Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 337: Dục cầm cố túng.

Chương 337: Dục cầm cố túng.Chương 337: Dục cầm cố túng.
Đã qua canh năm, bầu trời đã có màu xanh mông lung. Trong rừng cây hai bên Hổ Khiếu Hạp vẫn cực kỳ yên tĩnh, rất nhiều binh sĩ nắm chặt thời gian thiếp đi một lát. Lý Diên Khánh không đi ngủ, thỉnh thoảng chú ý động tĩnh trong rừng cây. Đây là lần đầu hắn dẫn quân xuất chiến, khiến hắn đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ đập nước mình nỗ lực cái giá lớn mới đoạt được lại bị quân địch cướp về.
Lúc này, Vương Quý cười hì hì kéo một túi lớn tới, trong túi vang lên tiếng đinh đang.
- Là cái gì?
Lý Diên Khánh nhìn lướt qua túi lớn kỳ quái.
- Ta đặc biệt thu thập chủy thủ thay ngươi, có hơn một trăm chiếc!
Soạt! Vương Quý đặt túi lớn trước mặt Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh trừng mắt với gã:
- Cái tên này, ngươi không có việc gì tìm việc cho ta sao?
Mặc dù nói như vậy, Lý Diên Khánh vẫn mở túi ra, rút mấy chiếc chủy thủ sắc bén từ trong ra, ước lượng trên tay. Chủy thủ của người Tây Hạ bề ngoài dài nhỏ, không nặng không nhẹ, rất thích hợp để phi đao.
Nếu như chém giết khoảng cách gần, những phi đao này cũng có thể phát huy tác dụng.
- Lão Lý, trời sắp sáng rồi, chỉ sợ quân Tây Hạ sẽ không tới nữa.
Vương Quý nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh.
- Không thể khinh thường, dễ dàng rút quân từ bỏ như vậy không phải tác phong quân Tây Hạ, trừ khi họ cố ý từ bỏ đập nước.
- Ngươi cảm thấy họ cố ý từ bỏ đập nước sao?
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát nói:
- Rất khó nói, cũng có thể cố ý từ bỏ, chờ sau khi đại quân của chúng ta đi qua đường Cổ Nguyên, quân Tây Hạ cướp lại đập nước, chúng ta sẽ không có đường lui.
Lý Diên Khánh rất do dự, hắn cảm giác được lần cướp đoạt đập nước này quả thực hơi dễ dàng. Sau khi viện quân của hắn tới, quân đội Tây Hạ gần như không hề chống cự liền rút lui, điều này không phù hợp tác phong tử chiến không lùi của quân Tây Hạ, trong lòng hắn có đủ loại hoài nghi.
- Còn một khả năng!
Vương Quý nhỏ giọng nói:
- Trước hết họ để chúng ta cướp đoạt đập nước, chờ sau khi chúng ta phát tín hiệu, họ cướp lại đập nước, sau đó đào đập xả nước, chỉ sợ quân Tống đến tiếp ứng một người cũng không thể trốn thoát!
Lý Diên Khánh ngẩng đầu nhìn đống lửa tắt dần trên đỉnh núi. Hắn hiểu được chỉ sợ Vương Quý nói đúng, đây là chính là kế sách dục cầm cố túng của người Tây Hạ, lúc này viện quân của họ đã tiến tới hẻm núi, ít nhất gần vạn người. Một khi người Tây Hạ cướp lại đập nước, đào đập xả nước, hơn vạn người này sẽ đứng trước tai họa ngập đầu.
Muốn phòng ngừa hậu quả này, họ chỉ có thể không quan tâm cái giá phải trả mà tử thủ.
Đúng lúc này, trong rừng cây phát ra tiếng hô sắc nhọn, đội trinh sát phía trước bắn tên kêu, có biến phát sinh. Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:
- Tất cả mọi người!
Các binh sĩ vội vàng đứng dậy, giương cung lắp tên, trận địa sẵn sàng. Mặc dù cung tên của quân Tống không quá hiệu quả với binh sĩ trọng giáp Tây Hạ, nhưng vẫn có sát thương lớn đối với binh lính bình thường, sử dụng xuyên giáp tiễn, trong chín mươi bước có thể bắn thủng giáp da quân địch, cung tên bình thường có thể bắn giết quân địch trong năm mươi bước.
Hơn trăm tên lính khác tay cầm trường mâu thu được, chuẩn bị nghênh đón quân Tây Hạ xung kích.
Nhưng qua thật lâu, rừng cây vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Đột nhiên, trong rừng cây vang lên tiếng sàn sạt, trinh sát ẩn thân trong rừng cây phi nước đại ra, hô to:
- Có ba ngàn quân địch…
Nói còn chưa xong, một loạt tên phóng tới, sau lưng trinh sát bị trúng bảy tám tên, ngã nhào xuống đất. Vương Quý giận dữ, xách đao muốn xông ra, lại bị Lý Diên Khánh đè lại giận dữ mắng mỏ gã:
- Ngươi điên rồi sao? Muốn đi lên chịu chết à!
Vương Quý hận nghiến răng, một quyền nện lên bùn đất, hét lớn:
- Chuẩn bị bắn tên!
Năm trăm binh sĩ giơ cung nỏ, nhắm rừng cây tối như mực. Một trăm trường mâu thủ nửa ngồi xổm trên mặt đất, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.
Lúc này, Lý Diên Khánh nghe thấy rõ ràng trong rừng cây phát ra tiếng hô ra lệnh trầm thấp, sau đó tiếng la giết vang to, vô số bóng đen vọt ra từ trong rừng.
Lý Diên Khánh nhro giọng ra lệnh:
- Nghe mệnh lệnh của ta, không được vội vàng bắn tên!
Ánh mắt của hắn sắc bén nhìn chăm chú binh sĩ Tây Hạ chạy tới, từ rừng cây hơn trăm bước tiến vào trong tầm bắn sát thương tám mươi bước, nhanh chóng tiến vào sáu mươi bước. Lý Diên Khánh hô lớn:
- Bắn!
Năm trăm mũi tên quân Tống đồng thời bắn ra. Dù cho binh sĩ Tây Hạ mặc giáp dạ thật dày, nhưng khoảng cách năm mươi bước, giáp da vẫn không ngăn nổi xuyên giáp tiễn sắc bén. Binh sĩ Tây Hạ chạy phía trước đều trúng tên ngã xuống đất, cất tiếng kêu thảm thiết.
Lý Diên Khánh đang tìm kiếm tướng lĩnh quân địch ra lệnh vừa rồi, nhưng trong rừng cây quá tối, hắn vẫn không thấy rõ ràng lắm. Hắn đành liên tục bắn mười tên, mỗi tên đều có một người ngã xuống, nhận được tiếng khen hay của rất nhiều binh sĩ chung quanh.
Mưa tên của quân Tống bắn giết hơn trăm binh sĩ Tây Hạ, nhưng không dọa lùi quân địch. Binh sĩ Tây Hạ thoáng ngừng lại một lát, nhưng vẫn xông về phía trước như tre già măng mọc. Cùng lúc đó, hơn ngàn tên cung tiễn binh trong rừng cây cũng bắn tên về quân Tống.
Binh sĩ quân Tống vội vàng nằm sát bao cát, nhưng vẫn có mười mấy tên lính bất hạnh trúng tên. Thế tên quân địch hơi chậm lại, nắm lấy khe hở này, Lý Diên Khánh rống to:
- Lại bắn tiếp!
Binh sĩ quân Tống đồng thời đứng dậy bắn tên, mũi tên dày đặc bắn về phía binh sĩ Tây Hạ vọt tới hơn ba mươi bước, từng mảng binh sĩ ngã quỵ xuống.
Qua hai vòng tên, năm trăm binh sĩ Tây Hạ đảm nhiệm công kích chỉ còn lại hơn hai trăm người. Họ hét lớn một tiếng, trực tiếp vọt lên. Cung tên đã không kịp đả kích, Lý Diên Khánh quay người ra lệnh:
- Binh sĩ trường mâu lên!
Vương Quý đỏ ngầu cả mắt, gã hét lớn một tiếng, dẫn hơn một trăm trường mâu thủ quân Tống giết lên.
Lúc này, một binh lính chạy vội tới, bẩm báo Lý Diên Khánh:
- Bờ bên kia đập nước không có quân địch. Lưu tướng quân nguyện dẫn quân tới đây trợ chiến!
- Không được!
Lúc này Lý Diên Khánh cự tuyệt:
- Nói cho Lưu tướng quân, giữ vững đập nước mới là mấu chốt, chớ trúng kế điệu hổ ly sơn của quân địch.
Mặc dù cục diện trước mắt căng thẳng, nhưng đầu óc Lý Diên Khánh rất tỉnh táo. Một khi Lưu Kỹ dẫn quân đến giúp, bờ đông đập nước sẽ xuất hiện lỗ thủng, một khi quân Tây Hạ cướp lại đập nước, hậu quả khó mà lường được.
Binh sĩ chạy vội trở về bờ đông, lúc này trường mâu thủ quân Tống đã đánh ra.
Một trăm hai mươi trường mâu thủ do binh sĩ Tình Báo Doanh trang bị lâm thời, họ khoác trọng giáp binh sĩ Tây aHaj, tay cầm đồng mâu, nhìn qua hoàn toàn tương tự binh sĩ Tây Hạ, nhưng họ vẫn có khác biệt với binh sĩ Tây hạ, đó chính là cánh tay quấn vải trắng, để các binh sĩ có thể nhận ra.
Bọn họ cứ ba mươi người xếp thành một hàng, tạo thành bốn hàng, ngăn cản binh sĩ Tây Hạ xung kích. Hai bên va chạm vào nhau, trường mâu đâm nhanh, máu tươi dâng trào, mấy trăm người đánh nhau trên sườn dốc chật hẹp.
Lúc này, một ngàn binh sĩ Tây Hạ lại xuất hiện từ trong rừng cây, nâng trường mâu, kêu gào giết đến. Năm trăm binh sĩ quân Tống phía sau cùng bắn tên, loạt tên bắn về phía quân địch đang chạy, quân địch không ngừng nhã nhào xuống đất.
Vương Quý bị bảy tám binh sĩ Tây Hạ vây quanh, gã vung đại đao liên tục chém ba người, nhưng binh sĩ Tây Hạ nhìn ra gã là thủ lĩnh, lòng tham công rực lên, đều muốn chặt đầu gã thỉnh công. Bảy tám chiếc trường mâu cùng đâm về gã, Vương Quý đỡ trái đỡ phải, dần chống đỡ không nổi.
Lúc này, một binh sĩ Tây Hạ vòng ra sau lưng Vương QUý, nâng mâu đột nhiên đâm tới sau lưng gã. Mắt thấy Vương Quý sắp bị trường mâu ám sát, bỗng nhiên một ánh hàn quang lóe lên, một cây chủy thủ sáng như tuyết bắn thủng trán quân địch đánh lén. Binh sĩ Tây Hạ kêu thảm một tiếng, ngã ngửa xuống mặt đất, mũi thương cách lưng Vương Quý không tới một tấc.
Đây là Lý Diên Khánh phát hiện Vương Quý nguy trong sớm tối, ra tay cứu giúp kịp thời. Hắn thấy nguy cơ của Vương Quý chưa giải quyết, liên tục ném năm cây phi đao, năm binh sĩ Tây Hạ ứng tiếng ngã xuống đất. Vương Quý bỗng nhiên giải thoát, gã hét lớn một tiếng, vung đao liên tục chém ngã ba người, xông khỏi vòng vây.
Lý Diên Khánh dùng phi đao liên tục đánh chết hơn ba mươi người, nhưng quân địch đánh tới ngày càng nhiều, Lý Diên Khánh thấy trường mâu thủ cố gắng hết sức, dần không ngăn cản xuống, liền ra lệnh:
- Để cung tên xuống, lên nghênh chiến!
Năm trăm binh sĩ cung nỏ đặt cung tên xuống, vội vàng rút đao nâng thuẫn nghênh chiến. Trên sườn núi, hơn hai ngàn người hỗn chiến với nhau.
Lúc này, bờ bên kia cũng bùng nổ kịch chiến, mấy ngàn binh sĩ Tây Hạ bờ đông thấy quân Tống không bị mắc lừa, liền giết ra khỏi rừng cây. Mấy lượt cung tên bắn ra giết mấy trăm người, nhưng vẫn không ngăn được binh sĩ Tây Hạ đánh tới mạnh mẽ. Dưới tình thế cấp bách, Lưu Kỹ dẫn hơn sáu trăm người giết tới, bờ đông cũng xảy ra kịch chiến.
- Tham Quân mau nhìn!
Một binh lính bỗng nhiên chỉ mặt nước hô to:
- Có thuyền!
Lý Diên Khánh cũng nhìn thấy, trên mặt nước xuất hiện mấy chục bè da, binh sĩ Tây hạ đứng đầy bên trong, đây là quân địch chuẩn bị trực tiếp tấn công đập nước.
Trán Lý Diên Khánh bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh. Lúc này hắn chợt phát hiện một Đại tướng Tây Hạ xuất hiện bên rừng cây, nón trụ đồng giáp sắt, tay cầm một thanh chiến kiếm, sau lưng là binh sĩ Tây Hạ đông nghịt, chuẩn bị tăng binh xung kích lần nữa.
Lý Diên Khánh quay người rút cung đồng tên sắt trong túi da sau lưng, hắn nửa quỳ phía sau một tảng đá lớn, giương cung lắp tên. Nhưng tên chủ tướng kia giảo hoạt khác thường, bóng người lại biến mất khỏi rừng cây. Chỉ thấy năm trăm binh sĩ Tây Hạ xông khỏi rừng cây, dọc theo hồ nước vọt tới, họ hiển nhiên muốn tiếp ứng quân đội bè da trên mặt nước.
Lúc này, đầu ngựa lóe lên, Lý Diên Khánh nhìn thấy bóng người mơ hồ trong rừng. Hắn không chút do dự kéo dây cung, mũi tên sắt đụng dây liền bắn. Hắn dựa vào cảm giác bắn ra một tên, mũi tên sắt bắn về phía rừng cây giống như sét đánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận