh dịch rất nghiêm trọng, tính đến lúc trời sáng, đã có bảy ngàn ba trăm binh sĩ đến doanh trại cách ly, tử vong đã quá ngàn người. Hiện tại, không ngừng có người được phát hiện nhiễm bệnh. Bệch dịch đã có chút mất không chế. Cho nên, hôm nay ta đánh trận cuối cùng, bất luận thắng bại đều sẽ rút quân.
Hoàn Nhan Lỗ Hãn hít một hơi thật sâu:
- Ta hiểu rồi, hiện tại ta sẽ dẫn người trở về.
Hoàn Nhan Tà Dã lập tức ra lệnh thủ hạ phối hợp Hoàn Nhan Lỗ Hãn đi doanh trại lấy người, lại phái ba ngàn kỵ binh áp giải cha con Hoàng đế Tống triều và chư Thân vương về phương Bắc.
Đợi Hoàn Nhan Lỗ Hãn đi xa, Hoàn Nhan Tà Dã cũng một lần nữa hạ lệnh:
- Truyền lệnh cho Lâu Thất, thêm hai vạn quân Nữ Chân công thành, chỉ cho tiến công không được phép lùi. Bất kỳ ai tự tiện lui về, chém!
Hoàn Nhan Lâu Thất vốn dĩ định buổi chiều mới tiếp tục cho quân tiến công, nhưng dưới áp lực của Đô Nguyên Soái, y không thể không thay đổi kế hoạch, hạ lệnh cho hai vạn binh sĩ tinh nhuệ Nữ Chân ở đông trại tham gia chiến trường.
Lúc này, tộc Bột Hải đã ác chiến được hơn một canh giờ, thương vong đã vượt quá năm ngàn người, chủ yếu là do chấn thiên lôi của quân Tống có rất nhiều tấm sắt được tẩm thuốc độc, rất nhiều binh sĩ chỉ bị miếng sắt làm thương ở chân nhưng do độc tính phát tác, chân xuất hiện triệu chứng tê liệt, hoa mắt… nhưng lần công thành này không cho phép lui xuống vì bị thương, rất nhiều binh sĩ chỉ đành cố gắng chống cự tiếp tục chiến đấu, chỉ là sức chiến đấu bị giảm đi rất nhiều, không chết dưới mũi tên của quân Tống thì cũng chết dưới đá và gỗ lăn xuống từ trên đầu thành.
Nhưng, với hai vạn sinh lực quân gia nhập chiến trận, ý chí chiến đấu của quân Kim lại được phục hồi, tiến công càng sắc bén.
Trên bắc thành có treo một trăm năm mươi giá thang công thành. Quân Kim trèo lên như bầy kiến, quân lính trên cùng đang giao đấu với binh sĩ trên đầu tường thành. Quân Kim mặc dù hung hãn, nhưng bọn chúng đã ở thế ngự công bất lợi, hơn nữa chỉ có một binh sĩ, cho nên nhanh chóng bị mấy quân lính Tống liên thủ tấn công, bị quăng xuống thành kêu thảm thiết, nhưng lập tức lại có một quân Kim cường hãn hơn giết tới.
Lý Diên Khánh đứng tại đầu tường quan sát. Mặc dù quân Kim hung mãnh, nhưng không chiếm thế thượng phong, ngược lại, quân Tống vẫn vững vàng khống chế cục diện. Cho đến hiện tại, không có một binh sĩ thành công lên được đầu thành.
- Đội thứ nhất sử dụng phi hỏa lôi!
Lý Diên Khánh thấy thời cơ đã chín muồi, liền truyền lệnh sử dụng phi hỏa lôi.
Bởi vì thang công thành không nhiều, nên Lý Diên Khánh chỉ ra lệnh cho một trăm tên lính sử dụng trước. Một trăm binh sĩ trong đội thứ nhất đều là những người biểu hiện xuất sắc trong lúc luyện tập, mỗi người đều có hai quả phi hỏa lôi.
Tiếp nhận lệnh xuất kích, một trăm tay ném cấp tốc tiến vào vị trí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận