Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 764: Lòng dân thắng trời

Chương 764: Lòng dân thắng trờiChương 764: Lòng dân thắng trời
Lúc canh một, Trương Hổ vội vàng chạy tới quân doanh, tìm được hai học sinh Thái Học Trần Đông và Giả Quan tạm thời giấu kín trong quân doanh. Gã vội nói với hai người:
- Chuyện không ổn rồi, Lý Đô Thống sắp bị tiến tới Phủ Giang Lăng.
Hai người giật nảy mình:
- Xảy ra chuyện gì?
- Triều đình thỏa hiệp với quân Kim, đáp ứng yêu cầu vô lễ của quân Kim, từ bỏ quân chức của Lý Đô Thống, rời khỏi kinh thành.
Trần Đông và Giả Quan lập tức nhìn nhau, không che giấu được chấn kinh trên mặt. Trần Đông thốt ra:
- Lý Đô Thống bị đuổi đi, Đông Kinh làm sao bây giờ?
- Cho nên Lý Đô Thống tuyệt đối không thể đi, chúng ta cần giữ hắn lại.
- Vậy do quân đội tới giữ lại là thích hợp nhát!
Giả Quan ở bên nói.
Ánh mắt Trương Hổ hơi cổ quái nhìn gã một cái, cười nói:
- Dùng quân đội để giữ lại, đó chính là phản đối bằng vũ trang, gọi nó là quân đội bất ngời làm phản cũng không đủ.
Giả Quan le lưỡi một cái, ngượng ngùng gãi đầu.
Lúc này, Trần Đông trầm tĩnh hỏi thăm:
- Trương Tham Quân tới tìm chúng ta, là ý của Lý Đô Thống sao?
Trương Hổ lắc đầu:
- Đô Thống không có suy nghĩ này, là ý của Mạc tiên sinh.
Nghe nói là Mạc Tuấn sắp xếp, Trần Đông liền gật đầu:
- Lúc nào Đô Thống rời khỏi kinh thành nhận chức?
- Kế hoạch là sáng sớm ngày mai rời khỏi kinh, xế chiều ngày mai quân Kinh Triệu phải rời khỏi kinh thành tới Lạc Dương, cho nên đêm nay ta phải mang các ngươi ra khỏi quân doanh.
Trần Đông gật đầu:
- Ta biết nên làm gì lúc này, hiện giờ chúng ta sẽ về Thái Học.
Trương Hổ vỗ vai gã, ánh mắt lóe lên vẻ khen ngợi:
- Cần ta giúp đỡ cái gì, cứ mở miệng.
Trần Đông mỉm cười:
- Tạm thời không cần, tin tưởng trải qua thất bại lần trước, chúng ta đã học được đủ bài học rồi.
- Vậy đi thôi!

Lý Diên Khánh thấy Mạc Tuấn cảm xúc đi xuống, bèn vỗ vỗ vào vai y an ủi:
- Đừng uể oải như thế, y là hạng người gì, trong lòng ta vẫn luôn rất rõ, chúng ta tích cực kháng chiến cũng không phải vì trung thành với một người nào đó, mà là không để hàng trăm vạn dân chúng kinh thành lưu lạc cho người Kim tùy ý sát hại, Lý Diên Khánh ta là vì hàng ngàn vạn hương thân phụ lão mà chiến đấu, tuyệt đối không phải cá nhân một ai.
Lời nói này khiến tâm tình Mạc Tuấn thoải mái hơn nhiều, y nói một hơi dài đầy khẩu khí:
- Đô Thống nói đúng, chúng ta là đang bảo vệ trăm vạn dân chúng của kinh thành, chỉ cần người Kim không vào được kinh thành, những đại thần chủ hòa đó tranh công cũng được, muốn nghị hòa cũng được, mặc kệ bọn họ!
Lý Diên Khánh cười gật đầu,
- Chính là ý này!
Mã Chính trở về giống như được tiêm một mũi thuốc kích thích, khiến cho đám quan môn chủ trương nghị hòa trong triều vô cùng kích động, Mã Chính mang tới tin tức người Kim đồng ý đàm phán giải quyết chiến tranh, cũng khiến cho đám quan viên bị đau khổ dày vò bởi cuộc công thành khốc liệt rốt cục thấy được hi vong ngưng chiến.
Chán ghét chiến tranh, phản cảm cảnh máu me chém giết luôn là bản tính của quan văn, đây cũng là khát vọng giành hòa bình từ phương diện ngoại giao của tập thể quan văn Tống Triều, là nguyên nhân quan trọng của xu hướng đàm phán.
Đêm đến, trong ngự thư phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, bốn tên cầm đầu phái chủ hòa Bạc Thời Trung, Ngô Mẫn, Lý Bang Ngạn và Trương Bang Xương và Thiên tử Triệu Hoàn thảo luận chi tiết đàm phán ngày mai.
- Bệ hạ, vi thần cho rằng nếu là Chủ Soái đối phương Hoàn Nhan Tà Dã đích thân hội đàm cùng Mã Thiếu Khanh, đã đủ để nói lên người Kim vô cùng coi trọng hòa đàm, chỉ cần hai bên đều có sự nhượng bộ thích hợp, vi thần tin tưởng Kim Binh nhất định sẽ hoàn thành rút binh trong thời gian ngắn.
Người nói chuyện chính là Hữu Tướng Bạch Thì Trung, vào thời đại Thái Kinh, Bạch Thì Trung chỉ là một con rối, cung phụng Thái Kinh, bây giờ bao nhiêu năm làm dâu cuối cùng cũng trưởng thành chức bà, Bạch Thì Trung cũng thành lãnh tụ bách quan, y lấy việc người khác không cho mình phát ngôn coi là thái độ hiểu biết chính đường, ở trước mặt Tướng Quốc khác cố gắng thể hiện phong cách hùng mạnh.
Bạch Thì Trung là nhân vật lãnh tụ phái cầu hòa, thư kiến nghị nghị hòa bách mà bách quan ký tên là do y soạn ra, nhận được sự hưởng ứng của gần bảy phần quan triều, nói ngược lại, ở trước mặt Thiên tử Triệu Hoàn, bản kiến nghị này lại trở thành vốn liếng cường đại của y.
Triệu Hoàn gật đầu,
- Bạch Tướng Công mời nói tiếp!
Bạch Thì Trung lại quay đầu hỏi Mã Chính
- Xin hỏi Mã Thiếu Khanh, Hoàn Nhan Tà Dã có ám chỉ yêu cầu của họ với ngươi không?
Mã Chính cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Hoàn Nhan Tà Dã chỉ nói là, nếu như chúng ta có thể đáp ứng điều kiện đặc biệt của chúng, bọn chúng không chỉ toàn diện rút quân, mà còn đem mười sáu Châu U Vân trả lại cho Đại Tống, đây là cách nói rõ ràng nhất của y.
Mạc dù Mã Chính chưa hề nói điều kiện đặc biệt là gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, điều kiện đặc biệt của người Kim chính là giao ra Lý Diên Khánh, nhưng điều này hiển nhiên không thực tế, đừng nói Lý Diên Khánh tay cầm trọng binh, cho dù Lý Diên Khánh không có quyền lực, bọn họ cũng không dám to gan giao Lý Diên Khánh ra, huống hồ đám Tướng Quốc đang có mặt trong lòng đều hiểu, đây chỉ là một mồi nhử của người Kim, có giao Lý Diên Khánh ra thật người Kim cũng chắc chắn không thực hiện lời hứa, đã có bài học về Trương Giác, lời cam kết hoa mỹ của người Kim cũng không khiến người ta tin tưởng lắm.
Bạch Thì Trung khoát tay,
- Ngoài cái này ra còn ám chỉ nào khác không?
- Hoàn Nhan Tà Dã nói y hiểu được sự khó khăn tài chính của chúng ta, y chỉ hy vọng có thể được đền đôi chút môt cách hợp lí, đền bù cụ thể y không nói.
Mắt Bạch Thì Trung sáng lên,
- Hiểu tài chính chúng ta khó khăn là nguyên văn lời của y?
- Đúng vậy!
Bạch Thì Trung lập tức có chút vui mừng nói:
- Bệ hạ, đã có câu nói này của Hoàn Nhan Tà Dã, chứng tỏ rằng y sẽ không lớn tiếng trogn việc yêu cầu tiền bồi thường, đương nhiên, chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền bạc để bồi thường Kim Binh, ti chức đề nghị có thể nhượng bộ thích hợp trong tiền cống nạp hàng năm, tranh thủ để đối phương toàn diện rút quân.
Lúc này, Lý Bang Ngạn bên cạnh nói:
- Bạch Tướng Công cảm thấy có bao nhiêu khả năng đối phương sẽ làm một lần rút quân?
Một câu nói khiến Bạch Thì Trung á khẩu không trả lời được, y hơi nổi nóng nói:
- Vậy theo ý Lý Tướng Công thì sao?
- Ta cảm thấy chúng ta nên chuẩn bị phương án dự phòng, nếu như Kim Binh đồng ý làm một lần rút quân về phía Bắc đương nhiên là tốt, nhưng nếu như Kim Binh không chịu rút hoàn toàn về phía Bắc, chúng ta phải làm gì? Những điều này chúng ta đều phải cân nhắc, tuy không thể lạc quan quá mù quáng, cũng không thể quá bảo thủ, phải suy nghĩ kỹ càng với các loại tình huống.
- Hừ! Lời này của Lý Tướng Công khác gì là không nói.
Lúc này, Triệu Hoàn nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Cũng không cần đặt mục tiêu quá cao, bây giờ thời tiết đã ấm dần rồi, băng Hoàng Hà cũng dần dần tan ra, việc cấp bách của chúng ta là yêu cầu Kim Binh lui trước về Bắc Hoàng Hà, bước thứ hai tiếp tục đàm phán rút khỏi Hà Đông Lộ và Hà Bắc Lộ, về điều kiện lui binh thứ nhất, chỉ cần không cao hơn một trăm vạn lượng bạc trắng, trẫm đều có thể đáp ứng.
Đối với Triệu Hoàn mà nói, việc cấp bách là muốn giải trừ sự bao vây quanh kinh thành, khôi thục thân phận Đế Vương chân chính của y, khiến cho chiếu thư của y có thể đến được khắp nơi của Đại Tống, khiến y có thể nhanh chính ngôn thuận hành sử Hoàng Quyền của mình, triệt để đoạt lại Hoàng Quyền của phụ hoàng.
Dù gì Triệu Hoàn đã đưa ra kết luận, tất cả mọi người không cần phải nhiều lời nữa, lúc này, Triệu Hoàn nói với Trương Bang Xương và Mã Chính:
- Đàm phán ngày mai xin nhờ Trương Tướng Công và Mã Thiếu Khanh!
Trong lòng Trương Bang Xương vô cùng chua chát, Quan Gia vậy mà yêu cầu mình đi Kim Doanh đàm phán, điều này còn khó chịu hơn cả việc giết y đi, nhưng trước mắt y không dám không đồng ý, đành phải cố gắng đứng dậy bày tỏ thái độ,
- Vi thần nhất định sẽ không để bệ hạ thất vọng!
Triệu Hoàn gật đầu,
- Sáng sớm ngày mai lên đường, giống như lời trẫm vừa nói, điều kiện lui binh chỉ cần trong phạm vi trăm vạn lượng bạc, Trương Tướng Công đều có thể đáp ứng, về phần tiền cống hàng năm, bước thứ hai hãng hay, trước tiên để Kim Binh lui về phía Bắc Hoàng Hà.
- Ti chức tuân chỉ!
Đúng lúc này, một hoạn quan vội vàng đi tới, nói khẽ với Triệu Hoàn vài câu, Triệu Hoàn nhướng mày, sắc mặt lộ vẻ không vui.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận